tặng, đối với việc chọn quà Thi Thanh đã gặp phải chứng khó lựa chọn, c ô bỗng nảy ra một ý, nghĩ đến một việc mà cậu vẫn luôn muốn làm, vậy nên cô mua một bộ nội y tình thú, điều chỉnh ngày nghỉ, tới nhà cậu thật sớm.
Thằng nhãi này đúng là lắm tiền, tuy Thi Thanh không có khái
niệm quá cao về tiền bạc, nhưng cũng có thể cảm giác được, bản thân mình phấn đấu mấy năm ròng mới trả được tiền cọc nhà, còn
kèm theo khoản trả góp mấy chục năm mà cậu đã sở hữu tận mấy căn nhà, còn toàn là ở thành phố tuyến một.
May mà dục vọng vật chất của Thi Thanh không cao, cho nên cũng chẳng quan tâm tới mấy thứ này lắm, nếu không chắc chắn cô sẽ có chút cảm giác chênh lệch.
So với nơi ở của Ninh Cẩn, thì cô càng thích nhà của mình hơn, vì cô đã coi phòng sách là phòng ngủ, phòng
sách khá là nhỏ, phù hợp với sở thích của cô, mà phòng ngủ chính lại sửa thành phòng khách. Phạm vi hoạt động của cô cũng chẳng
lớn, cơ bản là chỉ ở trong phòng khách, phòng ngủ và phòng sách, những căn phòng khác cô không thường ra vào lắm, nhìn từ góc độ này, con người của cô quả thực là nhạt nhẽo vô vị, đơn điệu đáng sợ.
Sự xuất hiện của Ninh Cẩn coi như đã thay đổi một số thói quen của cô, ví dụ như Ninh Cẩn thích nơi rộng rãi, vậy nên cô đã nới
rộng phòng khách ra, sau đó lại chuyển bớt đi nhiều đồ đạc, cơ bản đều rất lớn mà dường như cậu cũng thích những thứ to lớn, nhà cậu
cũng vậy. Riêng ghế sô pha cũng có thể nằm lên đó mà lăn lộn, vì thế hai người thường coi đó là giường mà giã nhau.
Căn phòng cậu chơi game cũng rất
lớn, Thi Thanh thích chơi ở trong phòng sách hơn, tiện thể thay đổi công việc và giải trí, với cô mà nói cố ý thay đổi
gian phòng để làm việc, điều đó thực sự quá phiền, thế nhưng
một khi đến nhà Ninh Cẩn, cô không thể không thay đổi thói quen của mình, cho nên cô thường hiếm khi tới.
Chủ yếu là nhà cậu quá lớn, ban ngày rất chói
mắt, cô càng không thích hơn, cô thích những nơi có ánh sáng tăm tối.
Thi thoảng cô lại nhớ về căn nhà trọ ngày xưa của
mình, giường, tủ và bàn đã lấp đầy cả không gian, thậm chí không cần đi mấy bước đã có thể đạt tới mấy địa điểm, tuy chật hẹp nhưng rất tiện.
Nhưng mà Ninh Cẩn có hơi nghiện mua sắm, thường xuyên
mua những thứ chẳng biết là đồ gì, cũng cần nơi để đặt, cho nên lúc mua nhà cô đã chọn có nhiều phòng một chút là đúng rồi, cô thích môi trường nhỏ hẹp, nhưng không hề thích trong môi trường nhỏ hẹp
mà nhét quá nhiều đồ, chỉ để những thứ đồ cần thiết là đủ.
Nếu không phải Ninh Cẩn thích những thứ cô mua kia, thậm chí cô đã nghĩ đến chuyện
ném đi, những đồ đó trừ bỏ có giá trị thưởng thức ra, thì chỉ là thứ đồ bỏ đi chiếm diện tích.
Ninh Cẩn mang cơ thể ngập mùi rượu về, cậu vừa tham gia một cuộc xã giao, tuy đã rất kiềm chế, nhưng vẫn uống hơi nhiều chút, lúc này trong đầu đương choáng váng, nhìn thấy người như tự động phủ thêm một lớp sương mờ.
Vì Thi Thanh không thích cậu uống rượu, nên cậu không tới chỗ cô mà quay về nhà mình.
