"Nói như vậy ngươi đối xử với Hi Hà dịu dàng, không phải vì yêu nàng ấy?"
"Trẫm khi nào thì nhân từ nương tay với nàng ta? Không đem nàng ta cùng ngươi băm nhỏ rồi đem cho chó ăn, chẳng lẽ vậy gọi là nhân từ sao?"
Hắn còn chưa nói hết câu, đã đột nhiên ngã xuống đất. Ta lúc này mới phát hiện, hắn bị xuyên xương bả vai, người cầm dây xích sắt, là Tần Liễu Nguyên, đứng bên cạnh hắn là Thử Thiên Tuế.
Hạ Vãn chậm rãi đứng dậy, nói: "Ngày đó ta đã nói, ngươi nhất định sẽ c.h.ế.t trong tay ta. Nhưng giờ xem ra, ngươi không xứng."
Thần Đông bị một bàn chân giẫm lên mặt, mặt dính đầy bụi đất, vẫn còn cười: "Trẫm thua thì đã sao? Trẫm cả đời này g.i.ế.c người Nam Tư, cũng đủ rồi."
Ta nhìn hắn, nhớ tới rất nhiều năm trước, ta đã từng yêu một thiếu niên tựa như ánh mặt trời, mày mắt có mấy phần giống hắn, nhưng lại không phải hắn. Thiếu niên của ta mãi mãi hướng về phía ánh mặt trời bước về phía ta, hắn sẽ không chật vật bị người giẫm dưới chân, sẽ không có ánh mắt âm hiểm đáng sợ như vậy.
"Ta sẽ chặt đứt tứ chi của ngươi, móc mắt ngươi, cắt lưỡi ngươi. Vương của ta c.h.ế.t như thế nào, ngươi sẽ c.h.ế.t như thế ấy."
Giọng nói của Tần Liễu Nguyên nghe có vẻ bình tĩnh, lại ẩn chứa nỗi bi thương to lớn: "Ngươi chẳng phải nói ta chỉ là một tên phế vật sao? Phế vật, cũng sẽ đau, phế vật, cũng sẽ trả thù."
Tiếng cười của Thử Thiên Tuế vang vọng trong ngục giam, gần như thê lương, hắn cười đến chảy cả nước mắt: "Nói hay lắm! Phế vật! Chúng ta đều là phế vật, mới để cho lũ chó Bắc Kiền hoành hành, bây giờ..." Hận thù khiến con người biến thành dã thú. Người Nam Tư bị chà đạp trút hết phẫn nộ lên người Bắc Vương.
Dù m.á.u thịt be bét, Thần Đông vẫn không hề kêu một tiếng. Khi bị lôi dậy, trước lúc bị móc mắt, hắn đột nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía ta.
Giây tiếp theo, mắt ta bị che lại, mùi đàn hương nhàn nhạt bao trùm lấy ta.
Là Hạ Vãn.
"Hi Hà, đừng nhìn."
Ta ngây người nhìn hắn, hắn dường như đang nói gì đó với ta, nhưng ta cái gì cũng không nghe thấy. Ta chỉ nhớ, ta muốn đẩy hắn ra để nhìn lại nhà giam đó một lần nữa, nhưng hắn không chịu buông ta ra. Ta gạt tay hắn, nói từng chữ một: "Ta sắp c.h.ế.t rồi, Hạ Vãn."
Hắn không tránh ra, cho đến khi ta rốt cuộc mất hết sức lực, ngất xỉu tại đó.
Lúc ta tỉnh lại, đã là buổi chiều, ánh nắng mùa đông mỏng manh, xuyên qua song cửa chiếu lên mặt ta. Ta có một khoảnh khắc mơ hồ, tưởng rằng mình vẫn còn ở trong hoàng cung, muốn gọi Lại Xuân, bởi vì lập tức sẽ lại là cuộc chiến sống c.h.ế.t với Thần Đông.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta mới ý thức được, đây là lãnh địa của quân Hạ, còn Thần Đông đã chết.
Ta đứng dậy, nhưng không có cảm giác toàn thân mềm nhũn. Có nha hoàn nói cho ta biết, Hạ Vãn đang nghị sự ở triều trước, lát nữa sẽ trở về, hắn phái rất nhiều người tới bảo vệ ta, những người này ta một người cũng không quen biết.
Bắc Kiền vong rồi, ta cũng chỉ còn lại một mình.
