• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Bất Bại cứ như vậy đem vài ‘phiền toái’ lớn nhỏ ném cho Len, chính mình đường hoàng rời đi.

Lúc này bọn nhỏ vừa mới đầy tháng, Đông Phương Bất Bại không thể rời khỏi bọn chúng quá lâu, cho nên vội vàng chạy đến Hoa Sơn, muốn sớm ngày giải quyết vấn đề Nhạc Bất Quần.

Vốn y muốn dùng một ít thủ đoạn, chậm rãi khiến phái Hoa Sơn tan rã, cuối cùng với giải quyết Nhạc Bất Quần. Nhưng là có một Nhậm Ngã Hành, tiếp theo lại đến Hướng Vấn Thiên, đều không đợi được cho y tự ra tay, thật sự rất mất hứng. Bởi vậy y có chút e sợ rằng trước khi y kịp ra tay thì Nhạc Bất Quần đã ù ù cạc cạc mà chết mất, như vậy sẽ lỗ lớn.

Người giống như Đông Phương Bất Bại, đã đạt đến cảnh giới mà thường nhân không thể đuổi kịp, nếu như trên đời này tất cả các địch thủ đều không còn, sẽ sinh ra cảm giác mờ mịt mất mát. Mặc dù Đông Phương Bất Bại đã quyết ý rời khỏi giang hồ, toàn tâm toàn ý giúp chồng dạy con, chỉ là có những chuyện chỉ mình y biết. Tuy rằng sau khi tu tập [Quỳ Hoa Bảo Điển] thì tính tình của y đại biến, lại sinh ba nhi nữ, toàn tâm toàn ý đem mình biến thành một nữ tử, nhưng tính cách ngoan độc của y thì không thể biến mất được, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện lại.

Có lẽ đây chính là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời đi. Đông Phương Bất Bại mê võ thành cuồng, tâm cao khí ngạo, cũng may Dương Liên Đình đối với y luôn luôn bao dung, cũng không thèm để ý chút ‘bệnh nhỏ’ ấy của y. Cho nên Đông Phương Bất Bại mới càng không chút e ngại, ngày đó mới sinh xong năm ngày, đã chạy lên trên núi Tung Sơn giết Tả Lãnh Thiền.

Có thể thấy được vị lão bà này a, thật sự là không thể cưng chiều. Càng cưng chiều lại càng tùy hứng.

Đông Phương Bất Bại tự mình nghĩ đến điều này, nhưng trong lòng lại vui sướng. Có thể thấy được là Liên đệ thương y cỡ nào a.

Dựa theo nguyên tác, ngày đó Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh và đệ tử Hằng Sơn sau khi rời khỏi Tung Sơn, trên đường gặp được Lâm Bình Chi đang dùng [Tịch Tà Kiếm Pháp] đuổi giết Dư Thương Hải cùng một đám đệ tử phái Thanh Thành. Về sau Lâm Bình Chi đuổi giết Dư Thương Hải cùng Mộc Đà Phong, bị độc dược Mộc Đà Phong giấu ở đằng sau phun lên mặt, mù hai mắt, dung mạo bị hủy, nhưng Nhạc Linh San vẫn toàn tâm toàn ý đi theo hắn.

Hai người nửa đêm bị người của phái Thanh Thành đuổi theo trả thù, lại được Tả Lãnh Thiền phái Lao Đức Nặc tới cứu. Lao Đức Nặc thuyết phục Lâm Bình Chi theo gã quay về Tung Sơn, liên kết với Tả Lãnh Thiền đối phó Nhạc Bất Quần. Lâm Bình Chi vì muốn thể hiện tấm lòng của mình với Tả Lãnh Thiền, liền giết Nhạc Linh San. Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh tránh ở chỗ tối, không nghĩ tới hắn sẽ ra tay giết người, cuối cùng cũng không cứu được Nhạc Linh San, còn đáp ứng nàng bảo vệ Lâm Bình Chi.

