Có hài tử rồi, cuộc sống ẩn cư càng thêm phong phú đặc sắc hơn.
Nữ nhi mới sinh làm cho hai người phụ thân bận bịu luôn tay luôn chân suốt ngày. Đông Phương Bất Bại thì khỏi nói, mà Dương Liên Đình cũng không hề có tý kinh nghiệm nuôi con nào. Cũng may còn có thể trao đổi thông hiểu được hài tử qua tinh thần lực, biết được lúc nào bé khát bé đói. Nhưng luống cuống loạn hết cả lên vẫn là chuyện khó tránh.
Nữ nhi được sinh ra mấy ngày, đột nhiên cơ thể hơi phát sốt, Đông Phương Bất Bại sau khi phát hiện, sợ hãi không biết làm thế nào, Dương Liên Đình cũng tái mặt. Trong thế giới tương lai, chỉ cần đưa hài tử đến bệnh viện điều trị là xong, nhưng mà ở đây lấy đâu ra.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Dương Liên Đình ôm lấy con đung đưa. Mặc dù trị liệu bằng tinh thần thể của hắn có tác dụng, nhưng hài tử quá nhỏ, hơn nữa đang lúc bối rối hắn không có dũng khí làm.
Vẫn là Đông Phương Bất Bại nhìn xa trông rộng, trước hết bình tĩnh lại, nói: “Ta biết một phương thuốc có thể hạ sốt cho trẻ nhỏ. Ta đi ra ngoài một chút, ngươi trông Bảo nhi.”
Dương Liên Đình trong lòng cuống cuồng nên cũng không hỏi nhiều, gật đầu, chuyên tâm ôm con dùng tinh thể dỗ dành nó.
Đông Phương Bất Bại ra ngoài, đi ra sau núi, tung mình nhảy xuống.
Y nhớ rõ từng thấy cây thuốc mọc trong rừng rậm kia.
Lúc này y mới sinh xong chưa đầy một tháng, nhưng cũng may nội lực cao thâm, khinh công cao cường, rơi xuống chân núi xong, nhẹ nhàng lướt trên mặt đầm, cẩn thận tìm trong từng lùm cây, cuối cùng mới thấy vị thuốc kia.
Y mừng rỡ chuẩn bị trở về, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm, trong rừng rậm có khí tức nguy hiểm của dã thú chuyển động.
Đông Phương Bất Bại nhíu mày, chăm chú theo dõi bụi cây, nhìn thấy một con Bạch hổ khổng lồ đang nằm rạp nhìn mình chằm chằm.
Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười. Nếu là bình thường, y nhất định sẽ bắt con hổ này, cắt đầu hổ làm tiêu bản, lột da làm thảm, nấu thịt hổ, đun xương làm cao, không lãng phí tý nào. Bất quá lúc này y còn đang lo lắng nữ nhi nhà mình phát sốt, không rảnh đối phó với súc sinh này.
Y thuận tay sờ sờ, phát hiện trên người chỉ có mấy tú hoa châm (kim) là có thể gây sát thương.
Y đột nhiên nghĩ ra, lấy một cây lên.
Bạch hổ kia tất nhiên có trực giác của dã thú, biết người trước mắt khó đối phó, nên không có khinh địch ra tay, mà nằm rạp xuống đợi thời cơ.
Đột nhiên trước mắt lóe lên một vệt sáng trắng, dọa bạch hổ kia giật mình, nhanh nhẹn tránh về phía sau, phát hiện chỗ mình vừa đứng bị một vật nhỏ xíu trong suốt cắm vào.
Đông Phương Bất Bại dùng chỉ khâu kéo lại, cây tú hoa châm lại quay về trên tay.
Y thấy bạch hổ kia thân thủ nhanh nhẹn, đầu to, lại có linh tính, đột nhiên thấy thú vị, không bằng giết nó, đem về cho Liên đệ nhắm rượu. Nếu không thì xương với gân hổ cũng rất bổ, da hổ cũng có thể dùng may quần áo cho bảo bảo, cũng không uống công y xuống nhai lần này.
Vừa nghĩ thế liền động sát khí.
Cao thủ như y, tùy theo biến động tâm tư, không khí xung quanh cũng thay đổi theo.
Bạch hổ kia thấy người trước mắt đột nhiên biến mất, lập tức cảm giác nguy hiểm dâng lên ào ạt, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, chạy ra sau.
Lúc này Đông Phương Bất Bại đang từ từ tiến đến gần bạch hổ, trong lòng càng kinh ngạc súc sinh này thật rất có linh tính.
Y búng tay, tú hoa châm trong tay lại lao vụt đi, mang theo một đạo chưởng phing, đánh thẳng vào trán bạch hổ kia, bật máu.
Bạch hổ không ngờ người trước mắt mạnh đến thế, chỉ là búng tay một cái, nếu nó không nhanh, nhất định bị đánh cho văng cả não.
