cô, một chiếc đùi chống lên giữa hai chân cô, cọ qua cọ lại
trên đó, thi thoảng đầu gối chạm vào vùng riêng tư ướt đẫm, đó là sức lực xoa bóp nhẹ nhàng sẽ khiến cô cảm thấy thoải
mái, nhưng không khiến cô mệt mỏi.
Cô mang trong mình tâm tình hưởng thụ đáp lại từng đợt vuốt ve của cậu, xoa bóp lên cơ bắp ở vùng eo của cậu, nửa năm không gặp cơ bắp của cậu đã lớn hơn một chút, trong vóc dáng cũng đẹp hơn rồi, tối qua cô bị đè quá đột ngột nên không nhìn kỹ, hiện giờ nhìn lại, chẳng hiểu sao trong lòng Thi Thanh lại cảm thấy phơi phới.
Đàn ông thấy phụ nữ trước lồi sau vểnh sẽ nhìn thêm mấy lần, phụ nữ nhìn đàn ông vai rộng eo hẹp, cơ bắp mướt mắt sẽ rung động không ngớt.
Ánh mắt của cô dừng trên người cậu, hai tay sờ soạng trên người
cậu, sờ cơ thịt và nếp gấp giữa cơ thịt với nhau, cho dù là một phần được tấm chăn che mất cũng có thể bổ não được.
Lần đầu tiên trong đầu cô có khái niệm đẹp trai.
Cậu không dừng trên bầu v* của cô quá lâu, thực sự giống như thợ mát xa chân chính, xoa bóp men theo đường cong cơ thể cô xuống dưới, xoa
bóp khiến bắp thịt đau cứng của cô mềm đi một chút. “Ưm~”
Thi Thanh chẳng hề ngại ngùng khi phô bày ra cảm giác của mình, điều này khiến Ninh Cẩn mừng húm, vậy nên cậu càng kiên nhẫn hơn, xoa bóp xong mặt trên, lại lật người cô qua, để cô nằm sấp xuống, sau đó xoa bóp phần lưng cho cô, lúc này cậu đã kéo tấm chăn ra, ngồi quỳ bên trên hông hô, hai bàn tay đu đưa khắp bờ lưng cô.
Tư thế này khiến Thi Thanh hơi thất thần
một chút, cô không khỏi quay đầu lại nói: “Không được vào từ phía sau đâu đấy.”
Thế có nghĩa là cho phép cậu làm một nháy buổi sáng rồi. “Ừ.”
Ninh Cẩn cười khúc khích ngậm lấy môi cô, lại thuận thế hôn xuống dưới, trượt qua cằm, sườn cổ, rồi đến xương bả vai, xương
cánh bướm, hai bên sườn và thịt mềm nơi bờ eo, tiếp đó cậu không ngừng hôn xuống dưới,, thân dưới của cậu cũng đang
lùi về sau, chày thịt cứng như đá kia thuận thế trượt vào giữa hai chân cô, ma sát qua lại giữa hai chân dang rộng ấy, chỉ ma
sát nhẹ nhàng đã cứng ngắc lên rồi, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của vật kia giữa hai chân mình vô cùng mạnh mẽ hệt như kẹp một cây gậy th*t to bự vậy. Rõ ràng là đã từng giã nhau rồi, nhưng lúc này tâm tình thả lỏng, bỗng nhiên cô lại không thể tưởng tượng
nổi chiếc chày thịt to tướng kia làm thế nào để nhét được vào trong cơ thể cô.
Thi Thanh muốn làm rõ sự tò mò này, cô quay đầu nói: “Tôi muốn ch*ch.”
Hai mắt Ninh Cẩn sáng rực như đèn pha ô tô, phối hợp lật người
cô lại, đang chuẩn bị sờ soạng bên dưới của cô, thì cô lại chống người dựa vào tường, cúi đầu nhìn nơi riêng tư của hai người: “Tôi
muốn nhìn thấy nó vào từng chút một.”
Bỗng chốc gương mặt Ninh Cẩn đỏ phừng lên, bản thân cậu thường xuyên nhìn chày thịt của mình ra vào khe thịt đáng yêu
kia như thế nào, nhưng cậu chưa
từng để Thi Thanh nhìn thấy, chỉ nghĩ đến dáng vẻ cô nhìn chày thịt của mình thôi, ruột gan cậu đã rực lên như lửa cháy.
Phản ứng này của cậu khiến Thi Thanh thấy rất hài, vẻ mặt
cô hứng thú bừng bừng, dứt khoát chủ động đưa tay bắt lấy cây gậy th*t kia, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cậu:
“Sao hả? Không muốn ch*ch à?”
“Không…Không phải không muốn...” Lúc nói chuyện Ninh Cẩn lại lắp bắp.
Thi Thanh xoa cây chày thịt kia, nhưng lại
cố ý không nhắm chuẩn vào khe thịt của mình, chỉ khẽ khàng xoa bóp, cô hỏi: “Thế cậu đang đợi gì đó?”
Gương mặt Ninh Cẩn đỏ ửng lên, cậu cắn răng hít sâu một hơi, cố gắng lờ đi ánh mắt nóng cháy của cô, nhắm chuẩn chày thịt vào khe
huyệt nho nhỏ kia, lúc đầu kh*c cắm vào trong khe thịt, thịt mềm của khe huyệt bị nhét vào trong một chút, cảnh tượng này Ninh Cẩn càng nhìn càng thấy thích, có thế nào cũng không chán nổi.
Bàn tay bắt lấy chày thịt của cậu bỗng dùng sức thêm chút, Ninh Cẩn rít một hơi, nhìn cô, hỏi: “Sao thế? Không thoải mái à?”
“Không, ở góc độ này tôi không nhìn thấy toàn bộ, tôi muốn nhìn thấy hết cơ.” Thi Thanh nói rồi nhìn quanh bốn phía, sau đó cô hơi ngả người ra, với chiếc hộp phấn mắt trên bàn lại, sau khi mở ra thì mượn mặt gương ở bên trong, nhắm chuẩn vào nơi giao thoa giữa chày thịt và khe huyệt, cô vừa nhìn đã không khỏi thốt lên: “Bị căng ra to như thế này
cơ à.”
Đây là lời nói kháy gì thế.
Mặt Ninh Cẩn càng đỏ hơn, về phương diện xấu hổ này, cậu đúng
là không thể so bì với Thi Thanh được, dường như cô chẳng có giới hạn nào.
Dưới sự ra hiệu của Thi Thanh, Ninh Cẩn tiếp tục đẩy chày thịt về phía trước, thịt ở khe huyệt bị nhét vào hệt như lõm xuống, bàn tay của cậu cũng run lên, chỉ nghĩ đến việc Thi Thanh đang nhìn chằm chằm
cậu đã không chịu nổi rồi.
Điều này lại mang tới cơn kích thích khác biệt tới cho cậu, bỗng dưng khiến cậu rất muốn biểu hiện cho tốt, vậy nên khi chày thịt
cắm vào xong cậu định bắt đầu cắm rút, kết quả cậu lại nghe thấy giọng của Thi Thanh:
“Vẫn còn chưa vào hết đó.”