Quý bà ở ghế sau vẫn còn đang tìm chủ đề, bầu không khí tưng bừng khắp cả dọc đường, tới nhà bọn họ, Ninh Cẩn nói với
mẹ mình rằng: “Mẹ về trước đi, con đưa cô ấy về nhà.”
“Ấy, được ~” Quý bà cảm thấy con giai mình rất chi
là thông thấu, bà cực kỳ vui mừng xoay người đi mất, trước khi đi
còn nháy mắt với Thi Thanh, tư thái hệt như nhất định phải đốn gục con giai bà vậy, điều này khiến đầu Thi Thanh đau vô cùng.
Thi Thanh: “….” Cứu với!
Nhà Ninh Cẩn cách nơi đường phố nhộn nhịp một còn đường núi rất dài, con đường thẳng cánh về phía trước, xung quanh chẳng có lấy một con chim nào ị, cậu dừng xe ở chốn không người, nghiêng
người nhìn Thi Thanh cười khẩy một tiếng.
Rốt cuộc Thi Thanh cũng là người trưởng thành rồi, cô nhanh chóng bình tĩnh lại, rặn ra một nụ cười chuyên nghiệp nói: “Chẳng phải cậu chuẩn bị đưa tôi về nhà sao?”
“Là nên.” Ninh Cẩn gật đầu, thế mà thực sự không làm gì cả.
Tới khu vực nội thành, Ninh Cẩn hỏi cô địa chỉ, cô không nói, chỉ bảo cậu thả cô bên đường, Ninh Cẩn chẳng nói chẳng rằng, lái xe lòng vòng xung quanh, điệu bộ như cô không chịu
nói thì cậu không thả cô xuống vậy.
Thi Thanh cũng chẳng vội, cô không tin cậu không có lúc phải dừng xe đổ thêm xăng, tới lúc đó cô xuống cũng không muộn.
Nhưng mà cậu lái mãi, lái mãi, đã lái xe đến một nơi hoang vu không bóng người, sau đó cởi dây an toàn ra, nhào lên trước mặt cô, ngược sáng nên cô không nhìn rõ gương mặt của cậu, nhưng có thể cảm giác được cậu cực kỳ tức giận.
Trong nửa năm ngắn ngủi cậu đã mất đi vẻ trẻ con, cả người phát triển theo hướng người trưởng thành lạnh lùng.
Thi Thanh đang chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với cậu, dù sao thì hai ngày đó cậu cũng chẳng thiệt thòi gì, vốn dĩ chỉ là bèo nước
gặp nhau, dường như cậu không cần phải tức giận thời gian dài như thế. Chưa kịp nói ra lời, bờ môi của cô đã bị ngậm
lấy, đó là một chiếc hôn hung mãnh khác thường, bờ môi và đầu lưỡi của cô bị cắn xé, cô muốn đẩy cậu ra nhưng không đẩy nổi, cậu chỉ ghì chặt lấy gáy cô, gặm cắn bờ môi cô hệt như muốn ăn tươu nuốt sống
nó vậy. Còn không cho cô thời gian để thở lấy hơi, cảm giác thiếu ô- xy nhanh chóng khiến bàn tay cô mất sức, càng đừng nói cô đã bận rộn cả một ngày, giờ đương là lúc cơ thể mệt mỏi nhất.
Cô dứt khoát hạ vũ khí đầu hàng, lựa chọn phương thức khiến bản thân mình thoải mái nhất, cô đưa hai tay vịn lên vai cậu, ngón tay luồn qua
kẽ tóc cậu vuốt ve lấy, một tay khác thì đưa ra sờ soạng sau lưng cậu, lúc
này cô mới phát hiện ra cơ thể cậu cứng
ngắc, dường như đang đè nén thứ gì đó, sau khi đè nén mới hung dữ như thế này….
Cô không lùi về sau nữa, mà chủ động dán sát lại cậu, đầu lưỡi đáp lại đầu lưỡi cậu, đầu lưỡi quấn chặt vào nhau, khiến hô hấp của cậu
trở nên nặng nề, bỗng cậu lùi ra sau, dùng ánh mắt tức giận hơn nhìn cô. Thi Thanh: “Có vấn đề gì sao?”
