"Nhưng ta sẽ không bỏ đâu."
Ta chậm rãi mở miệng: "Ngươi lo xa thật đấy, dù phải mang tiếng loạn luân, dù có vạn kiếp bất phục, dù phải đánh đổi cả mạng sống, ta cũng muốn giữ đứa bé này, bởi vì nó là con đầu lòng của ta và người ta yêu."
Tay hắn run lên, chiếc chén rơi xuống đất.
"Hôm qua cãi nhau, chúng ta đều hồ đồ, ngươi nói sai rồi, ta cũng không kịp đính chính."
Ta cười nhẹ: "Ngày đó ta rạch tay, là để đi tìm ngươi, có ngốc không?"
Hắn đột nhiên nhìn ta: "Nhưng sau khi nàng tỉnh lại..."
"Ta không muốn thừa nhận mình đã từng yêu hắn, bởi vì đó là sự phản bội đối với ngươi, đối với Nam Tư, nhưng sự thật là vậy."
Ta thở dài: "Hắn là người đầu tiên ta yêu trong đời, kết quả lại thảm khốc như vậy. Mười một năm ở Bắc Kiền, ta liều mạng trả thù hắn, làm nhục hắn, đến cuối cùng cũng không phân biệt được là yêu hay hận."
Đây là lần đầu tiên ta bộc lộ bản thân, nhưng lại không khó xử như tưởng tượng.
"Sau đó, ta cảm thấy mình đã không còn khả năng yêu ai nữa, huống hồ là ngươi. Thành hôn với ngươi, là cân nhắc đến đại cục. Qua đêm với ngươi, là muốn buông thả. Thật sự nhận ra mình yêu ngươi, là khi ở Nam Thành, ta cảm thấy mình sắp chết, điều muốn làm nhất, là chuẩn bị y phục bốn mùa cho ngươi. Ta hy vọng ngươi nhớ đến ta, giống như một người phu quân, nhớ đến thê tử của mình."
Hạ Vãn đột ngột ôm chầm lấy ta, thân thể hắn run rẩy.
Ta vuốt ve mái tóc hắn, khẽ nói: "Nhưng ngươi phải tha thứ cho ta, ta không thể sống một cuộc đời bị người khác điều khiển, vĩnh viễn không thể."
Hôm nay đã đến đại điển đăng cơ, sẽ không còn đường lui, không ai ủng hộ một hoàng hậu loạn luân.
Nhưng nếu ta còn là công chúa Hi Hà một ngày, nhất định sẽ có cựu thần Nam Tư và cựu bộ Bắc Kiền nguyện ý quy phục ta, ta có thể bồi dưỡng thế lực của riêng mình, sau này dù có một ngày hắn có hành động tàn bạo, thần dân bách tính cũng không đến mức bị c.h.é.m đầu.
Tha thứ cho ta, Hạ Vãn, ta tin ngươi yêu ta bằng cả trái tim.
Nhưng ta không thể yêu bất cứ ai, hơn cả chúng sinh.
Bởi vì ta là công chúa Nam Tư Hi Hà.
Thân phận này là xiềng xích và lồng giam của ta, cũng là chỗ dựa duy nhất để ta sống đến ngày hôm nay.
Cuối cùng, chúng ta cũng không cãi nhau nữa, mà tay trong tay trở về tẩm cung.
Hạ Vãn lau khô tóc cho ta, nhỏ thêm hoa lộ, búi tóc cho ta.
Trong gương, gương mặt hắn an nhiên, ôn nhu, không một chút hung dữ, giống như mọi khi, nhưng lại có gì đó khác biệt.
Hắn khẽ nói với ta: "Thực ra ta không thích cung Trường Minh chút nào."
Ta sững người.
"Trong ký ức, nó giống như một căn phòng vĩnh viễn u ám, cung nhân ức h.i.ế.p ta, mẫu thân không phải lạnh nhạt thì cũng là kích động la hét, phụ thân thì vĩnh viễn coi ta như một thứ đồ vật đáng ghét. Nhưng những năm ta ở chùa, vẫn rất nhớ nó, bởi vì Hi Hà sẽ đến tìm ta, mang ánh sáng vào."
Ta thở dài, cười với hắn.
"Sau đó, ta đánh mất nàng. Rồi sau đó nữa, khi gặp lại, chúng ta đều đã thay đổi. Ta đã từng thề, sẽ trả lại tất cả những gì thế gian nợ nàng. Nhưng phải làm sao đây, ta lại trở thành một trong những số phận ép buộc nàng."
Hắn chậm rãi cài một chiếc trâm vào tóc ta, nhìn ta trong gương nói: "Hi Hà, xin lỗi nàng."
Lòng ta chua xót, lắc đầu.
"Ta nên đi đến đại điển đăng cơ rồi." Hắn nói.
"Được, ta đợi ngươi về dùng bữa tối."
Ta đứng dậy chỉnh lại y phục cho hắn, hắn không trả lời, chỉ khẽ xoa đầu ta.
