Trong trang viên ẩn cư ở sâu đằng sau ao đầm dưới Hắc Mộc Nhai, Dương Liên Đình hỏi Đông Phương Bất Bại đang ngồi chải đầu ở trước bàn trang điểm.
“Ân. Đều rất tốt.”
“Rất tốt? Ha ha, ngươi còn có điều gì không thể nói với ta sao.”
“Ngươi muốn nghe lời nói thật?”
Đông Phương Bất Bại quay đầu hơi mỉm cười với hắn, chải mái tóc dài đen nhánh trước người, nói:
“Nói thật chính là, đạo đức giả.”
“Đạo đức giả?”
Dương Liên Đình ngạc nhiên nói:
“Sao lại nói như thế?”
“Một nửa khác của Yam là Quốc vương, dối trá cùng xảo trá hẳn là nên có. Nếu không như vậy, cái tiểu quốc Triều Tiên kia không biết đã sớm bị Đại Minh ta tiêu diệt bao nhiêu lần.”
Đông Phương Bất Bại bĩu môi khinh thường, nói:
“Về phần vị kia của Ander……Ta không thích nhân sĩ chính đạo. Đạo đức giả chính là tiêu chí của bọn hắn.”
“Ngươi cái này có tính là thành kiến không a?”
Dương Liên Đình nghiêng qua, kéo Đông Phương Bất Bại lại.
Bọn họ vừa mới từ thế giới của Yam cùng Ander trở về. Thứ nhất là một lần nọ Dương Liên Đình có chút nhớ nhung hai vị bằng hữu, hơn nữa lúc trước Ander đã từng đề nghị ba người bọn họ sau này thuận tiện có thể hỗ trợ lẫn nhau, cho nên Dương Liên Đình dựa trên tâm tình muốn giải sầu cùng ‘đi thăm’, mang theo Đông Phương Bất Bại làm chuyến hành trình thời không đầu tiên. Thứ hai cũng là bởi tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại dần trở nên mạnh mẽ, Dương Liên Đình nghĩ trước khi trở lại thế giới tương lai, dẫn y đi thử nghiệm một chút việc dùng tinh thần thể xuyên qua hành lang thời không.
Đông Phương Bất Bại không để cho hắn thất vọng. Năng lực thích ứng của y rõ ràng là cực mạnh, hơn nữa chỉ số thông minh rất cao. Chuyến lữ hành ngắn ngủi lần này mang đến cho y sự rung động rất lớn, hai thế giới hoàn toàn khác nhau, nhưng cũng có chút tương tự, để lại cho Đông Phương Bất Bại ấn tượng rất sâu.
“Ngươi không phải muốn nghe lời nói thật sao? Ta nói rồi, ngươi còn nói ta thành kiến.”
Đông Phương Bất Bại cười đấm lên vai Dương Liên Đình.
“Ha ha a, thực ra ta cảm thấy ngươi nói thực có đạo lý. Bất quá vị kia của Ander, trong lòng có nhiều chuyện giả bộ lắm, luôn không bỏ xuống được. Vẫn là Đông Phương của ta tốt, ngươi là giỏi nhất.”
Dương Liên Đình cười hì hì nói, nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận của người này.
“Ngô……Đừng càn quấy, vừa mới trở về, nghỉ một chút……”
“Ta không mệt. Ngươi quá coi thường tướng công của ngươi.”
“Ta là sợ tinh thần lực của ngươi suy kiệt.”
“Vậy chúng ta liền vận động thể lực đi.”
“Ngô……ngươi người này……”
“Đông Phương……”
“Phi lễ! Phi lễ a –“
Tiếng la to thê lương đột nhiên truyền đến. Dương Liên Đình cùng Đông Phương Bất Bại trở tay không kịp, thiếu chút nữa thì ngã từ trên giường xuống.
Hai người hai mặt nhìn nhau. Dương Liên Đình nói:
“Là Len. Khiến ta thiếu chút nữa liền tưởng đang trong lúc này mà ngươi lại hô phi lễ chứ.”
Đang nói, cửa chính đột nhiên bị bật mở, Len quần áo không chỉnh tề, lảo đảo chạy vào, thở gấp nói:
“Rox, tôi không được, tôi muốn trở về căn cứ!”