Sau đó hai người chôn cất Nhạc Linh San ở trong sơn cốc, Lệnh Hồ Xung sau khi dưỡng thương hồi phục lại gặp được mấy vị Trưởng lão của Nhật Nguyệt Thần giáo thừa lệnh Nhậm Ngã Hành đuổi bắt Nhạc Bất Quần, vô tình còn bắt được phu nhân của Nhạc Bất Quần là Ninh Trung Tắc. Ninh Trung Tắc biết được nữ nhi của mình đã chết, lại biết trượng phu của mình là tiểu nhân âm hiểm hung ác như thế, liền tự vẫn ở trước mặt Lệnh Hồ Xung. Nhậm Doanh Doanh cho Nhạc Bất Quần ăn Tam Thi Não Thần Đan để dễ dàng quản thúc.

Những điều này đều xảy ra ở trong nguyên tác. Nhưng mà bởi vì Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại nhúng tay vào, nội dung của vở kịch đã bị biến đổi rất lớn.

Nhậm Ngã Hành vì dược lão hóa Dương Liên Đình hạ, sớm đã mất mạng, còn chưa kịp hạ lệnh đuổi bắt Nhạc Bất Quần. Mà Tả Lãnh Thiền vào ngày thứ năm sau đại hội Ngũ Nhạc đã bị Đông Phương Bất Bại giết, mặc dù trước đó hắn đã ra lệnh cho Lao Đức Nặc đi tìm Lâm Bình Chi, nhưng Lao Đức Nặc nửa đường nghe nói sư phụ đã chết, không kịp tìm đến Lâm Bình Chi đã vội vàng quay trở lại Tung Sơn để chịu tang.

Trong âm soa dương thác, Lâm Bình Chi cũng không có giết Nhạc Linh San, mà là bị Nhạc Bất Quần tìm thấy. Nhưng Lâm Bình Chi cực kỳ giảo hoạt, trước đó ở trên giang hồ đã phát tán ra bí mật muốn luyện [Tịch Tà Kiếm Phổ] thì trước đó phải tự cung. Nhạc Bất Quần vốn muốn giết hắn diệt khẩu, nhưng là sợ hắn nói ra bí mật khiến cho người ta mất thể diện này, nhưng Lâm Bình Chi đã nói ra trước gã một bước, Nhạc Bất Quần chẳng những không thể giết hắn, ngược lại vì phòng người ta nói mình giết người diệt khẩu, giấu đầu hở đuôi, không thể không trăm phương ngàn kế bảo toàn tính mạng của vị ‘nữ tế’ này.

Hắn đem nữ nhi nữ tế mang về Hoa Sơn, trông chừng nghiêm cẩn trong nhà, đối với bên ngoài còn tuyên bố mình cùng thê tử phu thê ân ái, nữ nhi cùng nữ tế tình cảm cũng cực kỳ tốt. Những người trên giang hồ kia vốn còn bán tín bán nghi, thấy lần diễn xuất này của hắn, lòng nghi ngờ liền từ từ giảm đi.

Nhậm Doanh Doanh nửa đường nghe nói phụ thân đã chết, vội vã chạy về Hắc Mộc Nhai, Lệnh Hồ Xung tự mình quay về Hằng Sơn dưỡng thương, cũng là tránh né lời nói của người khác.

Nhưng mà mặc dù nội dung của vở kịch đã thay đổi, nhưng tính cách con người sẽ không đổi khác. Nhạc Bất Quần dã tâm thực lớn, một lòng muốn làm Tổng Chưởng môn của Ngũ Nhạc Kiếm phái, cho nên tung tin trên giang hồ rằng đằng sau Hoa Sơn có một sơn động bí mật, dụ dỗ một đám người trong giang hồ đến quan sát, sau đó thực hiện kế hoạch. (Thập: nội dung cụ thể thỉnh tham khảo trong [Tiếu Ngạo Giang Hồ] chương 38: Bao vây tiêu diệt)

Sau khi Đông Phương Bất Bại đi vào Hoa Sơn, đúng lúc Nhạc Bất Quần đang sắp đặt âm mưu, quyết ý ở trong sơn động một mẻ hốt gọn Ngũ Nhạc Kiếm phái.