Cậu định ngủ hai tiếng đồng hồ, sau đó dậy tắm rửa rồi chạy
tới chỗ Thi Thanh sau, giờ mới chập tối không bao lâu, chắc có thể kịp gặp cô trước lúc sang ngày mới. Nhưng cậu không ngờ vừa vào
cửa đã nhìn thấy một người phụ nữ nằm trên
sô pha, là người phụ nữ mặc bộ đồ lót tình thú, cậu hoàn toàn không hề nghĩ tới Thi Thanh, cậu rất muốn cô mặc, nhưng nhắc tới một lần đã bị cô từ chối, sau đó cậu cũng không nhắc tới nữa.
Chuyện Thi Thanh không thích, chưa bao giờ cô làm.
Ninh Cẩn đã muốn báo cảnh sát rồi, cậu lại nghi ngờ bản thân mình say quá, sinh ra ảo giác, vừa đi qua đã thấy gương mặt của Thi Thanh, đối phương còn với tay về phía cậu.
Nhưng ngay từ ban đầu cậu vẫn tin rằng mình sinh ra ảo
giác, vì vậy không vội vàng nhào lên, chỉ sợ ảo tưởng này lập tức tan biến mất.
Dáng vẻ cô mặc đồ lót tình thú đúng là tuyệt vời.
Áo lót bằng chất ren trắng nửa che đi bầu v* của cô, bên dưới là một lớp ren che đi vòng eo thon nhỏ, có thể xuyên qua lớp ren nhìn thấy chiếc rốn lồi lõm và đường nét vùng bụng, xuống dưới nữa là quần lót, chất liệu của quần lót dày hơn một chút, che kín hết vùng âm đạ*, ngược lại sẽ tạo ra không gian tưởng tượng nhiều hơn, thậm chí cô còn đeo tất lưới màu trắng, loại dài, từ đùi non cho tới gót chân, cả cơ thể bằng lớp ren màu trắng phối hợp với cơn say mông lung của cậu, khiến
cô hệt như một thiên sứ, ngây thơ trong sáng nhưng lại
mang theo vài phần tình dục khác thường, khí chất mâu thuẫn này khiến cô càng mê người hơn.
Ninh Cẩn đánh giá cô từ trên xuống dưới, hệt như muốn khắc sâu dáng vẻ này của cô vào trong đầu, mà ảo giác này không
hệ bị động như cậu tưởng, thậm chí còn chủ động nhổm người về phía cậu, kéo lấy tay cậu….Xúc cảm này còn khá là chân thật.
Ảo giác của cậu đã nghiêm trọng tới mức độ này rồi sao? Lẽ nào là uống say quá, đã đi ngủ và nằm mơ rồi?
Dường như cậu không chống cự nổi, mặc cho đối phương kéo tay mình đi, cậu thuận thế ngồi trên sô pha, Thi Thanh mặc bộ đồ lót bằng
ren trắng bò lên đùi cậu, nơi riêng tư của hai người chạm vào nhau, lồng ngực của cô lắc lư ngay trước mặt cậu, nhìn gần, cậu có thể nhìn thấy vải ren hằn lên nhũ th*t của cô, có lẽ là do áo lót bị nhỏ, cho nên mới
hơi chật, đã hằn lên một vệt đỏ rồi. “Cậu còn đợi gì nữa? Không muốn hả?”
Giọng nói này dường như vang vọng từ nơi xa tới, cậu ngẩn người trả lời: “Không….Anh muốn mà….”
Tuy là giấc mộng, nhưng có thể giã nhau một trận với Thi Thanh như thế này cũng tốt lắm rồi.
Cậu chẳng hề do dự nâng cặp v* kia lên, xúc cảm xoa bóp ngập tràn nơi lòng bàn tay, trong giấc mơ mà còn chân thật thế này.
Cậu cúi đầu xuống hôn lên v* thịt của cô cách một lớp ren mỏng, hôn lướt xuống bên dưới, hôn tới hôn lui, dường như đều hôn sạch từng ngóc ngách trên v* của cô, sau đó cậu mới ngậm lấy đầu v* đang dựng đứng kia lên, liếm láp cách một lớp vải dệt, đầu v* mềm mại nhanh chóng cứng ngắc, thậm chỉ còn mang theo hương chanh, ngay cả mùi cũng
có luôn nè…..
Ninh Cẩn bắt đầu nghi ngờ liệu mình có cắn thuốc hay không.