Tuy nó không có trí tuệ, nhưng mà nó không ngu, hiểu được mình không phải đối thủ, nên cúi cái đầu cao quý vương giả của mình xuống, giống như đang cầu xin người kia tha cho mình.
Tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại lúc này đã tiến xa, lập tức hiểu ý con hổ này, nhìn xuống bụng của nó, quả nhiên là lớn hơn bình thường, chắc sắp làm hổ mẹ rồi.
Đông Phương Bất Bại do dự. Nuôi con rồi mới biết ơn cha mẹ. Bây giờ y mới cảm nhận thấy cha mẹ mình thật vĩ đại biết bao. Cho nên y mủi lòng, nhìn con hổ kia một lát, rồi thở dài: “Mà thôi. Hôm nay bỏ qua cho ngươi, ngươi xem như gặp may.” Vừa nói vừa phất tay áo, thản nhiên nói: “Đi đi.”
Con hổ kia dường như nghe hiểu lời y nói, lại gầm nhẹ một tiếng, xoay đầu chạy biến.
Đông Phương Bất Bại thấy hơi tiếc, nhưng y xuống nhai chủ yếu là để hái thuốc cho con, muốn giết hổ chỉ là hứng lên thôi.
Về lại trên nhai, y cũng không nói chuyện này cho Dương Liên Đình, dựa theo phương thuốc cổ truyền, dùng cây thuốc kia sắc thành thuốc cho con uống, rất nhanh liền hạ sốt, lúc này y và Dương Liên Đình mới yên tâm.
Sau đó hai người càng chăm sóc con cẩn thận.
Đông Phương Bất Bại mỗi ngày đều bận rộn may quần áo cho nữ nhi, một bộ lại một bộ quần áo trẻ con nhỏ xíu tinh xảo được cắt may thêu thùa cẩn thận, làm Dương Liên Đình khen không ngớt, thậm chí còn không nhịn được mà ghen tỵ.
Về sau Dương Liên Đình càng chuyên nghiệp chuyện cho con ăn sữa, tắm rửa, thay tã.
Đầy tháng, nữ nhi bắt đầu lớn rất nhanh, hai má phính phính nộn nộn, vừa nhìn đã làm người khác không nhịn được muốn hôn một cái. Lại còn hai mắt to tròn sáng lấp lánh mở thật to, cả ngày lung liếng hết nhìn chỗ này lại ngó chỗ khác, giống như cái gì cũng thấy hứng thú. Nhưng mà thực ra mắt của bé còn chưa phát triển đầy đủ, thấy cái gì cũng chỉ mơ hồ thôi.
Điểm này Dương Liên Đình rõ ràng, Đông Phương Bất Bại lại không biết. Y chỉ thấy hai mắt của nữ nhi nhà mình thật xinh đẹp. Không, nữ nhi nhà mình toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đẹp, thỉnh thoảng y lại hôn hôn hai tay bé xíu mập mạp của con, dáng vẻ yêu thích không buông tay làm Dương Liên Đình vô cùng thỏa mãn hạnh phúc.
Dương Liên Đình hiện tại có vợ có con, cảm giác trách nhiệm nhiều hơn, trừ mỗi sáng đều đều luyện công phu, chuyện giáo vụ cũng rất để tâm.
Dương Liên Đình nguyên bản là một tên đần độn ngu ngốc. Có tham vọng quyền lực mà chả có tài trí, một thần giáo tuyệt đỉnh mà bị gã làm cho hư hỏng u ám, chia bè kết phái phản loạn, ngay đến cả huynh đệ kết nghĩa Đổng Bách Hùng của Đông Phương Bất Bại cuối cùng cũng không nhịn được phải trở mặt.
Tất nhiên Dương Liên Đình của hôm nay sẽ không phạm cái sai lầm ngu xuẩn này. Hắn vẫn cố gắng tránh khiến mọi người trong giáo phản cảm, ngược lại còn thưởng phạt phân minh, đối với các trưởng lão rất cung kính, gia tăng lực lượng năng lực của giáo chúng mới trẻ tuổi, tránh hai bên xung đột.
Triệu Khoản hiện tại đã được hắn đề bạt lên làm vị trí Đường chủ. Lão Trần hiện tại cũng được làm một cái Hương chủ nhỏ nhỏ rồi. Mà kể từ sau khi Hướng Vấn Thiên phản giáo rời đi, Đường chủ Phong Lôi Đường Đổng Bách Hùng gần như trở thành trưởng lão quan trọng nhất trong thần giáo. Đối với thập đại trưởng lão, Dương Liên Đình càng cố gắng lấy lòng.
Ngoài ra còn có đám người Tả sứ Hoàng Diện Tôn giả Cố Bố, Hữu sứ điêu hiệp Thượng Quan Vân, Dương Liên Đình cũng tiến hành tuyển chọn sắp đặt, ầm thầm tiến hành thôi miên bọn lão, tăng mức độ trung thành của bọn lão với Đông Phương Bất Bại.
