Hà Duyệt lửa lớn mới không để ý đến quần chúng vây xem, tay đấm chân đá trên người Trần Mộc tập kích, Trần Mộc chỉ có thể nhẫn nhịn nằm bò trên mặt đất kêu đau.
Đánh người giằng co một phút đồng hồ Hà Duyệt mới thu tay, thở hổn hển hai hơi căm tức nhìn về đám người kinh ngạc đứng ngoài, "Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy đánh người qua à?!?!"
Lãnh Diệc Hiên vẫn luôn đứng ở phía sau, vốn dĩ hắn muốn ra tay lại không nghĩ rằng Hà Duyệt lại đánh người trước một bước hơn nữa còn đem hán tử kia đánh cho một trận bầm dập, này...Lãnh Diệc Hiên ý vị thâm trường cười cười, duỗi tay đem Hà Duyệt ôm vào trong ngực, "Mệt rồi đi?"
Hà Duyệt quay đầu nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên, trợn trắng mắt nói: "Bất quá là đánh người thôi có gì mệt hay không mệt, nơi này chướng khí mù mịt, ta không muốn ngốc ở đây nữa."
Lãnh Diệc Hiên bắt được tình báo đương nhiên sẽ không lưu lại cái nơi loạn thất bát tao này, cho Tĩnh Thi một ánh mắt ra hiệu, Tĩnh Thi cúi đầu cung tiễn Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt rời đi, ngay sau đó mặt vô biểu tình nói với Lý ma ma, "Mụ mụ, chuyện hôm nay đã đắc tội Dịch công tử, mụ mụ nếu muốn Nghi Xuân Viện vững vàng đặt chân ở Phục Tương Thành này vẫn là ngẫm nghĩ cách giải quyết đi!"
Tĩnh Thi xoay người đóng cửa cái rầm, Lý ma ma kinh hồn tán đản vội vàng kêu hộ vệ bên cạnh, "Còn không mau đem người ra đi!"
"Vâng!"
Hộ vệ cao lớn đem Trần Mộc túm lên ném ra ngoài Nghi Xuân Viện, mà quản gia Trần phủ đi tìm Trần Mộc nhìn thấy thiếu gia nhà mình bị người đánh đến mặt mũi bầm dập, sốt ruột kêu: "Thiếu gia, người làm sao vậy? Ai đánh thiếu gia, rốt cuộc là ai?"
Thanh âm rống giận dẫn đến sự chú ý của những người khác, thậm chí còn có người vỗ tay hoan hô, Trần Mộc ở Phục Tương Thành này nổi tiếng ác ôn, ỷ vào thế lực gia tộc của chính mình ở phía sau chống lưng, loại người này chết cũng không có được sự đồng tình của người khác. Nghe Trần Mộc nói muốn báo thù, hộ vệ Nghi Xuân Viện chỉ cười lạnh một tiếng, mắng ngươi vẫn là nên về nhà chuẩn bị quan tài đi!
Hà Duyệt hồi cung cung không biết chuyện của Trần Mộc sau đó, nhưng buổi lâm triều hôm sau, Hoàng Thượng hướng đám quan viên triều đình tức giận, cũng đem một phần chứng cứ lôi lên dọa cho đám đại thần kinh hồn tán đản, còn nói đến Hoàng Thượng xử quyết ai, nhà ai bị tru di cửu tộc, nhà ai bị niêm phong, ai bị Hoàng Thượng hạ lệnh chém đầu, ai lưu đày biên cương, không chỉ có trên triều khẩn trương mà ở hậu cung cũng là một mảnh âm u, oán khí đầy trời.
Hà Duyệt cũng nghe được Lãnh Diệc Hiên đang nghiêm tra xét xử quan viên liên quan đến chuyện Lâm An cùng Mâng Thành, chém đầu một đống người, rất được dân chúng hai nơi tán thành ủng hộ, mà ở Phục Tương Thành cũng nhờ chuyến đi vi hành này xử quyết nhiều ác bá cũng được dân chúng tung hô.
Tham quan có thể xử trí đương nhiên tốt nhưng để giải quyết triệt để vấn đề Lâm An cùng Mang Thành vẫn làm Lãnh Diệc Hiên phát hỏa, cả triều văn võ thế nhưng không có một người có thể nêu ra biện pháp gì, ngay cả Tiêu Sở Nhiên cũng chỉ nói trấn an bá tánh.
"Chủ tử, Tôn công công truyền lời, nói Hoàng Thượng hôm nay không tới đây được."
"Gần đây quốc sự bộn bề, Hoàng Thượng không tới cũng là đương nhiên, Thải Hà, ngươi đi chuẩn bị một ít thuốc dưỡng thần, lại phái người đi Ngự Thư Phòng."
"Chủ tử không cần lo lắng, nô tỳ sẽ chuẩn bị tốt."
Hà Duyệt gật gật đầu, cầm lấy thư tịch nhìn vài tở, thở dài buông thư tịch xuống, Tử Ngọc cùng Thải Hà liếc nhau một cái, Thải Hà nghi hoặc hỏi: "Chủ tử là lo lắng chuyện ở Lâm An?"
Hà Duyệt gật đầu, "Ân, Hoàng Thượng tuy xử quyết không ít quan viên nhưng vấn đề Lâm An vẫn không giải quyết được, bá tánh trôi dạt khắp nơi, dịch bệnh hung hăng ngang ngược, ba tánh Manh Thành thiếu nước thiếu ăn, châu chấu tràn lan, nếu hai nơi này đều không xử lý nhanh chóng, chỉ sợ sẽ xảy ra khởi nghĩa."
Bá tánh khởi nghĩa? Kia chẳng phải là cùng triều đình đối nghịch hay sao? Thải Hà cùng Tử Ngọc kinh dị, hẳn là không ai ngu xuẩn như vậy đi! Hà Duyệt phát hiện tâm tư của Thải Hà cùng Tử Ngọc, cười nhạt nói: "Đừng coi khinh lực lượng dân chúng, một quốc gia có thể phồn hoa hưng thịnh đều nhờ vào triều đình và bá tánh bổ sung cho nhau, nếu triều đình Hoàng Đế không rõ bá tánh lầm than ra sao sớm hay muộn cũng có dấy binh khởi nghĩa, mà lúc này các nước láng giềng rình rập mà lợi dụng cơ hội, Huyền Minh Quốc cũng coi như khó lòng tồn tại."
Nghĩ đến sẽ phát sinh sự việc này, Hà Duyệt lắc lắc đầu, hắn tuy rằng không thích hậu cung sinh hoạt nhưng người hắn yêu lại là Hoàng Đế của đất nước này, mà thân phận chính mình bây giờ cũng là con dân của Huyền Minh Quốc, như thế nào có thể chịu đựng được nhân tố tiềm tàng bất an này được?
Chuyện Lâm An cùng Mang Thành sở dĩ không ai hé răng, thứ nhất là sợ xử trí không thỏa đáng, Hoàng Thượng tức giận chính là vấn đề tru di cửu tộc, thứ hai là sợ trong bá tánh có người không an phận, nhân cơ hội này mà đảo loạn sự bình yên của Huyền Minh Quốc, khởi xướng chiến sự, rung chuyển quốc gia.
"Chủ tử, người là có biện pháp?" Tử Ngọc hỏi.
Hà Duyệt cười lắc đầu, "Ngươi xem chủ tử của ngươi là thần tiên à? Biện pháp gì cũng có chắc?"
Thải Hà cười trộm một tiếng, lấy lòng nói: "Chủ tử người không phải thần tiên nhưng là phúc của bá tánh, nô tỳ chính là không ít lần nghe Tiêu đại nhân nói người luôn ra các biện pháp hay a!"
Chủ ý của hắn bất quá cũng chỉ là mượn dùng từ hồi hắn còn sinh hoạt ở thế kỷ 21 thôi, aizz... xem ra hắn nên giúp đỡ, bằng không chờ Lãnh Diệc Hiên giết hết đám quan viên đại thần cũng chẳng làm tốt tình hình được.
"Tử Ngọc, ngươi đem bản đồ Huyền Minh Quốc ra đây cho ta xem."
Thải Hà cùng Tử Ngọc kinh hỉ, Tử Ngọc vội vàng đi lấy bản đồ, mà Thải Hà thực thông minh đi chuẩn bị bút mực, Hà Duyệt lắc lắc đầu, đứng dậy đi hướng bên án thư, nhìn kỹ bản đồ Huyền Minh Quốc.
Vị trí lãnh thổ Huyền Minh Quốc thực không tồi, có điểm giống với vùng Tây Nam Trung Quốc cùng Giang Nam, có núi có sông còn có biển, rõ ràng địa lý tốt như vậy lại không bằng một đất nước Thanh Loan Quốc phía bắc.
Hà Duyệt nhớ rõ toàn bộ lịch sử Tống triều trong tất cả các chế độ, không chỉ bắt đầu dùng chế độ khoa cử còn phát triển thông thương nước ngoài, nhưng Tống triều bởi vì bảo thủ nghiêm trọng, cuối cùng chế độ cũng suy vong. Bất quá, thay triều đổi đại là chuyện không thể tránh khỏi mà nơi này đều không giống với bất cứ triều đại nào mà hắn biết, như vậy đem chế độ khoa cử mang đến Huyền Minh Quốc này, hiệu quả hẳn là không tồi.
Hơn nữa, theo như hiểu biết của hắn về lịch sử của Huyền Minh Quốc, vẫn là chế độ quan hộ thế gia, cũng chính là cái gọi là quý tộc lũng đoạn, như vậy sẽ làm uổng phí tài năng của nhiều người trên thiên hạ, còn không bằng trước đem chế độ triều đình cải cách, đương nhiên chuyện Lâm An cùng Mang Thành cũng sẽ giải quyết.
Hà Duyệt cầm bút lên một chữ lại một chữ viết về chế độ khoa cử, tuy rằng không toàn diện bằng Tống triều nhưng Hà Duyệt tin tưởng đầu óc Lãnh Diệc Hiên hơn nữa còn có Tiêu Sở Nhiên cùng Lãnh Vân Diệu phụ giúp, nhất định có thể từ ý tưởng này mà phát triển ra một chế độ khoa cử hoàn chỉnh nhất.
Từ thi hương, thi hội đến thi đình, từ học đường giảng dạy đến tú tài, cử nhân đến thi đình, thám hoa, bảng nhãn, Trạng nguyên đều viết hết trên giấy. Ân, là ba năm một lần hay là năm năm một lần nhỉ? Thôi, cứ cho hai năm đi, dù sao cũng không phải mình sầu khổ chi tiết gì.
Viết xong chế độ khoa cử giản dị, Hà Duyệt còn đem vi phạm học đường cùng với luật pháp quốc gia nghiêm khắc quy củ viết ra, chữ viết cuối cùng đặt xuống giấy, Hà Duyệt không thể không vì kiến thức của chính mình cảm thán, khó trách trong tiểu thuyết đều nói những người xuyên không đều có bàn tay vàng, mình đây không gọi là bàn tay vàng thì là cái gì?
"Chủ tử, người đã viết hai canh giờ rồi, không bằng nghỉ ngơi một chút rồi ăn trưa."
Hà Duyệt nhìn về phía ánh sáng chói lọi bên ngoài, sờ sờ bụng, vội vàng bừng bút mực nói: "Thải Hà, ngươi thu thập một chút, cơm trưa xong chúng ta đi Ngự Thư Phòng."
"Chủ tử đã nghĩ ra biện pháp giải quyết?"
"Ách... Không sai biệt lắm đi?" Kháo, vội vàng chuyện khoa cử mà quên mất chuyện Lâm An, thôi, chờ gặp Lãnh Diệc Hiên đi rồi tính.
Hà Duyệt dùng cơm trưa rồi cập một sấp giấy đi Ngự Thư Phòng, vừa mới đến trước cửa Ngự Thư Phòng, Tôn Đạo Toàn lập tức tiến lên thỉnh an, "Tham kiến Duyệt Khanh chủ tử."
"Làm phiền Tôn công công thông báo một tiếng."
Tôn Đạo Toàn ngượng ngùng vô pháp đi tới, Hà Duyệt nhìn ra được, nhướng mày đến trước cửa Ngự Thư Phòng, Hà Duyệt liền thấy Diệp Cốc Dịch câu tới cổ Lãnh Diệc Hiên chuẩn bị hôn môi, mắt đã tràn đầy tức giận, xoay người đi, Tôn Đạo Toàn vội vàng hô: "Duyệt Khanh chủ tử..."
Lãnh Diệc Hiên thấy thân ảnh Hà Duyệt, đẩy Diệp Cốc Dịch ra lập tức nói: "Đứng lại."
Hà Duyệt rất muốn một đường rời đi nhưng nghĩ đến Diệp Cốc Dịch, vẫn là nhịn xuống lửa giận xoay người đến trước Ngự Thư Phòng, thỉnh an: "Than kiến Hoàng Thượng."
"Miễn lễ." Lãnh Diệc Hiên đặc xá sau đó nhìn về phía Diệp Cốc Dịch, "Ngươi đi xuống đi!"
"Hoàng Thượng..."
"Đi xuống!"
Diệp Cốc Dịch bị Lãnh Diệc Hiên rống mà hoảng sợ, vội vàng cúi đầu thỉnh an, thực không cao hứng cất bước ra đi, lúc lướt qua bên người Hà Duyệt, ánh mắt căm tức thật hận không thể ăn luôn đối phương, Hà Duyệt cười lạnh một tiếng làm lơ khiến Diệp Cốc Dịch nổi giận đùng đùng rời đi.
Diệp Cốc Dịch đi rồi, Hà Duyệt cũng không để sắc mặt tốt cho Lãnh Diệc Hiên nhìn, chỉ cấp cho Thải Hà một ánh mắt, Thải Hà cúi đầu mang thuốc dưỡng thần đặt lên bàn, Lãnh Diệc Hiên nhìn thoáng qua bát thuốc tinh mỹ, sau đó nhanh chóng giữ lại Hà Duyệt đang muốn ly khai.
"Hoàng Thượng trăm công nghìn việc, Thần thị liền rời đi vậy."
"Duyệt là đang ghen?"
Kháo, con mắt nào của ngươi thấy ta ghen, Hà Duyệt quây đầu bất mãn nhìn Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên nhanh chóng cúi đầu nhắm ngay môi đối phương hôn xuống, Thải Hà kinh dị lúc sau đỏ mặt rời khỏi Ngự Thư Phòng, mặt khác các cung nữ nô tài hầu hạ bên trong đã sớm bị Tôn Đạo Toàn đuổi ra từ lâu.
"Ngô."
Hôn kịch liệt liên tục đến lúc Hà Duyệt gõ gõ bả vai Lãnh Diệc Hiên mới kết thúc, sau khi thở hổn hển liền căm tức nhìn Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên cười nói: "Ái thị còn chưa nguôi giận?"
Hà Duyệt toàn thân run rẩy một chút, vôi vàng lắc đầu, "Không, Thần thị đã...nguôi giận..." Đáng giận, Lãnh Diệc Hiên, ngươi nhớ kỹ cho ta.
Lãnh Diệc Hiên nhìn ra được Hà Duyệt cản bản chưa hết giận, cười kéo người vào trong lòng ôm ấp, "Duyệt, ngươi vẫn không thể tin tưởng trẫm?" Hà Duyệt kinh ngạc chớp chớp mắt, Lãnh Diệc Hiên đẩy thân thể Hà Duyệt ra, nghiêm túc nói: "Duyệt, cả đời này người có thể cùng ta cộng độ núi sông chỉ có ngươi."
Hà Duyệt kinh dị, mặt đỏ đẩy Lãnh Diệc Hiên ra, Lãnh Diệc Hiên mỉm cười duỗi tay nắm lấy tay Hà Duyệt, bất quá còn chưa mở miệng, bên ngoài Tôn Đạo Toàn đã nói: "Hoàng Thượng, Tiệu đại nhân cầu kiến."
Hà Duyệt hất tay, vội vàng lui ra phía sau đứng ở một bên, Lãnh Diệc Hiên cười cười kêu: "Tuyên."
Tiêu Sở Nhiên sửa sang lại quần áo tiến vào Ngự Thư Phòng, thấy Hà Duyệt ở bên trong có chút kinh dị, theo sau ý vị thâm trường cười cười, lúc Hà Duyệt xấu hổ bỏ qua một bên tầm mắt, Tiêu Sở Nhiên mới nói: "Hoàng Thượng, thần hôm nay đến đây là..."
"Trẫm đã xem tấu chương của ngươi."
"Hoàng Thượng, thần hôm nay tiến đến đây không phải là vì chuyện tấu chương, thần vừa mới nhận được tin tức, Lâm An có che dấu mạch nước ngầm, chỉ sợ phát sinh biến cố."
"Ngươi nói cái gì?" Hà Duyệt khiếp sợ, chẳng lẽ chuyện hắn suy đoán trước đó là thật?
(*Theo mình thấy mạch nước ngầm là chỉ bọn phản loạn hay nội gián gì đó.)