"Bẩm báo tướng quân, Hoàng hậu Bắc Kiền Ngư Ninh, dâng thủ cấp của Bắc Vương Thần Đông lên! Dẫn Bắc Kiền đầu hàng!"
Không thể nào!
Ta gần như hét lên thất thanh.
Với bản lĩnh của Ngư Ninh, làm sao g.i.ế.c được hắn?
"Nghe nói Hoàng hậu là lợi dụng lúc Bắc Vương ngủ say để đánh lén."
Nỗi bất an cuộn trào trong lòng ta, như một màn sương mù xám xịt.
Ta hỏi: "Bây giờ Hạ Vãn đang ở đâu?"
"Bẩm báo phu nhân, chủ công đã dẫn quân vào thành."
"Mau quay lại nói với hắn, có thể là cái bẫy, vạn sự cẩn thận."
Bắc Kiền cứ như vậy diệt vong, tin chiến thắng khiến toàn bộ doanh trại ở lại chìm trong niềm hân hoan, còn ta lại không có cảm giác thật sự nào, chỉ cảm thấy bất an và lo lắng, như thể có âm mưu cực kỳ khủng khiếp nào đó sắp xảy ra.
Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, ta hỏi Trịnh Long: "Vừa rồi hắn nói, Ngư Ninh đã g.i.ế.c Thần Đông như thế nào?"
"Lợi dụng lúc hắn ngủ say đánh lén."
Không đúng… Thần Đông từng bị trúng độc, giấc ngủ rất nông, trừ khi Ngư Ninh hạ độc hắn - mà nếu đã có thể hạ độc, vì sao lại phải tốn công chặt đầu.
Ta bỗng đứng dậy, nói với Trịnh Long: "Không được, ta không yên tâm, chúng ta phải qua đó ngay."
Trịnh Long không hỏi tại sao, mà nhanh chóng sắp xếp một đội kỵ binh nhẹ.
"Phu nhân lên ngựa!"
Ta chỉ mới học cưỡi ngựa qua loa với Hạ Vãn, nhưng bây giờ cũng không còn thời gian để nghĩ ngợi nữa, ta vội vàng leo lên ngựa, nhanh chóng phi về phía trước, gió rít bên tai, trong lòng ta cuộn trào vô số suy nghĩ rùng mình.
Hai quân đối trận, Hạ Vãn là chủ soái, chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm gì, nhưng nếu ta đoán không lầm, Thần Đông đang ẩn nấp trong bóng tối, với võ công của hắn, chỉ cần có thể tiếp cận Hạ Vãn trong vòng trăm bước, thì dù thị vệ có lợi hại đến đâu cũng không thể ngăn cản.
Hạ Vãn và những thủ lĩnh nghĩa quân khác chung quy vẫn có điểm khác biệt, hắn tập trung thần quyền, quân quyền, chính quyền vào một thân, mưu lược của hắn là xương sống của toàn bộ quân Hạ, mà sự tồn tại của bản thân hắn, chính là tín ngưỡng tinh thần của tất cả mọi người, hắn một khi xảy ra chuyện, toàn bộ quân Hạ sẽ lập tức sụp đổ.
Lúc này, tay ta nắm chặt dây cương đột nhiên mất hết sức lực, là nọc rắn, nó lại phát tác rồi, toàn thân ta rơi vào trạng thái suy yếu, hô hấp dồn dập, gần như ngay sau đó sẽ ngất đi.
Không được.
Ta không thể bỏ rơi Hạ Vãn vào lúc này.
Ta siết chặt dây cương, nghiêng đầu nói với Trịnh Long: "Đưa đao của ngươi cho ta!"
"Cái gì?"
"Đao!"
Ta nhắm mắt lại, trường đao sáng loáng, trong nháy mắt lưu lại một vết m.á.u trên cánh tay.
"Phu nhân!"
Máu chảy dọc theo xương bả vai, cơn đau khiến thần trí ta tỉnh táo đôi chút, ta vung roi, thúc ngựa phi nhanh.
"Phu nhân, người như vậy... người như vậy sẽ c.h.ế.t mất!" Trịnh Long sốt ruột nói.
"Độc này không giải được, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều như nhau."
Chúng ta chạy đến cổng thành trước khi mặt trời lặn, còn cánh tay ta, đã đầy vết máu, m.á.u chảy quá nhiều, tinh thần ta đã mơ hồ, nhưng lại hưng phấn lạ thường.
Binh lính chặn chúng ta lại không cho vào thành.
Trịnh Long quát lớn: "Mau đi bẩm báo, phu nhân đến tìm chủ công, hơn nữa phu nhân bị thương, mau tìm y quan!"