“Chị.” Ninh Cẩn tức tới nỗi không nói lên lời, “Chị thèm ch*ch đến độ này sao?”
“Đối phương là cậu tôi mới thế này.” Coi như Thi Thanh nói thật lòng, cô cũng biết nghe câu này có vẻ giống với tỏ tình, đồng thời
cô cũng biết như này có lẽ có thể giảm bớt cơn tức giận của cậu, để đêm nay cô còn có thể ngủ một giấc ngon lành.
Nửa năm trở lại đây cô thường xuyên mất ngủ, cảm giác như này không hề tốt chút nào, cô không thích nó, nhưng cô cũng biết trong lúc
cơ thể cực kỳ mệt mỏi, bản thân sẽ ngủ ngon hơn một chút, bởi vậy cô đắm chìm vào công việc, còn lên chức, làm một
trưởng phòng nhỉ, ngay cả cấp trên của cô cũng vô cùng kinh ngạc vì thái độ yêu mến công việc của cô.
Trên thực tế cô chỉ muốn mượn chuyện này để khiến bản thân được ngủ một giấc ngon hơn.
Đúng như dự đoán, khi Ninh Cẩn nghe thấy câu này hơi ngẩn ra, nhưng trái tim của chàng trai vẫn rất khó hiểu, cậu không chỉ không được an ủi mà càng tức hơn.
Cậu thô bạo đẩy quần áo của Thi Thanh lên, cậu nhìn thấy áo lót của cô, chiếc áo lót đen viền ren mỏng dính bao bọc lấy đôi nhũ th*t mềm, cậu đã có thể tưởng tượng tới dáng vẻ bên
trong đó, đó là cảnh tượng mà nửa năm nay cậu thường xuyên nhớ tới.
Nhưng cậu chẳng vội kéo áo lót của cô ra, mà xoa bóp bầu v* cách một lớp áo, động tác quá mức thô bạo khiến Thi Thanh bưng lấy ngực, cô ấn lên cổ tay cậu, hòng muốn đẩy cậu ra xa một chút.
“Chẳng phải chị thèm ch*ch à?” Giọng nói của Ninh Cẩn lạnh băng. “Nhẹ chút,” Giọng của Thi Thanh rất nhẹ.
Ninh Cẩn cười khẩy một tiếng, sau đó càng dùng sức hơn, Thi Thanh không khỏi hít sâu một hơi.
Đầu v* cứng ngắc dựng đứng lên, chiếc áo lót đó rất mỏng, đầu v* cứng lên đã khiến lớp áo lót gồ lên, Ninh Cẩn vừa thấy đã tức điên lên, cậu lạnh lùng hỏi: “Chị mặc thế này là muốn cho ai ngắm hả?”
Cậu nói xong kéo phắt áo lót của cô xuống, hai luồng nhũ th*t trắng nõn nhảy ra, còn run rẩy hai cái trong không khí, chỉ nhìn thôi đã biết là nó vô cùng mềm mại và đàn hồi, đầu v* hồng phấn, hơi ưỡn
lên, hệt như đang mời mọc cậu hôn lấy.
Nhưng cậu không hôn, chỉ niết lấy hai hạt đậu nhỏ đó xoa nắn một lúc.
Gương mặt của Thi Thanh hơi đỏ lên, nhưng cô vẫn bình tĩnh, trả lời nói: “Tự tôi nhìn.”
“Thoải mái không?” Ninh Cẩn hỏi.
Thi Thanh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu, điều này khiến
cậu không được thoải mái cho lắm, bàn tay bóp lấy đầu v* bỗng nhiên dùng sức, Thi Thanh bị cơn đau kích thích, rít khẽ một tiếng, cuối cùng cô cũng chịu thua.
“Tôi ch*ch cậu.” Cô nói xong sau đó đảo khách thành chủ, bắt lấy bả vai của cậu rồi hôn lên đó, một cánh tay thì mò mẫm xuống dưới háng
cậu, còn chưa kịp mò đến đã bị ấn lên thành ghế, cậu bắt lấy hai tay cô, ấn cô lên thành ghế, sau đó cúi đầu ngậm lấy hai viên anh đào
bị bóp đỏ ửng của cô, đầu lưỡi liếm láp xung quanh đó, gợi lên từng cơn tê dại.
Đã rất lâu Thi Thanh chưa được người ta liếm đầu v* rồi, lần này bị kích thích mấy cái, bỗng chốc cô hơi không chịu nổi, chưa
trải qua chuyện ch*ch choạc thì còn đỡ, một khi nếm thử rồi, cảm giác đó sẽ mãnh liệt vô cùng, càng đừng nói cô đã nhịn gần nửa năm rồi, phút chốc dục vọng vọt lên đỉnh, cơ thể của cô không
tự chủ bắt đầu đong đưa vặn vẹo, khóe môi bật ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lúc cậu hôn lên đầu v* run rẩy kia, đã gộp hai tay cô vào với nhau, một tay cậu bắt lất, một tay khác thì trượt xuống dưới, sau khi xoa
bóp nhũ th*t kia mấy cái, cậu di chuyển xuống dưới, Thi Thanh biết cậu chuẩn bị sờ tới nơi nào, thậm chí cô còn mong chờ, thân dưới của cô đã ướt đẫm rồi, muốn được sờ, càng cần được sờ hơn.
Nhưng dường như cậu đang cố ý, bàn
tay chỉ khẽ trượt động, thậm chí là rất chậm, trượt xuống dưới từng chút một, cuối cùng đã đến trên cạp quần, xuyên vào trong quần, dùng ngón tay khuấy đảo âm môi của cô cách lớp quần lót, sức
lực nhẹ vô cùng, hệt như lông ngỗng sượt qua, nhưng lại có cảm giác tồn tại mạnh mẽ.
“Ư….Cậu…Mau lên chút...”
“Đói khát như vậy à?” Trước kia cậu săn sóc tới cảm nhận
của Thi Thanh bao nhiêu, thì hiện giờ ác ý muốn thi thanh khó chịu bấy nhiêu.
Thi Thanh đang định trả lời, bỗng nhiên â.m đế bị nhéo một phát. “A!” Cô bật thốt ra một tiếng rên ngắn ngủi, lồng ngực cũng ưỡn
lên, hai v* đụng lên gương mặt câu, một mùi hương sữa thơm ngọt ngập tràn khoang mũi của cậu.
Vốn định tiếp tục bước tiếp theo, nhưng cậu lại rút người đi, tiếp tục lái xe.
Thi Thanh đã chuẩn bị xong làm một trận dã chiến ở vùng ngoại ô, kết quả cậu lái rút người đi tiếp tục lái xe rồi?
Thi Thanh liếc xuống dưới háng cậu một cái, cứng rồi. Cậu cũng khó chịu.
Nghĩ như vậy cô cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cô mặc áo lót lại, kéo áo len trên người xuống, cảm giác khát cầu của cơ thể vẫn còn đó, cô lặng
lẽ nhìn về phía trước, đột nhiên báo ra tên của một khu dân cư.
Cô đoán rằng đây là một cách thức giày vò mới của cậu, đồng thời cũng là một thủ đoạn ép buộc để cô nói ra địa chỉ của mình.
Cô đoán đúng rồi, tới căn phòng
mà cô thuê, Ninh Cẩn đã vội vàng ôm chặt lấy cô, ban đầu là dán vào cánh cửa, hai tay mò loạn trên người cô, bờ môi gần như không thể nào tách khỏi bờ môi và gương mặt cô, hôn dọc đường cho tới trên giường trên người cô đã không còn mảnh vải, Thi Thanh vô cùng thẳng thắn với dục vọng của mình, vì vậy cũng khá phối hợp giúp cậu
cởi quần áo, khoảng thời gian làm lạnh trên đường tới
dây, không chỉ không khiến dục vọng được gợi lên kia nguội lạnh, mà càng mạnh mẽ hơn, vừa chạm vào đã nổ tung.