Nhưng lúc này mềm mại đang trong
ngực, cậu đã không thể suy nghĩ gì nhiều nữa, bàn tay mềm mại của người phụ nữ đặt vuốt ve lên đầu, lưng của cậu, đó là động tác
mà Thi Thanh thích làm, những thứ này khiến cậu cảm thấy chân thật vô cùng.
Dường như cậu đã nghiện hôn lên đầu v* cô rồi, liếm láp không ngừng. Thi Thanh có thể cảm nhận được đầu v* mình đang bị chơi đùa cách một lớp vải, cảm giác tê ngứa mang tới sự bất mãn, cảm giác
gãi không đúng chỗ nắng, khiến cả người cô khó lòng nhẫn
nại, mà tên nhãi này hiển nhiên là say rồi, nói không chừng còn không biết mình làm gì đâu, cô dứt khoát kéo lớp vải ren kia lên, vải ren mỏng
hằn lên đường cong bên dưới nhũ th*t, ngược lại khiến bầu v* của
cô nhô lên cao hơn to lơn, vốn dĩ nó đã rất lồi rồi, lúc này sắp nhấn chìm luôn gương mặt của Ninh Cẩn vào đó.
Thi Thanh chủ động ưỡn ngực, khiến bầu v* của mình càng vào sâu trong miệng cậu, bắt lấy bàn tay đang bóp lấy v* cô của cậu, dùng sức bóp lấy, cuối cùng cảm giác gãi không đúng chỗ nắng ấy cũng được
an ủi, thay vào đó là cảm giác thoải mái càng mãnh liệt hơn, cô khẽ rên lên:
“Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu thế?”
Ninh Cẩn không ngờ Thi Thanh trong giấc
mơ, còn chủ động thế này, cô không chỉ làm ra một loạt động
tác, mà hông cô còn không ngừng đong đưa, cọ lên dương v*t của
cậu, cảm giác quen thuộc ấy bành trướng khiến nó nhanh chóng phồng lên, cậu cứng rồi.
Chày thịt cứng ngắc kia bị đè dưới âm môi mềm mại giữa hai chân cô, tiếp theo đó là quần lót ướt đẫm
của đối phương, sự ướt át đó nhanh chóng thấm lên quần cậu, trào vào bên trong dính ướt dương v*t của cậu, khiến nó nóng hơn cứng hơn.
Thực ra cậu muốn thô bạo một chút, thi thoảng cũng có xúc động như này, nhưng cân nhắc tới việc
có lẽ Thi Thanh sẽ không thích, cậu vẫn luôn kiềm chế.
Trừ bỏ cái lần đầu tiên hai người gặp lại sau khi cô bỏ đi, vì quá mức tức giận phẫn nộ nên cậu mới thô bạo một chút, bình thường đều
sẽ khống chế bản thân, nhiều nhất là tới phút cuối, trong lúc Thi Thanh đương mất hồn, cậu mới hơi giải phóng
một chút, cậu thương tiếc Thi Thanh hơn cả bản thân cô. Nhưng cậu sẽ không nói với Thi Thanh những điều này, càng sẽ không
nói khát vọng mà cậu giấu giếm nơi sâu đáy lòng cho cô biết.
Cô nói không sai, quả thực môi trường sống sẽ làm thay đổi một con người, cậu đã muốn hung hăng giã cô hơn trước, ít nhiều mang theo cảm giác bạo ngược, nhưng cậu có tự tin rằng mình sẽ đè nén được
cả đời, đây chỉ là một loại khát vọng, một loại
sở thích mà thôi, không nhất thiết phải vì nó mà khiến Thi Thanh ghét mình.
Chỉ cần để Thi Thanh luôn cảm thấy cậu là một chàng trai ngây thơ chân thật, để cô luôn thích bản thân mình thế này
là được, như vậy là tốt rồi.
Đây cũng giải thích vì sao sau khi say rượu cậu không muốn
gặp Thi Thanh, vì cậu không muốn để cô trông thấy một mặt khác của mình.
Mà hôm nay cậu bị cơn say vây lấy, lại cảm thấy trước mặt là một giấc mộng, đột nhiên sinh ra một luồng khát vọng.
…..Muốn ch*ch cô khóc.