Y một thân hồng y, phiêu nhiên hạ xuống, thấy phía trên Hoa Sơn một mảnh hoang vu, lại không gặp được một bóng người, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Đúng lúc này, đột nhiên phát hiện từ xa có hai bóng người đang cùng đi, y không cần tới gần, chỉ dùng tinh thần lực thăm dò, liền nhận ra đúng là Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh.

Mấy ngày gần đây Nhậm Doanh Doanh đang để tang phụ thân, thấy Dương Liên Đình quay về Hắc Mộc Nhai, tự nhiên cũng không còn tâm tình ở lại nơi đó, trong lòng nhớ thương tình lang, liền xuống núi đi gặp Lệnh Hồ Xung, ai ngờ gặp phải việc đệ tử Hằng Sơn bị Nhạc Bất Quần bắt đi, bởi vậy mới cùng Lệnh Hồ Xung dựa theo nguyên tác của vở kịch, đi vào Hoa Sơn tìm kiếm.

Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới sẽ gặp hai người này, trong tâm khẽ động, dứt khoát đi qua.

Võ công của y cao minh, thản nhiên đi sát tới sau lưng hai người kia, dù võ công của của Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh có cao đến đâu, cũng không có cách nào phát hiện.

Y đi theo hai người lên núi, so với bọn họ đi đằng trước thì đã phát hiện ra tiếng ầm ĩ cùng tiếng của binh khí đầu tiên.

Tâm Đông Phương Bất Bại khẽ động, nhớ tới phong mật tín phát hiện được trong mật thất của Tả Lãnh Thiền. Trên thư có vẽ rõ một tấm bản đổ, đúng là bích động ở trên Tư Qua Nhai này, gần với lối đi ra khỏi mật đạo khác.

Tả Lãnh Thiền không hổ là nhân vật của một thế hệ, có thể tìm ra mật động phía sau núi của Hoa Sơn, chỉ tiếc rằng cuối cùng chậm một bước, để cho Nhạc Bất Quần nổi danh ở trên Phong Thiện Đài.

Đông Phương Bất Bại nhìn Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh đi vào sơn động. Y cũng không có tâm tư đi tham gia náo nhiệt, chỉ ẩn thân bên ngoài động. Sau một lúc lâu, liền thấy Nhạc Bất Quần lén lút đi đến, dùng một tảng đá lớn chặn cửa động lại, sau đó rời đi.

Đông Phương Bất Bại nghe thấy võ lâm nhân sĩ trong động không phân biệt được địch ta chém giết lẫn nhau, không khỏi cực kỳ chán ghét, lông mày cau chặt, thầm nghĩ: Liên đệ nói rất đúng, những kẻ giang hồ này đánh đánh giết giết, thật sự không có chút ý nghĩa, không bằng phu thê chúng ta cùng bọn nhỏ ở với nhau, an nhàn qua ngày, khoái hoạt tự tại.

Ngẫm nghĩ như vậy, liền mất hứng. Chỉ là y đã đáp ứng Tả Lãnh Thiền, muốn đoạt tính mạng của Nhạc Bất Quần cho đi xuống cùng hắn, tự nhiên sẽ không nuốt lời. Huống chi dã tâm của Nhạc Bất Quần thực lớn, lại tu luyện [Tịch Tà Kiếm Phổ], với tu vi của gã, không đến vài năm, sẽ là một đại họa ở trên giang hồ. Nếu như tương lai đối với Nhật Nguyệt Thần giáo bất lợi, Đông Phương Bất Bại lại không muốn thấy điều này nhất.

Y kiến thức sâu rộng, hiểu được lợi hại, hơn nữa đứng ở địa vị cao, hiểu rõ đạo lý trừ cỏ tận gốc, đem hỏa diễm hừng hực tiêu diệt từ khi còn là một ngọn lửa nhỏ. Bởi vậy quyết định vì an bình sau này, hôm nay nhất định phải trừ tai họa bên ngoài.