Dương Liên Đình nhíu mày:
“Cậu còn có nhiệm vụ.”
“Tôi mặc kệ. Nếu cậu không trông coi con gái cậu, tôi, tôi, trinh tiết của tôi sẽ khó mà giữ được.”
Len luống cuống kêu to.
Dương Liên Đình hơi hơi sửng sốt, nhịn không được điên cuồng cười to.
Bởi vì tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại cùng một nửa của hai người kia đều chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể quay lại thế giới tương lai, cho nên Len theo lệnh không định kỳ đi công tác đến ‘thời không’ của ba người, giúp người yêu của bọn họ đề cao tinh thần lực, nhanh chóng sớm ngày quay về thế giới tương lai.
Nguyên bản việc này đối với nhân loại tương lai sống quá lâu đến mức nhàm chán, lại có tinh thần thể cường đại mà nói cũng không có cái gì. Nhưng là trong nội tâm của Len bi thúc. Hắn ở thế giới của Yam, nhìn đứa con của Yam giống như một tiểu đại nhân cung kính hành lễ với mình, trong lòng hết sức cao hứng, cảm giác mình rất có bộ dáng trưởng bối. Ở nơi của Ander, con gái nhà người ta cũng rất nhu thuận đáng yêu, khiến cho Len yêu thương có thừa. Chỉ là……con gái của Rox, thật sự quá kinh khủng. Vừa nhìn thấy hắn liền bổ nhào lên người hắn, ôm cổ của hắn không chịu xuống. Điều này cũng không có gì, nhưng là vì sao miệng nhỏ của nhóc cứ gặm đến gặm đi trên mặt mình, bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui, thậm chí còn dọc theo cổ sờ xuống xương quai xanh cùng ngực của mình.
Thật là đáng sợ. Đây là quấy rối! Tuyệt đối là quấy rối tình dục a!
Len lộ ra khuôn mặt mỹ mạo tuyệt luân trướng đến đỏ bừng, con mắt sáng rực, đoán chừng là bị chọc giận.
Dương Liên Đình nói:
“Len, Bảo Nhi còn chưa đến năm tuổi.”
“Đó là thân thể của nó!”
Len kêu lên:
“Trí lực của nó đã mười sáu tuổi, nó là người trưởng thành rồi. Nó đang phi lễ tôi!”
Dương Liên Đình nhún nhún vai:
“Cậu là một người đàn ông hơn một trăm tuổi, còn sợ bị một nữ hài phi lễ sao?”
Len nói:
“Cái này, cái này không giống. Nơi của chúng ta không có loại chuyện này, cậu cũng biết mà.”
“Đó là bởi vì tình cảm của nhân loại tương lai đều thoái hóa. Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn có thể hưởng thụ được đầy đủ tình cảm vốn có của nhân loại. Con gái tôi đây là đang cho cậu học, rõ ràng chưa?”
Dương Liên Đình hiên ngang lẫm liệt nói.
Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng cưỡng từ đoạt lý của hắn, không nhịn được quay lưng lại cười trộm.
Len nghẹn họng nhìn trân trối, không biết nên ứng đối như thế nào. Người có tinh thần lực siêu cường như hắn, tình cảm cũng cực kỳ mỏng, tự nhiên không có tình cảm gì. Trong thế giới tương lai, ngoại từ công việc cùng cuộc sống ra, hắn cơ bản không có gì đặc biệt cần trao đổi với người khác, bởi vậy ngôn từ thiếu thốn vô cùng.
Trong tâm Dương Liên Đình đứng về phía con gái, biết rõ nhược điểm của hắn, cưỡng chế đem đen nói thành trắng.
Đúng lúc này, Dương Bảo Nhi chớp đôi mắt to xuất hiện ở cửa chính, nhìn quần áo có hơi mất trật tự của phụ mẫu, tròng mắt xoay chuyển, hắc hắc cười to:
“Phụ thân, mẫu thân, còn đang giữa ban ngày nha, hai người có chút tự giác được không.”
“Bảo Nhi!”
Đông Phương Bất Bại thấp giọng quát lên.
Len vừa nhìn thấy bé, đã vô thức dịch sang bên cạnh hai bước.