Dục vọng phập phồng nơi lồng ngực phút chốc bủa vây lấy cậu, cậu không còn do dự nữa, mà bắt lấy bả vai của cô, ấn lên
sô pha, Thi Thanh đột nhiên bị ấn ngã xuống, cả người ngơ ngác, màn kịch dạo đầu còn chưa làm đủ mà, tuy đã đủ khiến dương v*t
cắm vào không có trở ngại, nhưng cô vẫn muốn được hôn hít nhiều thêm kia, hiện giờ cô rất thích cảm giác được Ninh Cẩn
hôn, cô có thể cảm nhận được đối phương yêu thích không buông tay, cảm giác được người mình thích thích lại thật sự rất tuyệt.
Chưa đợi cô kịp phản ứng lại, mông của cô đã bị kéo lên cao, hai chân bị tách ra, khe thịt giữa hai chân bị căng ra, không hề có dự báo hay mớm lời, không có bất cứ dịu dàng nào, đó là cú nắc vừa nhanh vừa mãnh liệt khác thường.
“Ư….A!”
Mẩu thịt nhạy cảm nhất kia nhanh chóng bị tấn công, cả người cô run lên, một giây sau là những cú nhấp như mưa rền gió dữ, hai tay cậu nắm chặt lấy mông cô, cho dù là vậy nhưng cô vẫn bị thọc bay về phía trước một chút, vẫn chưa kịp dịch về phía trước cô đã bị kéo lại, lúc
bị kéo lại, cây chày thịt kia đã nặng nền thọc vào giữa hai chân
cô, dương v*t sau khi cọ xát càng thô to hơn, dường như khiến lối đi của cô bị căng nứt ra, có lẽ là do chỗ có hại của việc vận động, sau khi
trải qua vận động lối đi của cô càng trở nên thít chặt hơn, khiến cảm giác kích thích kia trở nên mãnh liệt hơn.
“Cậu làm gì đó….Ư, a,a….”
Cậu không hề cho cô bất cứ thời gian nghi hoặc nào cả, cắm rút một trận, tốc độ nhanh hơn bình thường nhiều, sức lực cũng mãnh liệt hơn ngày thường, điều này Thi Thanh thực sự chưa từng
cảm nhận được, khó khăn lắm cô mới thích ứng được với
tư thế này, đã bị một trận giã mãnh liệt hơn ập tới, mới mấy phút đồng hồ mà người đã đờ ra, trong đầu toàn là “Sắp chết rồi” “Không chịu nổi
nữa” nhưng cô còn không nói ra lời, chỉ còn lại tiếng thở như thoi thóp vang vọng khắp căn phòng.
Ngay tại lúc cô nghi ngờ mình sắp điên mất, cuối cùng đối phương cũng bắn rồi, bắn hết trong cơ thể cô, khi cơ thể cô mềm oặt xuống
trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Rốt cuộc thằng nhãi này đã uống bao nhiêu rượu vậy?!
Ninh Cẩn nằm vật xuống bên cạnh cô, hai bàn tay còn không thành thật bóp véo trên người cô, lúc nào cũng bóp vào chỗ thịt buồn của
cô, cô mệt sắp toi rồi, nhưng vẫn phải lùi xuống phía dưới vì cơn buồn ngứa này, cô nhanh chóng bị ép vào một góc, sau khi không trốn được nữa lại bị bóp véo một trận.
“Đẹp thật đó.” Ánh mắt cậu nóng cháy nhìn đôi mắt và gò má đỏ ửng của cô, hôn lên nước mắt sinh lý nơi khóe mắt cô, sau đó trượt xuống dưới cắn lên người cô, cô muốn từ chối, nhưng phản kháng chẳng
có tí sức nào, phần ngực và eo bị cắn mấy vết vừa xanh vừa tím, vùng đùi còn đỡ, cùng lắm là hơi đau, nhưng
ngực và eo thì khó chịu chết đi được, đầu v* vốn đã nhạy cảm, còn
bị cắn mấy phát sưng đỏ luôn. Nhất là vùng eo cô, chỗ đó vừa đau vừa tê.
Cô giãy giụa một trận không có hiệu quả, tới lúc khôi phục được một chút cô định vào phòng vệ sinh lấy chậu nước lạnh hất cho cậu
tỉnh lại, kết quả chống nửa người lên lại bị túm lấy, cảm giác được dị vật cắm vào giữa hai chân, gương mặt cô xanh ngắt.
Lưng cậu dựa lên thành ghế sô pha, kéo cô đến trên đùi mình, lồng ngực dính sát vào lưng cô, sau đó là trượt dọc theo làn da nhẵn mịn
xuống, dương v*t của cậu vững vàng đâm vào lối đi của cô.