Tâm ý của y đã định, liền rời khỏi cửa động bị đóng chặt, móc ra phong mật tín kia, dựa theo bản đồ vẽ trên thư, tìm được một mật đạo khác để đi vào.

Y còn chưa đến gần, trong tâm đã không khỏi bật cười. Thì ra Nhạc Bất Quần đa mưu túc trí, ngay cả chỗ mật đạo đằng kia cũng ám thiết mai phục.

Đông Phương Bất Bại là ‘đường lang bộ thiền, hoàng tước tại hậu’. Y không hề sốt ruột, liền ẩn từ một nơi bí mật gần đó chờ xem thủ đoạn của Nhạc Bất Quần.

Qua hơn một canh giờ, trong mật đạo truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, chỉ thấy Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh dắt theo Lâm Bình Chi, dẫn đầu đi ra khỏi mật đạo, đằng sau còn có một ít nhân sĩ giang hồ vẫn còn thất thần theo sát.

Bởi vì Tả Lãnh Thiền đã bị Đông Phương Bất Bại giết chết, cho nên không có xảy ra chuyện hắn mang theo một đám người mù ở trong sơn động tối tăm đại khai sát giới. Mọi người ở trong sơn động, dưới sự dẫn dắt của Ngọc Chung Tử phái Hành Sơn cùng Lệnh Hồ xung, đại bộ phận đã buông vũ khí xuống, đồng tâm hiệp lực, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đè xuống cục diện đánh giết lẫn nhau, sau đó tìm được mật đạo, lảo đảo trốn ra.

Chỉ là lúc đầu bọn họ ra tay hung ác, lại có gian tế châm ngòi, vẫn là chết hơn phân nửa, người nào cũng mang thương tích.

Về phần Lâm Bình Chi, mặc dù không có cơ hội đầu quân cho Tả Lãnh Thiền, nhưng hắn vẫn luôn bị Nhạc Bất Quần giam cầm phía sau núi, mãi sau mới moi được bí mật về Tư Qua Nhai từ chỗ Nhạc Linh San. Ngày hôm đó tìm được thời cơ, liền khống chế Nhạc Linh San, trốn thoát, ẩn vào sơn động, ai ngờ lại bị Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh phát hiện.

Nhạc Linh San chưa chết, cũng không có chuyện trước khi chết cầu Lệnh Hồ Xung chăm sóc cho Lâm Bình Chi, bất quá chính là bởi vì nàng còn sống, Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh càng không tiện giết Lâm Bình Chi, vậy nên chỉ khống chế hắn, mang ra ngoài, không ngờ lại hợp với nguyên tác.

Mọi người mới ra khỏi mật đạo, vừa mới buông Lâm Bình Chi ra, đột nhiên một tấm lưới đánh cá từ trên trời giáng xuống, vây tất cả mọi người lại.

Lệnh Hồ Xung bật thốt lên:

“Sư phụ!”

Hắn cùng Nhậm Doanh Doanh đi tít ở đằng trước, là người đầu tiên bị vây, giống như hai con cá lớn bị quấn ở trong lưới, lúc đầu còn có thể giãy dụa, càng về sau lại càng không thể động đậy.

Nhạc Bất Quần nhe răng cười nói:

“Tiểu tặc, ngươi vô cùng đắc ý từ trong động đi ra, cũng không ngờ ra rồi lại là đại họa lâm đầu phải không?”

Lệnh Hồ Xung nói:

“Này cũng không có gì tính là đại họa lâm đầu. Ai cũng đều sẽ phải chết, chết cùng một chỗ với ái thê của ta, vậy cũng cực kỳ vui vẻ. Ngươi chỉ có thể cứ như vậy giết chết hai người chúng ta, cũng không thể tách phu thê chúng ta ra, cứ việc giết đi.”

Nhạc Bất Quần cả giận nói:

“Tiểu tặc, chết đến nơi rồi, vẫn còn ngạo mạn như vậy!”