Ta nhìn hắn rời đi, đến cửa, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ta, rồi cánh cửa kia từ từ khép lại.
Tối hôm đó, ta giống như bao nhiêu người vợ khác, chuẩn bị cơm nước đợi hắn, nhưng trăng đã lên cao, hắn vẫn không quay về.
Ngày hôm đó, là một ngày lành hiếm có.
Quần thần đều đến đông đủ, lễ vật tề tựu, trời đất quỷ thần đều đã được bái lạy, nhưng vị quân chủ thống nhất thiên hạ lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Mãi đến khi mặt trời sắp lặn về tây, hắn mới bước ra, không mặc long bào, cũng không đội mũ miện, chỉ mặc một bộ y phục trắng mỏng manh, gió thổi bay tà áo hắn, như thần minh từ cửu trùng thiên giáng xuống.
Tất cả mọi người đều quỳ xuống, cung nhân dâng lên chén rượu.
"Các khanh theo ta, chinh phạt triều đình giả hiệu, cùng trải qua sinh tử, hôm nay chúng ta thống nhất Nam Bắc, hỏi đỉnh Trung Nguyên, chén rượu này không kính trời đất, chỉ kính các khanh. Bị giặc cướp giày xéo mười một năm, không đánh mất chí hướng cũ, không dập tắt huyết khí, cuối cùng mới có ngày khôi phục quê hương."
"Hạ thần cảm tạ Thiên Tôn!"
Hành động này không hợp lễ chế, nhưng không ai phản đối, tất cả mọi người đều cúi đầu vì vị vua của mình, hắn ngửa đầu uống cạn chén rượu thứ nhất, rồi lại rót chén thứ hai.
"Ngày giặc xâm lược, hàng chục vạn người c.h.ế.t vì chiến loạn, Bắc phạt mười năm, c.h.ế.t vì đói kém, lên đến hàng vạn hàng triệu người. Chén rượu thứ hai này, tế bái huynh đệ tỷ muội, cha mẹ vợ con của chúng ta. Họ chạy loạn tứ tán, nhưng chưa thấy thái bình."
Mắt hắn ngấn lệ, ngửa đầu uống cạn chén rượu thứ hai, còn quần thần dưới điện đường sớm đã nước mắt lưng tròng, những tiếng nói lác đác vang lên: "Trời cao hạ xuống thần tôn! Cứu vớt chúng sinh!"
Rồi tiếng hô ngày càng lớn, như tiếng chuông ngân vang.
Mười một năm Bắc phạt, quá khổ cực, bọn họ đương nhiên sẽ nghi ngờ, cái gọi là thịnh thế, cái gọi là hòa bình, có phải chỉ là giấc mộng Nam Kha, còn khổ nạn trước mắt mới là sự thật. Vợ con ly tán, hài cốt cha mẹ không người nhặt nhạnh, ngay cả bản thân họ, cũng là "nô lệ phương Nam" sinh ra đã thấp hèn, mặc người chà đạp.
Nhưng lúc này, Hạ Vãn xuất hiện, nói với họ rằng, trời cao đứng về phía các ngươi, thịnh thế mà các ngươi mong muốn, ở ngay trước mắt.
Họ không phải ngu ngốc, chỉ là họ đã không còn cách nào khác, họ chỉ có thể tin tưởng, tin tưởng những gì hắn nói đều là sự thật, tin tưởng hắn là thần minh do trời cao phái xuống, tin tưởng hắn là vị thần cứu rỗi họ.
"Chén rượu thứ ba, kính tặng hậu nhân của chúng ta, họ sẽ sinh ra trong thịnh thế, lớn lên trong thái bình, đầu bạc không biết đói kém, để an ủi linh hồn trung thần nghĩa sĩ của chúng ta."
"Trời cao hạ xuống thần tôn, cứu vớt chúng sinh."
Giữa những tiếng hô vang trời dậy đất, hắn uống cạn chén rượu cuối cùng. Rồi nở một nụ cười với mọi người, nói: "Kiếp nạn chúng sinh đã mãn, ta từ biệt hồng trần, cung nghênh đế vương nhân gian."
Một làn sương trắng, trong lúc mọi người đang xúc động, đã lặng lẽ lan tỏa, bao trùm lấy hắn và long ỷ. Một con chim khổng lồ vỗ cánh bay lên từ làn sương trắng, ánh sáng lấp lánh trên đôi cánh, bay quanh điện ba vòng rồi biến mất. Đợi đến khi mọi người hoàn hồn, trước long ỷ đã không còn một bóng người.
Quần thần ngơ ngác, Tần Liễu Nguyên là người đầu tiên "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, nói: "Thiên Tôn đây là...trở về thiên đình!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước sự việc thần kỳ chỉ có trong sử sách, đều quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng dập đầu.
Tất cả những điều này đều là người khác kể lại cho ta nghe.
Hắn dùng thuật Cách lỗ, biến mình thành thần minh thực sự trước mắt mọi người, còn vị đế vương nhân gian được trời cao lựa chọn, là ta.