Đôi mắt Bảo Nhi hồng hồng, nhìn hắn tỏ vẻ đáng thương nói:
“Lan thúc thúc, ngươi tức giận Bảo Nhi sao? Ngươi không để ý đến Bảo Nhi nữa sao?”
“Không có, không có……Không phải…..”
“Vậy ngươi……cách xa như vậy làm gì? Có phải là chán ghét Bảo Nhi rồi không?”
“Không phải. Ta, ta……”
Len đau đầu.
Dương Bảo Nhi liền cao hứng nói:
“Lan thúc thúc, ta chỉ biết ngươi sẽ không ghét Bảo Nhi. Ngươi yên tâm, Bảo Nhi sẽ chịu trách nhiệm với ngươi, ngươi không cần lo lắng.”
Len á khẩu không đáp lại được, khóc không ra nước mắt.
Dương Liên Đình rốt cuộc cũng không đành lòng nhìn bạn bè khó xử như vậy, ho nhẹ một tiếng, nói:
“Bảo Nhi, ngươi đi xem Húc nhi cùng Liên nhi đang làm cái gì đấy.”
Dương Bảo Nhi bĩu môi:
“Phụ thân, sau khi người cùng mẫu thân không ở nhà con đều trông chừng bọn chúng. Hai người yên tâm, hai đứa nó tốt lắm, căn bản không cần con trông nom, Húc nhi hai ngày trước còn học được cách nấu cơm.”
Đông Phương Bất Bại giật mình nói:
“Không thể nào. Húc nhi mới hai tuổi, vóc dáng còn chưa cao bằng cái bếp lò, nó làm cơm như thế nào?”
Dương Bảo Nhi cười hắc hắc nói:
“Nó thông minh lắm, hiểu được cách làm rồi. Mẫu thân, nếu người không tin, có thể cùng phụ thân xuống bếp nhìn xem, Húc nhi hiện tại đang nấu cơm cho hai người, nói muốn làm tiệc tẩy trần cho cả hai.”
Bé giảo hoạt muốn dời đi sự chú ý của phụ mẫu, quả nhiên Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình kinh hỉ nhìn nhau, bất chấp Len xen vào, phu phu hai người chạy về hướng phòng bếp.
“Hắc hắc hắc, Lan thúc thúc, ngươi đi đã lâu. Bảo Nhi rất nhớ ngươi. Chúng ta lại đến ôn chuyện a.”
Len nhìn Dương Bảo Nhi tươi cười tà ác, trong tâm khóc lớn: Tiểu ma nữ này a…….
Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình đi vào phòng bếp, quả nhiên trông thấy Dương Ái Húc đang đứng trên một băng ghế, quơ quơ xẻng lớn, Đông Phương Ái Liên trợ giúp cho nó, hai tiểu nhân nhi loay hoay một chỗ.
“Liên nhi, cho hành thái vào, nên cho hành thái vào rồi.”
“A, đến đây.”
Bàn tay nhỏ bé của Đông Phương Ái Liên mở ra, đem một đám gì đó bị cắt đến loạn thất bát tao ném vào trong nồi.
Dương Ái Húc sức lực lớn, hai tay cầm cái xẻng cao gần bằng cơ thể nhóc đảo tới đảo lui trong nồi.
“Thơm quá a. Húc nhi, Liên nhi, hai con đang làm gì vậy?”
Đông Phương Bất Bại mỉm cười tiến vào.
Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên trông thấy mẫu thân, đều hết sức cao hứng, kêu lên:
“Mẫu thân, chúng con đang nấu cơm.”
Dương Liên Đình đi theo phía sau, thò đầu ra xem xét, khen:
“Rất giỏi. Con của chúng ta đã biết làm cơm rồi.”
Dương Ái Húc kiêu ngạo mà ưỡn bộ ngực nhỏ lên, từng lọn tóc vàng trên đầu rủ xuống, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn hình cầu của nhóc theo từng cử động mà phất lên.
“Con cùng Liên nhi đang làm cà xào. Khi nào xong mời phụ thân cùng mẫu thân đại nhân nếm thử.”
Đông Phương Ái Liên ở bên cạnh gật đầu.
Sắc mặt Dương Liên Đình lập tức suy sụp.
Cái gì? Cà xào? Không thể nào……hắn không……thích ăn cà nhất.