Ít nhất sau này Thượng Quan Vân có gặp Nhậm Ngã Hành, cùng đám “phản đồ” Hướng Vấn Thiên hay Lệnh Hồ Xung xông lên Hắc Mộc Nhai cũng có chút nghị lực mà phản đổi. Mong là sau này một lời của Nhậm Doanh Doanh cũng không thể khiến lão quy hàng Nhậm Ngã Hành, cho dù Nhậm Doanh Doanh có thế nào, hay bắt lão ăn thêm một trăm viên tam thi não thần đan cũng không làm phản.
Làm loại chuyện này cũng để tạo cơ sở. Câu chuyện chưa đi đến hồi kết thì không ai biết được sẽ phát sinh những gì.
Dương Liên Đình trong thế giới tương lai vốn có thân phận là người thừa kế của một kim dung thế gia (1), cho nên có thừa thủ đoạn và năng lực khống chế tài chính. Tại xã hội lạc hậu ngyên thủy này, mặc dù không trông cậy vào tài chính kế toán, không có đầu cơ, chứng khoán, cổ phiếu, nhưng mấy kiểu kinh doanh cũ kĩ lạc hậu vẫn thực hiện được.
Dưới sự quản lý đơn giản mà hữu hiệu của Dương Liên Đình, tài phú của Nhật Nguyệt Thần giáo nhanh chóng mạnh hơn. Bên ngoài vô số thanh lâu, tửu quán, nhà trọ, thương đội, sòng bạc các loại sản nghiệp dưới chướng thần giáo lời lãi ngày một nhiều. Tiền đổ về ào ào.
Trước đây Hắc Mộc Nhai chỉ phát hồng bao (2) một năm hai lần, chỉ có vào trung thu và năm mới. Nhưng từ khi Dương Liên Đình tiếp quản làm Tổng quản, hồng bao ba tháng được phát một lần, hơn nữa lần nào cũng khiến người ta sướng muốn điên.
Đây chỉ là giai đoạn ban đầu, lại qua một năm, Nhật Nguyệt Thần Giáo dần dần cải thiện hình ảnh trong mắt người giang hồ. Nói như Dương Liên Đình chính là, chúng ta là hắc đạo, tuyệt đối tàn nhẫn! Đánh không chết ngươi, cùng lấy tiền đè chết ngươi!
Lúc ấy sản nghiệp của bạch đạo Tung Sơn Ngũ Nhạc cũng ăn đủ. Thiếu tiền, khí thế liền xịt bớt ngay.
Hơn nữa Dương Liên Đình còn âm thầm đầu tư sản nghiệp về y dược, mở hiệu thuốc cùng y quán (phòng khám) khắp nơi, còn tính kế dùng ba năm để lung loạn thị trường y dược
Đây là vụ buôn bán lớn, còn có ảnh hưởng kinh người đến bạch đạo về sau. Cho nên hắn đổ vào đây rất nhiều tâm huyết, cũng rất bí mật, hoàn toàn không để dính dáng gì đến Hắc Mộc Nhai.
Đây là chuyện về sau mới tính. Lại nói đến cái kẻ trốn khỏi Hắc Mộc Nhai – Hướng Vấn Thiên.
Dương Liên Đình lo lắng về lão nhất, phái rất nhiều người truy tìm, đồng thời còn làm giả nhiều chuyện giá họa cho Hướng Vấn Thiên, thêu dệt đủ chuyện cho võ lâm bạch đạo.
Hiện tại Hướng Vấn Thiên lưng đeo cái danh tội nhân cưỡng hiếp nhục nhã, trình độ không thua kém Điền Bá Quang. Cho dù Lệnh Hồ Cung có trượng nghĩa tốt tính đến mấy, tiếu ngạo giang hồ, cũng không có khả năng không cảnh giác với lão già “dê” ấy đi?
Thật ra thủ đoạn an toàn nhất, chính là diệt cỏ tận gốc. Tốt nhất nên tiện giết luôn Nhậm Ngã Hành cùng Nhậm Doanh Doanh, tiêu hủy mọi nhân tố bất lợi.
Nên Dương Liên Đình vụng trộm sau lưng Đông Phương Bất Bại, len lén đưa mật thư đến Cô Sơn Mai Trang ở Hàng Châu, mỗi ngày đều cho thêm độc dược lão hóa vào thức ăn của Nhậm Ngã Hành. Độc dược này hắn rất vất vả mới chế ra được, sẽ không khiến người chết ngay, chỉ từ từ thúc đầy quá trình lão hóa của con người, khiến người ấy mau chóng già yếu.
Sau đó cho dù lão có thoát được, một lần nữa quay lại muốn đoạt lại chức giáo chủ cũng khó. Có dược này, không nhiều không ít, tăng tốc tuổi thọ của lão.