"Rõ!"
Binh lính đương nhiên nhận ra hắn, nhưng rất lâu sau, vẫn không có ai đến, ta đã sức cùng lực kiệt, ánh trăng non mới mọc trong mắt ta, mơ hồ biến thành một vùng sáng tối.
Ta nắm lấy áo giáp của Trịnh Long, nói: "Trịnh Long, nếu ta chết, ngươi nhớ an táng hài cốt của Hạ Lan, nói với hắn, Bắc Kiền đã bị chúng ta đánh bại."
Trịnh Long mặt trầm như nước, một tay ôm ta, một tay rút trường đao, chĩa vào những binh lính kia.
"Bản tướng muốn vào thành! Kẻ nào dám cản!"
Binh lính hoảng sợ, bọn họ sống sót trở về từ chiến trường, sắp được thăng quan tiến chức, lúc này c.h.ế.t trong tay cấp trên quá oan uổng, nhất thời chỉ biết vâng vâng dạ dạ: "Tướng quân bớt giận, đợi bẩm báo chủ công, lập tức sẽ cho các người vào thành."
"Cái rắm ấy! Mệnh lệnh của phu nhân tương đương với chủ công, ta xem kẻ nào dám cản!"
Trịnh Long sắp phá cửa, cổng thành đột nhiên mở ra, Hà Tố Long dẫn binh đứng ở đó, nghiêm nghị nói: "Hoang đường! Đại cục vừa định, vẫn còn nguy cơ, lúc này gây rối là có ý đồ gì!"
Ta nhìn lão, đây là lần đầu tiên ta gặp lão sau khi Hạ Lan chết, áo giáp của lão đầy vết máu, tóc bạc bay trong gió, vẫn là chiến thần năm nào.
Trịnh Long nhỏ giọng nói: "Hà tướng quân, phu nhân bị thương, hơn nữa người có việc quan trọng muốn gặp chủ công!"
"Chủ công lúc này đang tiếp quản phòng thủ Nam Thành, không rảnh gặp người, đợi mọi việc ổn thỏa, tự nhiên sẽ đến đón phu nhân."
Ta đã không đứng vững, yếu ớt hỏi: "Hắn ở đâu? Bên cạnh có mang theo thị vệ không?"
"Cung điện Bắc Kiền, tự nhiên có thị vệ, phu nhân ở đây chờ thông truyền là được."
Cùng với dòng m.á.u chảy ra, cơn đau bắt đầu tê dại, ta chỉ cảm thấy sinh mệnh đang không ngừng trôi đi, thành trì trước mắt lúc gần lúc xa, Hạ Vãn ở ngay đây, nhưng ta không thể gặp hắn.
"Ngươi để ta gặp hắn, ta có chuyện muốn dặn dò hắn..."
"Phu nhân, người đừng ép ta."
Ta vung roi quất tới, roi ngựa rất mạnh, trong nháy mắt trên mặt Hà Tố Long hiện lên vết máu.
Binh lính xung quanh đồng loạt rút đao, Hà Tố Long che mặt kinh ngạc nhìn ta, lão có lẽ nằm mơ cũng không ngờ, ta sẽ ra tay với lão trước mặt mọi người.
Ta lại vung roi, trực tiếp quật hắn ngã xuống đất.
"Nếu Nam Tư còn, mệnh lệnh của Hoàng hậu, ngươi dám cản trở sao? Hôm nay ta là chính thất của Hạ Vãn, vợ chồng đồng thể, ngươi dám cản ta, chẳng lẽ cảm thấy phu quân ta nhu nhược, không xứng làm chủ của các ngươi sao!"
Mắt Hà Tố Long nhanh chóng đỏ ngầu, lão rút đao c.h.é.m xuống, nhưng bị Trịnh Long đỡ được.
"Trịnh Long! Ngươi dám động thủ với ta!"
Trịnh Long nghiến răng cười nói: "Ngươi ra tay với Hạ Lan, thì nên có giác ngộ c.h.ế.t trong tay lão tử!"
Nói xong, hai đao giao nhau, Trịnh Long cao giọng, quát lớn: "Chủ công có lời, bất kính với phu nhân tương đương với mạo phạm chủ công, Hà Tố Long mưu nghịch! Kẻ nào dám giúp hắn, kẻ đó chính là phản tặc!"
"Càn rỡ!"
Hà Tố Long và Trịnh Long giằng co không dứt, tuy lão là chiến thần, nhưng lão đã già, không ngừng thở hổn hển, hoàn toàn không đỡ nổi, có lẽ đây chính là số phận của mỗi chiến thần, trở thành bại tướng trên con đường phong thần của chiến thần mới.