"Ta muốn ra ngoài dạo một chút, các ngươi cách xa ta một chút."
Hạ Vãn không vào ở trong cung điện ở Nam Thành, mà tu sửa lại một căn nhà dân. Ta đi trên đường, loạn thế chấm dứt, đâu vào đấy hơn ta tưởng tượng. Trên bảng thông báo dán những điều luật đơn giản, bá tánh xếp hàng dài đăng ký lại hộ tịch, do quan phủ xuất tiền lương, cứu tế những người dân lưu lạc trong loạn thế. Mấy đứa trẻ Bắc Kiền đang chơi bi ve trên mặt đất sau chiến tranh, viên bi lăn qua lăn lại, lăn tới chân ta.
Ta cúi người nhặt lên đưa cho nó, nó rụt rè nhìn ta, đột nhiên đỏ mặt nói bằng tiếng Bắc Kiền một câu: "Ngươi thật xinh đẹp." Rồi giật lấy viên bi, trong tiếng la ó lớn của đám bạn, chạy mất như kẻ trộm.
Bóng dáng vui đùa của chúng biến mất trên bầu trời xanh thẳm, hôm nay, là một ngày thật đẹp, thật đẹp.
Ta đi qua chợ, dòng người vội vã lướt qua ta, ta cảm nhận rõ ràng một trật tự mạnh mẽ đang được thiết lập, cái thời đại ngươi c.h.ế.t ta sống kia, đã kết thúc.
Ta thậm chí còn nhìn thấy Đăng Tâm, cùng những tỷ muội từng làm kỹ nữ khác năm đó, họ xếp hàng nhận cháo, thấy ta thì vừa lau nước mắt, vừa cách một con đường hành lễ thật sâu.
Những chuyện Hạ Vãn đã hứa với ta, đều đã làm được cả rồi.
Ta cứ đi, cứ đi, như có một dòng nước ấm chảy vào tim, cuối cùng ta cũng cười, trong giấc mơ xa hoa nhất của ta, cũng sẽ không có cảnh tượng như thế này.
Trong ánh hoàng hôn rực rỡ, đèn Nam Thành lần lượt sáng lên, trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi thơm của thức ăn, chỉ có một nơi là tối tăm, đó là ngọn tháp giam đó, nó sừng sững ở đó, giống như một ngôi mộ.
Ta đi tới đó.
Hộ vệ phía sau do dự gọi một tiếng: "Phu nhân."
Ta không để ý tới hắn, mà từng bước từng bước đi lên, lên tới tầng cao nhất. Nơi này thật cao, có thể nhìn thấy toàn bộ Nam Thành, lần trước ta tới đây, nó chìm trong chiến hỏa, đen kịt như mực, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trăng khuyết.
Ta nhắm mắt lại, nhớ tới Thần Đông, hắn hai mắt đỏ ngầu như máu, gầm lên với ta: "Ta thà để ngươi chết, cũng sẽ không thả ngươi đi!"
Lúc đó ta nói gì nhỉ, ta nói, ngươi không xứng.
Hình như mỗi lần đều là như vậy, hắn chọc giận ta, ta sẽ trả thù gấp mười lần, chúng ta chưa từng nói với nhau một câu tử tế nào nữa.
Vậy thì giờ phút này, chúng ta cuối cùng cũng có thể nói chuyện tử tế rồi.
Ta nhẹ nhàng nói với hắn: "Tướng quân, ngươi đã từng yêu ta chưa?"
Hắn lạnh lùng kéo căng cung.
"Mười một năm trước, lúc bữa tiệc kia kết thúc, nếu ngươi không muốn g.i.ế.c Hạ Vãn, ta vốn định nói với ngươi ta tên là Hi Hà, ta sẽ dùng mạng mình để phò tá ngươi, kiến lập một đế chế Nam Bắc thống nhất, thái bình thịnh trị."
Hắn buông tay, mũi tên như tia chớp ghim vào n.g.ự.c ta, rất đau.
Ta cười, tự lừa mình dối người làm gì chứ? Dù có làm lại bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ lựa chọn g.i.ế.c ta.
Ta giống như những năm nay, chậm rãi nhặt lên tất cả yếu đuối, đi xuống lầu, khi đi ngang qua ảo ảnh của hắn, ta vẫn như một vị công chúa, tàn nhẫn và kiêu ngạo, ta nói: "Tướng quân, ngươi xem, những gì ngươi không chịu làm vì ta, sẽ luôn có người làm vì ta, là ngươi không xứng."
