Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ như vậy, ngay trước mắt ta, dần trở thành một bộ xương trắng nhầy nhụa m.á.u thịt.
"Ta không cần biết trước kia các ngươi là lính của thúc phụ hay là của đại vương..." Hắn thong thả ung dung đùa nghịch thanh đao trong tay: "Trong quân doanh của ta, kẻ không nghe lệnh, chết."
Người nọ không thể nói được nữa, chỉ run rẩy gật đầu liên hồi.
Trong một chốc, bên trong trướng yên lặng như tờ, Thần Đông tùy ý ném thanh đao xuống đất, rồi nói: "Treo hắn lên cửa, để tránh đám cựu binh kia hay quên, ta muốn nghỉ ngơi rồi."
"Dạ!"
Hai tên phó tướng lôi kẻ đã thành một đống m.á.u thịt kia ra ngoài, cửa trướng cuối cùng cũng đóng lại, Thần Đông quay đầu, ngẩn ra một chút rồi nói: "Ồ, là ngươi."
Ta đáp một tiếng, bước lại giúp hắn cởi áo giáp, vắt khăn nóng lau mặt cho hắn. Hắn vừa lau vừa nhíu mày hỏi: "Ngươi tên gì?"
"Ta tên Chu Tiểu Khê."
"Ngươi không sợ ta?"
Trong căn phòng nồng nặc mùi m.á.u tanh đến mức người ta muốn nôn, hắn nhìn ta, ánh lửa từ đống than hắt vào mắt hắn, càng làm cho hắn giống một con dã thú. Ta cố gắng kìm nén cơn run rẩy của cơ thể, cúi đầu mỉm cười đáp: "Ta rất sợ tướng quân, nhưng tướng quân đã thu nhận ta cùng đệ đệ, là người tốt."
"Hừm."
Hắn hờ hững quăng thanh đao lên giường, rồi kéo ta ngồi lên đùi hắn, tay hắn luồn vào trong áo ta vuốt ve. Bàn tay hắn lạnh lẽo, thô ráp, dù ta biết trước sau cũng sẽ có ngày như vậy, nhưng vẫn không nhịn được mà run lên.
"Nữ nhân Nam Tư đúng là con mẹ nó......" Hắn thì thầm vào tai ta, lực tay càng mạnh hơn.
Ta thực sự không khống chế được nữa, nước mắt dâng đầy trong mắt, không phải vì nhục nhã mà vì đau đớn, lực tay hắn quá lớn, ta cảm thấy n.g.ự.c mình sắp bị bóp nát.
Hắn đột nhiên dừng tay, hỏi: "Ngươi không muốn?"
"Ta bằng lòng hầu hạ tướng quân, chỉ là... đau quá."
Hắn rút tay ra, nằm sang phía bên kia.
"Là ngươi quá nhỏ." Hắn nghĩ một chút, rồi bổ sung: "Tuổi còn nhỏ."
................Ta nhất thời không biết phải nói gì.
"Nhàm chán, ngủ đi."
Chiếc giường hành quân nhỏ hẹp, khiến chúng ta phải dán sát vào nhau. Cơ thể hắn đầy mùi m.á.u và sắt thép khiến ta thấy sợ hãi, nhưng trời quá lạnh, cơ thể hắn lại ấm áp.
Ta không thể ngủ, cũng không dám cựa quậy. Hắn cũng chưa ngủ, ta nhớ lại chứng mất ngủ của hắn, lại càng thấy sợ hơn.
Bỗng nhiên hắn cất tiếng: "Người Nam Tư giống như ngươi, sẽ đọc bao nhiêu sách?"
Sách? Nam Tư trọng văn, nam nữ từ nhỏ đều phải học chữ. Ta vì ông nội không quản thúc, không học hành nghiêm túc với tiên sinh, nhưng trong cung có một thư viện lớn, Tri Thu thường đưa ta đến đó để g.i.ế.c thời gian.
"Nhà có sách, nếu muốn đọc thì có thể đọc." Ta đắn đo trả lời.
Hắn rút từ dưới gối ra một quyển sách đưa cho ta.
"Ngươi đã đọc qua quyển này chưa?"
Ta cầm lên, lật xem một chút, phát hiện đây là một quyển sách bị rách.
"Chưa đọc hết, quyển này gọi là "Đông Lâm Biên Sử", tổng cộng có năm mươi sáu quyển, đây hẳn là... quyển thứ ba, kể về những câu chuyện của danh tướng triều trước."
"Đọc bằng tiếng Bắc cho ta nghe." Hắn nói.
Ta nửa ngồi dậy, mượn ánh sáng từ đống lửa than, nhẹ nhàng đọc. Quyển sách này trong thư viện của hoàng cung chỉ là hạng trung, nhưng hắn lại nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn hỏi ta vài câu: "Thánh nhân chi đạo là gì?", "Thủ tiết là gì?"
Lúc còn nhỏ, mỗi khi ta đọc sách đều buồn ngủ, vì điều này mà Tri Thu thường búng trán ta. Bây giờ vẫn vậy, ta vừa đọc vừa buồn ngủ, ngáp vài cái, rồi dựa vào người hắn mà ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy, Thần Đông đã rời đi, nhưng đống lửa vẫn còn cháy rất mạnh. Trên chăn của ta có thêm một lớp da thú, rất ấm áp và thoải mái, phải cố gắng lắm ta mới có thể xuống khỏi giường.
Ta vén cửa trướng lên, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xác chết treo trên cao, qua một đêm, m.á.u đã chảy cạn, một lớp băng mỏng bao phủ trên mặt hắn, vài tên lính đang hạ xác xuống.
Cảm giác ấm áp chỉ là ảo giác, đây, mới là sự thật.
Ta dò hỏi mấy tên lính canh về "Cách Lỗ" rốt cuộc ở đâu, bọn họ chỉ giả điếc, không chịu trả lời ta. Ta đành mượn cớ muốn đi lấy nước rửa mặt, vừa đi chậm chậm về phía bờ sông, vừa tìm kiếm bóng dáng của Hạ Vãn.
Ngay khi ta thả thùng nước xuống sông, bất chợt, gió đưa đến một tràng ca đứt quãng: "Thân đã chết, hồn linh thiêng, hồn phách vững, làm quỷ hùng."
Thùng nước "bùm" một tiếng rơi xuống sông, trôi theo dòng nước.
Đó là bài "Quốc Tang" của Khuất Phu Tử.
Không có người Bắc Kiền nào lại hát bài này trong quân doanh!
Ta giật mình đứng lên, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng, nhưng tiếng hát đã biến mất không dấu vết, như một hồn ma tan biến dưới ánh mặt trời.
Từ đó, ta vẫn luôn tìm kiếm nơi phát ra tiếng hát và nơi Cách Lỗ ở, nhưng quân doanh được canh phòng cẩn mật, không có chút manh mối nào.
Thần Đông không đụng vào ta nữa, ta như những nha hoàn thô sử khác phục vụ hắn. Ta không giỏi hầu hạ người, hắn cũng không khắt khe, nhưng thỉnh thoảng, khi ta vô tình ngước mắt lên, ta luôn bắt gặp ánh mắt dò xét của hắn.
Hắn luôn nghi ngờ ta... nhưng nếu nghi ngờ, tại sao lại để ta ở bên cạnh hắn?
Một ngày nọ, khi ta xách thùng nước trở về, định ngồi nghỉ trước cửa trướng, không ngờ Thần Đông đã về rồi. Ta tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại của hắn với phó tướng.
"Lò gốm phải đợi đến khi chúng ta đến Chiến Thành mới có thể tiến hành, trước đó, hãy tra rõ thân phận của nàng ta cho ta."
"Dạ!"
Phó tướng kia lại cẩn thận hỏi thêm một câu: "Tướng quân là cảm thấy nàng ta có chỗ nào không thích hợp chăng?"
"Trong trướng của ta, chất đống bao nhiêu là thứ quý giá trong mắt bọn người Nam quốc, từ bảo thạch, ngọc ngà có giá trị bằng nửa thành, đến những cổ vật đã truyền qua mấy nghìn năm. Nàng ta chẳng những không động vào, mà ngay cả liếc mắt cũng không. Có những thứ, không thể nào giấu được." Hắn nói: "Một cô nương mười sáu tuổi, con nhà thương nhân bình thường, không thể nào làm được như vậy."
Phó tướng lại nói: "Nếu nàng ta vẫn luôn nói dối, rất có thể là thích khách do Nam quốc bồi dưỡng. Tướng quân đừng nên mạo hiểm, cứ g.i.ế.c nàng ta đi là xong."
Thần Đông im lặng hồi lâu, ta nghe mà tim đập thình thịch, tưởng như muốn vỡ ra.
"Không." Hắn nói.
Khi ấy, đột nhiên vang lên tiếng kèn lệnh, đó là tín hiệu quân địch tập kích. Ta giật mình làm rơi thùng nước xuống đất, Thần Đông từ trong trướng lao ra đụng phải ta, lạnh lùng nói: "Đi mau!"