cô chẳng hề hứng thú, cũng không tò mò, cho nên ngay cả nắm tay với người khác giới cũng chưa, trừ cái bắt tay hữu nghị với khách hàng ra.
Ngược lại, lúc cô trở nên nhiệt tình cũng thực sự nhiệt
tình, vì dụ như cô mới quen Ninh Cẩn một ngày một đêm, những việc cơ bản cần làm thì đều làm hết rồi.
Cô là một người rất tùy hứng.
Chìm đắm vào rất nhanh, rút lui cũng rất nhanh, vừa rồi cô còn muốn ra khách sạn, nhưng giờ lại thấy làm xong rồi đi cũng không bận
gì, dù sao thì hôm nay cũng được nghỉ.
Khi chàng trai hôn cô, đôi tay đã vuốt ve lên người cô, nhanh chóng cởi phắt áo khoác của cô ra rồi, chiếc áo len bên trong hơi
rộng, bị cậu đẩy lên tận bả vai. Thi Thanh chủ động duỗi tay ra, đẩy áo lên lên trển, lúc cánh môi hai người tạm thời tách nhau ra, bị áo
len chen vào một chân, rồi lại nhanh chóng gặp gỡ. Trong đôi mắt cô nổi lên một tầng hơi sương quyến rũ, mang theo ý cười và dụ dỗ, vốn tưởng rằng sau khi tiếp xúc thân mật và cơ thể đã rạo
rực như Ninh Cẩn nhìn thấy Thi Thanh thế này sẽ không khống chế nổi.
Cơn tức giận và tình yêu trong lòng cậu trào ra xông thẳng lên đỉnh, mà những lúc như thế này, cậu lại
bình tĩnh lạ thường, những thứ cảm xúc kia dường như chẳng liên quan gì đến cậu, lúc này cậu chỉ muốn hung hăng thịt chết cô.
Cảm giác thô bạo chết chóc chưa từng có bỗng khuếch tán trong lòng cậu, trong đầu cậu.
Cậu cúi đầu ngậm lấy cánh môi của cô, gặm cắn nó hệt như muốn nhau sống cô vậy, răng môi đang ma sát lên bờ môi cô, khiến cô vừa đau vừa ngứa.
Tay của cô dừng trước lồng ngực cậu, hệt như đang đẩy, nhưng lại chẳng có sức lực gì, càng giống như đang vuốt ve mơn trớn hơn. Cơ thể của hai người nhanh chóng rực lên, chút hơi lạnh mà mùa đông mang
tới đã nhanh chóng biến mất chẳng con tung tích. Lồng ngực của hai người dán chặt vào nhau, bàn tay cậu lại trượt xuống cởi quần của cô, dưới sự phối hợp của cô, chiếc quần nhanh chóng được cởi ra.
Hai cơ thể trần truồng quấn chặt lấy nhau, mà nụ hôn còn chưa kết thúc, cậu cắn xé lấy cánh môi của cô hệt như dã thú.
“Shhhh….”
Thi Thanh bị rách một miếng da, không khỏi rên lên đau đớn, tiếng kêu này dường như khiến cậu bình tĩnh hơn nhiều, cậu thả chậm động
tác, không cắn cô nữa, mà dùng đầu lưỡi của mình khẽ khàng liếm láp
lên vết thương của cô. Cô ngước cằm lên để mặc đối phương đan an ủi vỗ về môi lưỡi nóng rát trào đầy máu tanh của mình.
Cô có thể cảm nhận được một loại thương cảm đau lòng trong cơn phẫn nộ khát máu của cậu, Thi Thanh không hiểu nổi cảm xúc
này, nhưng chẳng hiểu sao cô lại mềm lòng đi một chút. Cô vươn đầu lưỡi ra đáp lại cậu, động tác dịu dàng yên tĩnh, hệt như cảm giác
mà cô cho người khác khi nhìn thấy vẻ ngoài của mình, mang cảm giác tĩnh lặng nhưng lại khiến người ta nhìn không thấu.
Nhận được đáp trả tinh tế của cô, bỗng nhiên trái tim của Ninh Cẩn được vỗ về, nhưng cảm giác buồn bã lại càng mạnh mẽ hơn, đầu lưỡi cậu càng dùng sức hơn, hành động
này khiến Thi Thanh cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp bị cậu ăn mất rồi.
Hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, cho dù trong lúc hai người tiếp xúc thân mật với nhau, bọn họ đều tự học lấy biện pháp lấy hơi, nhưng rốt cuộc
là kinh nghiệm thực chiến không đủ, bởi vậy không được thành thạo lắm, mới mấy phút đồng hồ cô đã bắt đầu cảm thấy khó thở, Ninh Cẩn cũng giống vậy, lúc này bọn họ mới buông cánh môi của nhau ra.
Nhưng rất nhanh lại dính vào nhau, môi lưỡi đụng chạm vào nhau, bàn tay của họ đu đưa vuốt ve trên người đối phương, một người mềm mại một người cứng rắn.
Động tác Thi Thanh vỗ về cậu càng giống như đang an ủi, dịu dàng mềm nhẹ.
Ninh Cẩn vuốt ve cô hệt như đang cướp đoạt, mỗi khi trượt qua
bả vai, cánh tay và vùng eo đều để lại vệt đỏ bên trên đó, cậu bắt đầu
trở nên hiểm ác hơn, nắm chặt lấy bờ eo thon nhỏ của cô, hung hăng véo mạnh mấy cái, khiến Thi Thanh đau sốc hông ngay tại chỗ, suýt
nữa thì mất đi hơi thở, biểu cảm trên gương mặt
cũng phong phú hơn, vì cơn đau này khiến gương mặt cô ửng đó như ráng chiều.
Ninh Cẩn nhìn thấy cô chỉ muốn bên cô cả đời, đáng tiếc là cô không muốn, lại còn muốn ch*ch cậu một lần rồi chạy lấy người!
Nghĩ vậy cậu lại càng buồn rầu hơn.
Cậu đưa tay từ dưới eo lên, bắt lấy đôi v* vẫn đang vì hô hấp của
cô mà phập phồng run rẩy như cành hoa, bọn chúng trở nên yên lặng
bị cậu nắm chặt trong tay, xoa bóp hệt như hai nhúm bông gòn, còn mềm mại hơn cả bông gòn, có lẽ là cho xúc cảm như đám mây vậy.
Làn da còn tinh mịn hơn cả tơ lụa dường như có thể trượt ra khỏi bàn tay của cậu bất cứ lúc nào, vì để giữ chặt lấy từng tấc mềm mại, ngón tay cậu bắt đầu di chuyển xoa bóp nhũ th*t mềm, đầu v* mềm nhũn
dựng thẳng lên chọc vào lòng bàn tay cậu, bị làn da ở lòng bàn tay cậu ma sát càng ngày càng cứng. Cuối cùng cậu cũng buông cánh môi
cô ra, v*i xuống mút lấy sườn cổ cô, xương quai xanh và lồng ngực, nhanh chóng để lại từng mảng dâu tây đỏ ửng.
Cảm giác này khiến cậu ngày càng nghiện, cậu vùi mặt vào giữa khe v* đã trở nên đỏ hồng, để lại trên đó mấy vệt màu đỏ.
Min: Chương này vẫn chưa có thịt đâu