Cầm dây trói đến quấn thêm mấy vòng trên người hai người kia, trói chặt vô cùng.

Bọn người Ngọc Chung Tử bị một cái lưới khác quấn lấy, cả giận nói:

“Nhạc Chưởng môn, ngươi đây là muốn làm cái gì? Ngũ Nhạc cùng cành, chẳng lẽ ngươi muốn chém tận giết tuyệt sao?”

Đông Phương Bất Bại đối với Lệnh Hồ Xung cùng Nhậm Doanh Doanh cũng không có hảo cảm, nghĩ đến lúc trước hai người ở trên Hắc Mộc Nhai cùng Nhậm Ngã Hành từng bước chèn ép mình cùng Liên đệ, trong nội tâm tràn đầy chán ghét, nhưng nghe mấy câu này của Lệnh Hồ Xung, nghĩ đến nếu như lúc này trong lưới là mình cùng với Liên đệ chịu chết, cũng là tâm tư giống nhau. Thà rằng bị người khác cứ như vậy giết chết, cũng không thể tách phu thê hai người ra. Ngẫm nghĩ như vậy, liền đối với Lệnh Hồ Xung có vài phần hảo cảm.

Y nghe Lệnh Hồ Xung mồm mép kéo dài thời gian, còn có đám người Ngọc Chung Tử chửi rủa, mắt thấy được Nhạc Bất Quần cũng không để ý tới, muốn ra tay, liền từ từ đứng dậy, chậm rãi nói:

“Nhạc Chưởng môn tâm tư thực sâu, không cần tốn nhiều sức, liền một mẻ hốt gọn Tứ Nhạc trong Ngũ Nhạc, quả nhiên là thủ đoạn lợi hại.”

Nhạc Bất Quần không nghĩ tới có người đột nhiên xông ra từ phía sau mình, hơn nữa với công lực của mình lại không hề phát hiện ra, trong tâm không khỏi sợ hãi, nói:

“Ngươi là người phương nào?”

Đông Phương Bất Bại cười nhạt một tiếng, khinh miệt nói:

“Ta là ai, ngươi vẫn chưa có tư cách biết.”

Lúc này trời đã tối, mặt trời buổi chiều ngả về tây, Đông Phương Bất Bại một mình đứng đó, một vòng mặt trời đỏ rực sau lưng, hồng y trên người tiên diễm, theo gió phần phật tung bay.

Mọi người nhất thời đều thấy ngây ngốc.

Nhạc Bất Quần chỉ cảm thấy nhất cử nhất động của người này đều mang theo khí thế khắc nghiệt nói không nên lời, lạnh nhạt giống như đã dự liệu được trước mọi việc, dường như mọi chuyện trong thiên hạ y đều nắm ở trong tay, thực sự là một cường địch mình chưa từng gặp qua.

Sau khi gã tu luyện [Tịch Tà Kiếm Phổ], tâm tính cũng dần dần thay đổi, bởi vậy cũng không cảm thấy Đông Phương Bất Bại có gì quái dị, ngược lại trong tâm ẩn ẩn có chút hâm mộ, cảm thấy cách ăn mặc của người này vô cùng hợp ý mình. Nhưng nghĩ đến người này vô thanh vô tức xuất hiện ở đằng sau mình, võ công nhất định cao hơn mình, trong tâm kinh nghi bất định, suy đoán không ra là nhân vật nào ở trên giang hồ, đột nhiên nghe thấy Nhậm Doanh Doanh kinh hô một tiếng:

“Đông Phương Bất Bại.”

Lệnh Hồ Xung cũng nhận ra y, kêu lên:

“Đông Phương Giáo chủ.”

Nhạc Bất Quần lần này quả thực quá mức sợ hãi.

Đông Phương Bất Bại, là ai a?

Là người mười mấy năm trước được xưng là võ công đệ nhất giang hồ. Không phải nói y đã bị Nhậm Ngã Hành đánh bại, không rõ tung tích sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây?

Mọi người trong lưới hít sâu một hơi, đều ghé mắt nhìn xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK