Hà Duyệt mi mắt khẽ nhướng, nhìn chằm chằm vào nam tử đang thỉnh an mình, cười nhạt nói:" Miễn lễ." Thấy Triệu Hạ đứng dậy, tiếp tục nói:" Không biết Triệu Hạ Thị hôm nay tới gặp bản quân là có việc gì?"
Triệu Hạ mỉm cười nói:" Bỉ nhân hôm nay tới là có một việc quan trọng muốn thương lượng với Duyệt Trung Thị."
Việc quan trọng cần thương lượng? Hà Duyệt nghi ngờ, bọn họ căn bản là khống có gặp mặt qua, sao lại nói như vậy, Hà Duyệt trấn định mỉm cười nói:" Triệu Hạ Thị không cần khách khí cứ nói thẳng."
"Này..." Ánh mắt Triệu Hạ xem xem xét xét về phía Chanh Nhi đang đứng bên hầu hạ Hà Duyệt, Hà Duyệt hiểu ý, ghé mắt nói:"Chanh Nhi ngươi lui trước đi."
Chanh Nhi đi rồi chính điện chỉ còn lại hai người, Hà Duyệt ánh mắt ra hiệu cho Triệu Hạ nói, Triệu Hạ đứng dậy một lần nữa thỉnh an, mặt cười giả tạo:" Bỉ nhân đêm qua lúc tản bộ có đi ngang qua Lâm Hoa Điện của Duyệt Trung Thị, vốn định vào thỉnh an lại bị cảnh đẹp của lương đình hấp dẫn, liền đứng lại nhìn xem, có lẽ do ánh trăng mờ mịch bỉ nhân ánh mắt vụng về nhìn thấy Duyệt Trung Thị đang cùng một nam tử ôm nhau, này có thể là...."
Hà Duyệt cuối cùng cũng hiểu được Triệu Hạ tới đây gặp mình vì cái gì, muốn lấy việc tối qua áp chế hắn. Hà Duyệt tức giận nhìn chằm chằm kiểu cười của Triệu Hạ, lạnh lùng nói:" Trong chuyện Triệu Hạ Thị nói có ý gì nhờ chỉ giáo."
Triệu Hạ cũng không làm ra biểu cảm giả tạo nữa, cao ngạo bước tới trước mặt Hà Duyệt, tự tin tràn đầy nói:" Duyệt Trung Thị giờ khờ, Triệu Hạ bội phục, tuy nói hậu cung to lớn, khó gặp Hoàng Thượng, thân thể và tinh thần tịch mịch là không thể tránh được, Triệu Hạ không phải không thông cảm cho người, chỉ cần Duyệt Trung Thị trước mặt Hoàng Thượng nói tốt cho bỉ nhân vài câu, bỉ nhân đảm bảo xem như hôm qua không biết cái gì."
Hà Duyệt cười khẽ, " Triệu Hạ Thị giống như rất tự tin là bản quân sẽ giúp ngươi?"
Triệu Hạ khẽ nhếch môi, như biết trước nói:" Duyệt Trung Thị ắt hẳn có học qua lễ tắc hậu cung, cùng nam nhân tư thông là trọng tội, chắc chắn rơi đầu."
Nếu là Hà Duyệt lúc trước có thể trấn tĩnh nhưng sau khi bị Thượng Quan Tuyết phạt sao chép lại hậu cung lễ tắc, Hà Duyệt nếu không biết cũng rõ ràng hậu quả của việc lén tư thông cùng nam tử bên ngoài. Việc đêm qua say rượu tình tiết ra sao đã quên rất nhiều nhưng vẫn cảm giác được Diệc Hiên đã tới, nếu chuyện này mình không xử lý tốt, không chỉ mình mà còn có Diệc Hiên cũng những người khác sẽ bị liên lụy.
Triệu Hạ nhìn ra tâm tư của Hà Duyệt, ý vị thâm trường cười cười, lui ra sau từng bước, nói:" Hôm nay làm phiền Duyệt Trung Thị rồi, bị nhân Triệu Hạ xin cáo lui, mong Duyệt Trung Thị cân nhắc lời nói của bỉ nhân đừng rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục mà hối hận."
Hà Duyệt gắt gao siết chặt tay, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Hạ rời đi, không thấy bóng người, Hà Duyệt lúc này mới bạo phát đập nát chén trà," Hỗn đản dám uy hiếp ta!!!"
Ngoài cửa chính điện, một nữ tử thân mặc quần áo vàng nhạt lặng yên không tiếng động rời đi, mà Triệu Hạ kia lúc đi ra Lâm Hoa Điện tâm tình cao hứng cất tiếng cười to, cung nữ phía sau bốn mắt chuyển động bước nhanh phía trước nghi hoặc hỏi:" Chủ tử người đem việc này nói cho Duyệt Trung Thị, chủ tử không sợ hắn lợi dụng việc này mà gây khó dễ người sao?"
"Ha ha ngươi nghĩ chủ tử của ngươi ngu dốt sao, ta đều đã có biện pháp làm cho hắn không thể xuống tay." Triệu Hạ vẻ mặt âm mưu, tin tưởng mười phần nói.
Tỳ nữ thấy vậy cũng không hỏi nữa, cười nịnh hót nói:" Vẫn là chủ tử thông minh, trước hết cứ dùng chiêu lạc mềm buộc chặt, cuối cùng ra đòn áp chế, chung quy cho dù Duyệt Trung Thị kia có lợi hại thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của chủ tử đâu."
Triệu Hạ dừng lại, vừa lòng đối với tỳ nữ của mình tươi cười, quay đầu nhìn lại cung điện phía sau, âm hiểm cười:" Không bao lâu nữa, nơi này sẽ thuộc về bản quân thậm chí....Ha haa..." (😒)
"Nô tỳ ở đây chúc mừng chủ tử trước, chúc chủ tử phú quý dài lâu."
Triệu Hạ nhìn tỳ nữ kia:" Cẩn thận làm việc, nếu được việc bản quân ắt sẽ không bạc đãi ngươi."
"Nô tỳ tuân chỉ." Tỳ nữ nghe Triệu Hạ sung sướng cười cũng cười theo, tiếp tục cách xa Lâm Hoa Điện bừng bừng hỏa thiêu.
Từ sau khi Triệu Hạ đi tâm tình Hà Duyệt liền khônh tốt, ai cũng không gặp, bên người không biết có bao nhiêu cái chén đã bị đâp nát, lo lắng đi qua đi lại trong phòng, không nghĩ ra đem việc này giải quyết ra sao, nhưng cuối cùng lo lắng nửa ngày, Hà Duyệt phát hiện bên cạnh mình không ai có thể tín nhiệm, hỗ trợ làm việc.
Tìm Chu Tử Hoa, không được, việc này càng ít người biết càng tốt, vậy tìm ai? Diệc Hiên.... aizzz vốn đã làm hắn bị liên lụy rồi còn nhờ hắn ra chủ ý cho mình không phải càng hại hắn hơn sao? Hà Duyệt lo lắng phát điên, đang đi qua đi lại thì nghe tiếng gõ cửa, Hà Duyệt bực bội quát:" Không phải đã nói là không cho ai quấy rầy bản quân sao?!!!!!"
"Chuyện gì mà tức giận như vậy?"
Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn về Lãnh Diệc Hiên, trừng lớn hai mắt, không thể tin được vừa mới còn ở đây lo lắng hắn mà giờ đã xuất hiện trước mắt hơn nữa còn mang theo hai nữ nhân xinh đẹp vào cửa, Hà Duyệt kinh ngạc nói:" Các nàng là ai?"
Hai nữ tử tiến lên phía trước quỳ xuống mặt đất cúi đầu thỉnh an:" Nô tỳ thỉnh Duyệt Trung Thị an."
Lãnh Diệc Hiên tiến lên đứng bên cạnh Hà Duyệt, nhìn chằm chằm cung nữ quỳ phía dưới, nói:" Các nàng đều là cung nữ Hoàng Thượng ban thưởng cho ngươi."
Hà Duyệt kinh ngạc, hắn cái gì cũng chưa làm Hoàng Thượng liền ban cho hắn hai ả cung nữ hơn nữa còn rất đẹp, không thể tin được nói:" Diệc Hiên ngươi xác định là Hoàng Thượng hạ ban cho ta, ta ngay cả thánh chỉ cũng chưa nhận được."
"Chủ tử...chủ tử Tôn công công đến đây."
Hà Duyệt nghe được ba tiếng Tôn công công, kinh hoảng tới mức đứng lên lôi kéo Lãnh Diệc Hiên ra sau tấm bình phong, khẩn trương nói:" Diệc Hiên ngươi trước cứ trốn đi, không cần đi ra a!" Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt lo lắng ra ngoài, khóe miệng khẽ câu lên.
Tôn Đạo mỉm cười tiến vào chính điện, xoay người thỉnh an nói:" Nô tài tham kiến Duyệt Trung Thị."
"Công công miễn lễ, công công tới đây là..."
"Nô tài phụng ý chỉ của Hoàng Thượng, đặc biệt tới đưa ngự phẩm Hoàng Thượng ngự ban." Tôn Đạo cười phất tay, ba nô tài khác ôm cái gì đó mang lên bàn, Hà Duyệt nhìn chằm chằm vào bàn đầy ắp lụa là thượng đẳng, thuốc bổ cùng trang sức, đầu óc choáng váng hỏi:" Công công, ta... bản quân không nhớ là mình có công lao gì mà để Hoàng Thượng ban thưởng a?"
"Duyệt Trung Thị nói đùa, Duyệt Trung Thị không phải ngày trước phái người đưa ngự thiện tới sao? Hoang Thượng ăn rất thích, lại nghe thấy cung điện chủ tử thiếu hai người hầu hạ liền hạ ban thưởng cho người hai ả cung nữ cùng ít ngự phẩm, nô tài chúc mừng Duyệt Trung Thị."
Tự tay? Hắn khi nào thì tự tay làm cơm cho Hoàng Đế a? Hà Duyệt hoàn toàn không hiểu, đầu vựng hồ hồ( mơ hồ), nhìn đến Tôn công công đang cười chúc mừng cũng không giống như đang nói giỡn, này đều là đồ ban thưởng, cũng không phải không tốt! Mặc dù khó hiểu nhưng là... Không nên ngu ngốc mà không nhận, Hà Duyệt vừa lòng cười thỉnh an:" Thần Thị tạ Hoàng Thượng ban cho."
"Chủ tử hồng phúc nên tiếp tục phát huy." Tôn công công chúc mừng.
Hà Duyệt trừng mắt nhìn, không biết nên nói cái gì, Tôn Đạo thức thời nói:" Nô tài còn muốn về Ngự Thư Phòng hậu hạ Hoàng Thượng, nô tài cáo lui."
"Tiểu Toàn Tử thay bản quân tiễn Tôn công công."
Tiểu Toàn Tử mỉm cười làm ra thế thủ tay,:" Công công đi bên này." Tôn Đạo xoay người hướng Hà Duyệt thỉnh an:" Nô tài cáo lui."
Hà Duyệt nhìn Tôn công công rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn hai nữ tử mĩ mạo mặc trang phục một xanh một hồng bên cạnh, Hà Duyệt hỏi:" Các ngươi gọi là gì?"
Một nữ tử áo hồng nhạt tiến lên thỉnh an nói:" Nô tỳ Thải Hà tham kiến Duyệt Trung Thị." Theo sát sau đó, một thân váy xanh cũng tiến lên cung kính nói:" Nô tỳ Tử Ngọc tham kiến Duyệt Trung Thị."
"Thải Hà, Tử Ngọc bản quân cũng không phải là người khó hầu hạ chỉ cần các ngươi chân thành đối đãi bản quân sẽ không bạc đãi các ngươi." Thải Hà và Tử Ngọc nhìn nhau lại nhìn khuôn mặt ôn nhu tươi cười của Hà Duyệt, cùng mở miệng thỉnh an nói:" Nô tỷ đã hiểu."
Phất tay ý bảo hai cung nữ rời đi, lúc này Lãnh Diệc Hiên sau bình phong mới đi ra, thấy Hà Duyệt bộ dáng cầm hộp vàng cao hứng không thôi nhịn không được cười hai tiếng:" Ngự phẩm tới tay tâm tình cũng tốt."
Hà Duyệt buông ra, nhịn không được trừng Lãnh Diệc Hiên một cái nhưng nhìn tới Lãnh Diệc Hiên lại nhớ tới chuyện hồi sáng, nháy mắt thu lại ý cười tiến lên giữ chặt tay Lãnh Diệc Hiên, vội vàng nói:" Diệc Hiên ngươi từ nay trở đi đừng tới gặp ta nữa."
"Vì cái gì?" Lãnh Diệc Hiên nhíu mày hỏi.
Hà Duyệt buông tay ra, bất an nói:" Ta không muốn bởi vì ta mà liên lụy ngươi, tóm lại ngươi vẫn nên chạy nhanh rời khỏi nơi này đi." Hà Duyệt đột nhiên chuyển biến làm Lãnh Diệc Hiên hoài nghi, tiến lên cầm cổ tay Hà Duyệt:" Xảy ra chuyện gì?"