Ta thúc ngựa vào thành, binh lính cúi đầu, không ai dám cản.
Khói lửa, thi thể, tường đổ nát.
Ta nhanh chóng lướt qua Nam Thành do chính tay ta tạo nên, giống như chạy qua con đường mười năm một mình cô độc của ta.
Đèn hoa vừa lên, ta trở về cung điện đó, binh lính lớp lớp quỳ xuống hành lễ, những quý tộc Bắc Kiền bị trói gô, ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vị Hoàng hậu Bắc Kiền năm xưa.
Hạ Vãn không ở đây.
?
"Chủ công đâu? Không phải nói bố trí phòng ngự ở cung điện sao?"
"Bẩm phu nhân, thuộc hạ không biết."
"Vậy Tần Liễu Nguyên và Thử Thiên Tuế đâu?"
"Hai vị đại nhân ở cùng chủ công."
Ta đã không chịu nổi nữa, nhịp tim ngày càng chậm, ta gắng gượng đi trong cung điện, vừa gọi tên Hạ Vãn, hắn không bị thương chứ? Hắn ở đâu.
Ta sắp c.h.ế.t rồi, nhưng ta vẫn muốn gặp hắn một lần.
Khi ta đã không còn sức lực để đứng vững, lại đi ngang qua tẩm cung của ta, nơi đó đã sớm hoang tàn, nhưng lại có một pho tượng Phật sói được dựng trong sân, trong đêm tối, trông đặc biệt dữ tợn.
Ta quỳ xuống.
Ta chưa bao giờ tin thần phật, bởi vì thần phật chưa từng cứu ta, nhưng khoảnh khắc này ta quỳ ở đó khấu đầu, dùng chút sức lực cuối cùng cầu xin, cầu xin thần phật phù hộ cho Hạ Vãn.
Hắn nhất định phải bình an vô sự, sau đó, quên ta đi.
Trời sắp sáng, bởi vì Hạ Vãn lâu không trở về, trong quân Hạ, đã dấy lên hỗn loạn, ta hồi phục khí lực, bắt đầu chủ trì đại cục.
"Thiên Tôn có việc ra ngoài, tự nhiên có lý do của hắn, hiện giờ chúng ta phải bố trí phòng ngự, kiểm soát chặt chẽ tàn dư thế lực quân Bắc trong thành, chờ Thiên Tôn trở về."
"Rõ, phu nhân."
Ta đi kiểm tra thủ cấp của Thần Đông, thậm chí không cần thẩm vấn Ngư Ninh, ta cũng biết, không phải hắn.
Hắn ở đâu?
Hạ Vãn lại ở đâu?
Thần Đông mai phục trong thành, nhất định sẽ chọn một nơi an toàn, mà Nam Thành, nơi an toàn nhất, không ai ngờ tới nhất là đâu?
Ta nhìn bản đồ trầm tư suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, ta nghĩ ra rồi.
Cho dù đại bác công thành cũng sẽ không sụp đổ.
Chính là ngục tháp mà ta từng ở.
Trong gió rét, ta chạy tới đó.
Trời đã sáng, nhưng bởi vì trời âm u, toàn bộ tòa tháp cao trông đặc biệt u ám, lính canh và tù nhân đều đã chạy trốn, ta do dự một chút, vẫn dẫn người đi lên.
Tầng này nối tiếp tầng kia, đột nhiên, ta bị vấp ngã.
Trên bậc thang, t.h.i t.h.ể nằm la liệt, ta vạch mặt bọn họ ra xem, vậy mà đều nhận ra, là thị vệ thân cận của Thần Đông, cao thủ hàng đầu Bắc Kiền.
Ta nín thở, vừa định tiếp tục đi lên, thì nghe thấy giọng nói khàn khàn của Thần Đông.
Hắn nói: "Ngươi đem nàng ta đến để sỉ nhục trẫm, thật quá nực cười, nàng ta là thứ gì chứ, chẳng qua là tiện nhân ai cũng có thể ngủ cùng."
Bởi vì không gian quá trống trải, giọng nói của hắn truyền đi rất xa.
Ta dừng lại.
Hắn ngồi trong một phòng giam, đây là lần đầu tiên ta gặp hắn sau khi nhảy lầu, đã m.á.u me đầy mặt, thương tích đầy mình, nhưng vẫn ngồi thẳng lưng, giống như một con sói vương mất đi móng vuốt, nhưng vẫn giả vờ hung dữ.