Sau đó, một con hươu trắng khổng lồ từ trong rừng đi ra.
Lâm Nam nhiều hươu, coi hươu là thần, vậy mà Lâm Bắc cũng có con hươu lớn như vậy.
Nó sáng như trăng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng, gần như cao bằng cây cổ thụ, từng bước từng bước đi tới, dừng lại bên cạnh Nại Hà.
Tất cả mọi người đều bị sự xuất hiện của thần vật này dọa choáng váng, đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, một tên lính sau lưng Trịnh Long, ôm đầu lăn lộn trên đất, khi ngẩng đầu lên, thì đã thất khiếu chảy máu, đau đớn nói với Trịnh Long: "Tướng quân... Có quỷ...".
Keng một tiếng.
Thanh kiếm bên hông Trịnh Long rơi xuống đất, hắn vẻ mặt kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn gì đó, rồi bịch một tiếng quỳ xuống, đám binh lính sau lưng hắn cũng đồng loạt quỳ theo.
Có thể vào được Lâm Bắc, đều là những kẻ liều mạng, lúc này lại nước mắt nước mũi giàn giụa, gần như thê lương cầu xin:
"Ta chỉ muốn sống sót! Ta không muốn g.i.ế.c người, ta không muốn g.i.ế.c người!"
"Xin người, xin người, đừng để ta xuống địa ngục."
"Ta muốn chết! Người g.i.ế.c ta đi, mau g.i.ế.c ta đi!"
Ta hoang mang nhìn bọn họ như phát điên, rồi nhìn theo ánh mắt của bọn họ, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Là Bồ Tát.
Nại Hà tay kết ấn hàng ma, ngồi xếp bằng, bên cạnh là con hươu trắng kia, sau lưng hắn trên núi, đang ngồi xếp bằng một pho tượng Bồ Tát khổng lồ, cao bằng mặt trăng, vẻ mặt từ bi, ánh sáng ngập tràn.
Đôi mắt của Bồ Tát màu hổ phách, yên lặng nhìn ta, ta chỉ cảm thấy nước mắt không tự chủ được chảy xuống, suýt nữa cũng quỳ xuống.
Nhưng lúc này, Nại Hà đứng dậy kéo ta lại.
"Là ảo thuật." Hắn lau nước mắt cho ta, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nên đi rồi."
Hắn nắm tay ta, ta mới tỉnh táo lại khỏi ảo giác, "Bồ Tát" kia là khói đặc, không biết từ đâu cuồn cuộn kéo đến, che khuất cả trời đất, còn con hươu kia lại là hươu thật, chỉ là lớn hơn hươu bình thường một chút, đang thè lưỡi l.i.ế.m mặt Nại Hà.
Nại Hà đỡ ta lên lưng hươu, còn đám người Trịnh Long vẫn đang quỳ lạy nước mắt nước mũi giàn giụa.
Đi ngang qua Hạ Lan Tri Ngôn, Nại Hà dừng lại, nói với hắn: "Rồng có vảy ngược, chạm vào ắt chết, phượng hoàng có cổ trống, xâm phạm ắt diệt vong."
Hạ Lan Tri Ngôn dường như không bị ảnh hưởng bởi ảo thuật, hắn run rẩy nằm sấp trên mặt đất, không nói nên lời.
Nại Hà dắt hươu trắng, cùng ta xuống núi, ta là người ngay cả giữa đám du côn Bắc Kiền cũng có thể mặt không đổi sắc, lại không biết vì sao, đối diện với thiếu niên này, nhất thời không dám mở miệng.
"Ngươi đang tức giận? Vì hắn nói ta là người mang đến tai ương?" Ta cuối cùng cũng phá vỡ im lặng, cười nói: "Có gì mà phải tức giận! Thiên hạ lắm kẻ lắm lời, nếu vì chuyện này mà tức giận, ta đã sớm tức c.h.ế.t rồi."
"Vậy thì g.i.ế.c hết bọn họ."
...
Hắn đi bên cạnh ta, dáng người thiếu niên như tùng, tĩnh lặng đẹp như ngọc, ta lại có chút ngẩn ngơ.
Hắn dường như biết mình lỡ lời, cúi đầu che giấu nụ cười, rồi nói với ta: "Ta chỉ cảm thấy, Hi Hà là người tốt nhất trên đời này, xứng đáng nhận được tất cả phúc khí của thiên hạ."
Gió đêm thổi qua bụi cây, đã có mùi vị của mùa thu, ta không khỏi rùng mình.
Chúng ta xuống núi, có một chiếc xe ngựa đang đợi ở đó, còn chưa kịp đi đến, một bóng người nhỏ bé đã nhảy tới, nói: "Cuối cùng cũng tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi!"
Lại là Thử Thiên Tuế!
Hắn hoàn toàn không thấy vẻ âm trầm khó lường của ngày hôm đó, vừa đi theo chúng ta từng bước nhỏ, vừa lải nhải nói: "Khói của chúng ta thả có kịp thời không? Vừa rồi nhìn thấy lửa trên núi, suýt nữa dọa mất nửa cái mạng của chúng ta!"
Nại Hà nhẹ giọng nói: "Đây là hai vị tiền bối mà ta quen biết trước đây, đây là Thử đại ca, còn đây là Tần bá bá."
Trên xe ngựa bên kia, có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước xuống, mặt dài, trắng trẻo, không có râu, mặc một bộ trường sam rất tinh xảo, trông giống như xuất thân thương gia, hành lễ nói: "Tại hạ Tần Liễu Nguyên, tham kiến công chúa."
"Ừm." Nại Hà đưa tay đỡ ta xuống khỏi lưng hươu, ta né tránh một chút, hắn liền nhẹ giọng nói: "Dưới đất bẩn."
Thử Thiên Tuế dắt hươu đi, Tần Liễu Nguyên vừa đi vừa nói: "Đã sắp xếp gần xong rồi, tình hình Lâm Nam còn khả quan, Lâm Bắc bên này thì loạn không chịu nổi, để đảm bảo an toàn, vẫn nên đưa công chúa đi về phía nam..."
"Trà nóng không?"
Nại Hà vừa ôm ta lên xe, vừa nhẹ giọng hỏi, trong xe vậy mà có chăn và gối mềm, Nại Hà giũ chăn ra, khoác lên người ta.
"Đương nhiên rồi." Tần Liễu Nguyên vội vàng nói: "Còn phải chuẩn bị chút lương khô, chỉ là nơi hoang vu này, không thể tránh khỏi sơ sài, đến Kinh Khê sẽ tốt hơn."
Kinh Khê là thành nhỏ ở Trung Nguyên, cũng là nơi binh gia tranh giành, trong lòng ta vừa động, đang suy nghĩ thì Nại Hà nhận lấy trà nóng từ tay Tần Liễu Nguyên, thử độ nóng rồi mới đưa cho ta, sau đó quay đầu nói: "Sức khỏe của Hi Hà vẫn chưa hồi phục, không cần đến Kinh Khê, tìm một nơi gần đây ở lại trước đã."
Tần Liễu Nguyên nhất thời nghẹn lời, ta cũng hơi sững sờ, nói: "Chúng ta không mau chóng rời đi sao? Lỡ như Trịnh Long nổi dậy..."
Nại Hà mỉm cười, giúp ta vén chăn, nhẹ giọng nói: "Hắn không dám."