Ta chậm rãi đi xuống lầu, đi tới tầng giam giữ ta năm đó, ta đột nhiên nhớ tới, ngày ấy, ta đã từng khắc câu chuyện của ta lên vách đá.
“Chắc hẳn đã bị phá hủy rồi.” Ta nghĩ thầm, rồi bước tới.
Đó là vách đá. Ta khắc nông như vậy, hẳn là đã sớm chẳng nhìn rõ nữa rồi. Ta tìm kiếm bức vẽ đêm Hạ Vãn chết, lại phát hiện nó đã bị người ta xóa đi, thay vào đó là hình vẽ hai người nhỏ bé tay trong tay. Rồi sau đó, là hai người nhỏ bé cưỡi ngựa không biết đi đâu. Cuối cùng, bên cạnh hai người nhỏ bé, xuất hiện thêm rất nhiều những người nhỏ bé hơn nữa.
Ta nhìn bức họa đó, nhìn rồi lại nhìn, cho đến khi trái tim đau đớn dữ dội, đau đến mức không thể đứng vững. Hộ vệ đến đỡ ta, ta liền oà khóc, mười năm qua, ta chưa từng khóc thống thiết đến vậy.
Bức tranh cuối cùng, dùng chữ Nam nguệch ngoạc viết:
“Tiểu Khê”.
“Thi thể của Bắc Vương được chôn ở đâu?”
“Phu nhân nói đùa rồi, kẻ cầm thú đó, đáng lẽ phải bị xay xương thành tro, c.h.ế.t không có chỗ chôn.”
“Vậy sao.”
Cuối cùng ta cũng khóc đến mệt lả, liền chậm rãi bước xuống.
Không có kinh thành nào lại xây dựng nhà tù nguy nga như vậy. Ta thiết kế như thế, là vì muốn thị uy, thị uy những người Bắc ưa chuộng vũ lực. Về sau, e là không cần nữa rồi.
Đoạn lịch sử này, cũng sẽ bị vùi lấp trong dòng chảy thời gian.
Ta ngồi trên bậc thang dưới chân tháp, mệt mỏi rã rời, chẳng muốn nhấc nổi một bước chân.
"Phu nhân, gió đêm nổi lên rồi, chúng ta về thôi."
Ta lắc đầu, ôm lấy đầu gối ngồi đó, hồi lâu sau mới nói: "Lấy cho ta chút rượu, loại bán ở ngoài phố ấy."
"Vâng."
Đó là loại rượu mạnh đặc sản của Bắc Kiền, đủ sức làm bỏng rát cổ họng. Ngay cả quý tộc Bắc Kiền, sau khi cơm no áo ấm cũng ít khi đụng đến. Nhưng trong những năm tháng cũ kỹ ấy, đó là thứ tốt để xua tan giá lạnh. Nó có một cái tên rất thú vị, gọi là Lời Nói Dối Mùa Đông, bởi vì uống nó vào có thể lừa gạt được trời đất, cứ như lúc này không phải mùa đông lạnh lẽo mà là mùa hè oi ả.
Ta uống từng ngụm từng ngụm, cả người ấm lên, tim đập nhanh, lâng lâng.
Ta ngửa người nằm trên bậc thang đá, chẳng biết đã bao lâu, bầu trời dần tối lại, tiếng xe ngựa trên đường cũng thưa dần.
Tuyết bắt đầu rơi từ trên trời xuống.
Một chiếc ô che trên đỉnh đầu ta, ta ngẩng lên liền thấy Hạ Vãn. Hắn mặc trường bào đỏ thẫm, đầu đội mũ miện, mỉm cười dịu dàng với ta, đẹp đẽ biết bao.
"Ngươi là ai?" Ta cố gắng ngồi dậy, hỏi.
"Ta là phu quân của nàng."
Ta nghĩ ngợi một lúc, hình như đúng là có chuyện này, bèn hỏi tiếp: "Sao ngươi lại đến đây?"
"Ta đến đón nàng về nhà."
Ta nhìn hắn, mỉm cười. Sao ta có thể quên được chứ, cho dù đất trời bao la, vẫn còn một người bên cạnh, đó là nhà của ta.
Thế là ta dang rộng vòng tay, nói với hắn: "Ôm ta."
Hắn liền cúi xuống, bế ta lên.