Đông Phương Bất Bại buồn cười trừng mắt nhìn hắn, ý là không thích thì ngươi cũng phải ăn hết, đây chính là tâm ý của các con.
Dương Liên Đình bất đắc dĩ, đành phải nhếch khóe miệng nói:
“Được. Thật là ngoan. Phụ thân cùng mẫu thân nhất định sẽ ăn sạch sẽ.”
Dương Ái Húc càng cảm thấy kiêu ngạo, tay vung xẻng lớn càng thêm ra sức. Đông Phương Ái Liên cũng theo chỉ thị của ca ca mà xoay quanh.
Đông Phương Bất Bại nhìn một đôi tiểu nhân nhi này, vẻ mặt kiêu ngạo.
Dương Liên Đình thì trong lòng phát khổ……nhi tử a nhi tử, các con học làm cái khác không tốt sao? Vì sao phải làm cà xào chứ.
Dương Ái Húc cùng Đông Phương Ái Liên tuy rằng đã đạt trí lực của hài đồng bảy tám tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử. Dưới ánh nhìn của phụ thân cùng mẫu thân, hai đứa càng cố ý khoe khoang, ra sức phấn đấu, đem toàn bộ cà đều cho vào xào.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm của hai nhi tử đều bị khói hun đen sẫm một mảnh, vẻ mặt chờ mong nhìn mình chằm chằm, Đông Phương Bất Bại cùng Dương Liên Đình làm sao nhẫn tâm để cho hai đứa khổ sở chứ. Vì không muốn để cho hai đứa ăn cà vào rồi bị tiêu chảy, hai người một bên cười tủm tỉm tán dương, một bên cướp lấy toàn bộ cà ăn sạch.
“Phụ thân, mẫu thân, ăn có được không?”
Dương Ái Húc ngửa đầu hưng phấn nhìn bọn họ, Đông Phương Ái Liên ở đằng sau nắm lấy góc áo của ca ca, một bàn tay nhỏ bé nhét vào trong miệng, cũng chờ mong nhìn qua.
“Ừm, ăn rất ngon. Liên đệ, đúng không?”
“Ừ, ăn thực ngon. Húc nhi cùng Liên nhi của chúng ta thật sự rất giỏi.”
Chính là hình như không có cho muối……
Khi hai vị phụ mẫu đại nhân buông chén đũa xuống, bên trong đã sạch bách.
Dương Ái Húc có chút mất hứng:
“Phụ thân, mẫu thân, sao hai người lại ăn hết rồi. Tỷ tỷ cùng Liên nhi còn chưa có được ăn mà.”
“Là mẫu thân không tốt, mẫu thân làm cái gì đó ngon ngon đền bù tổn thất cho các con nhé.”
Đông Phương Bất Bại ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu tròn nhỏ của nhi tử, đem hai tiểu nhân nhi dỗ dành đến vô cùng cao hứng.
Buổi tối, sau khi Dương Liên Đình chạy ba lượt vào nhà xí, suy yếu ôm Đông Phương Bất Bại, nói:
“Lão bà, từ nay về sau ngươi phải coi chừng Húc nhi, ngàn vạn lần không thể để cho nó xuống phòng bếp lần nữa.”
Đông Phương Bất Bại gõ nhẹ lên trán hắn, cười khẽ nói:
“Bụng của ngươi sao lại cao quý như vậy? Ngay cả các con hiểu kính cũng không hưởng thụ được.”
Dương Liên Đình vẻ mặt đau khổ:
“Lão bà, ta chưa bao giờ thích ăn cà. Ai……ngày mai ngươi cần phải hảo hảo đền bù tổn thất cho ta. Ta vẫn thích ăn cơm ngươi làm nhất.”
Đông Phương Bất Bại ngọt ngào trong lòng, giọng lại hơi gắt:
“Biết rồi. Đến, Liên đệ, ta xoa xoa bụng cho ngươi a.”
“Lão bà, ngươi thật ôn nhu.”
“Giờ ngươi mới biết.”
“Ta đã sớm biết rồi, nếu không sao lại lấy ngươi về a. Hắc hắc……xoa xuống chút nữa đi.”
“Lại không thành thật đấy.”
Cùng lúc đó, Len ở trong chăn rơi lệ: Ta muốn về nhà!