• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngô An tuy thực khó chịu chuyện Phượng Dạ tự ý xông tới nhưng những lời Phượng Dạ nói đều là sự thật, tuy nói Tuyết Dương Thành thảo dược không ít nhưng nói đến thuốc bổ chân chính, trừ bỏ nhân sâm ra Tử Mạch Quốc còn có tuyết liên, tuyết tham, tuyết nhung, chỉ cần ăn được những đồ bổ đó Hà Duyệt chỉ cần trong vòng nửa tháng liền có thể khôi phục sức khỏe rồi, hơn nữa còn đối với hài tử trong bụng có lợi.

Hà Duyệt từ biểu tình của Ngô An biết được những điều Phượng Dạ nói đều đối với cơ thể hắn có lợi, vì để hắn tới Tử Mạch Quốc liền xuất ra không ít lực đi.

"Hà Duyệt, hắn thực là bằng hữu ngươi?" Vì để thận trong, Ngô An vẫn là mở miệng hỏi lại Hà Duyệt.

Hà Duyệt biết rằng nếu lúc này không trả lời nói Phượng Dạ chính là bạn bè hắn gia hỏa này nhất định dùng biện pháp khác kéo hắn đi Tử Mạch Quốc.

Thực bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, Ngô An sau khi xác nhận Phượng Dạ là người quen của Hà Duyệt liền nói: "Nếu đã là bằng hữu của ngươi, ta đây cùng ngươi nói một chút, Hà Duyệt, bằng hữu ngươi nói những lời này rất đúng, những thảo dược kia đối với ngươi rất có ích."

Ngô An mở miệng thì chuyện càng thuận lợi, Phượng Dạ mỉm cười tới gần bên cạnh Hà Duyệt, tiểu lý tàng đao nói: "Duyệt Quân, ngươi nghe thấy không? Yên tâm đi, nhà ta muốn có cái dược phẩm trân quý gì đều có cái đó, thân thể ngươi nhất định sẽ mau khang phục."

"Ngươi..."

"Ngươi hắn không muốn ta ở Tuyết Dương Thành này để lộ thân phận thật của ngươi chứ? Tuệ Thần chủ tử." Phượng Dạ nhỏ giọng nói. (*Thế mà chap trước làm như quân tử lắm -.-)

Hà Duyệt khiếp sợ nhìn về phía Phượng Dạ, Phượng Dạ ý vị thâm trường tiếp tục ở bên tai Hà Duyệt nói: "Bản vương biết ngươi hiện tại phải là nên ở trong cung, vì sao lại tới Tuyết Dương Thành, bản vương rất hiếu kỳ."

Tên hỗn đản này thế nhưng lại uy hiếp lão tử! Hà Duyệt sắp tức chết rồi, Phượng Dạ biết rõ nhưng để Hà Duyệt có thể đi theo chính mình, hắn chỉ có thể dùng biện pháp này cho dù Hà Duyệt có hận hắn.

"Các ngươi đang nói cái gì?" Ngô An nhướng mày dò hỏi.

Phượng Dạ cười đứng thẳng thân thể, Hà Duyệt nhịn xuống xúc động muốn phát hỏa gương mặt tươi cười nói: "Ngô đại phu, thời gian qua đã quấy nhiễu nhiều rồi, Hà Duyệt vô cùng cảm kích."

"Lão phu cũng chỉ làm chuyện nên làm, quyết định của ngươi rất đúng, những món bên đó rất có lợi cho thai nhi."

"Hà Duyệt hiểu, chỉ là lo lắng quấy nhiễu bằng hữu mới không đi, ai biết hắn thế nhưng tự mình đến đây "mời" lại không thể không cho hắn mặt mũi chỉ có thể nghe theo lời hắn khuyên bảo đi Tử Mạch Quốc." Những lời này bên trong tràn đầy trào phúng làm một bên Tần Phong nghe thấy thầm than lắc đầu, Phượng Dạ cũng mất đi ý cười nhưng cũng không đổi ý, ra lệnh cho những thị nữ tiến vào hầu hạ Hà Duyệt chuẩn bị lên xe ngựa rời khỏi Tuyết Dương Thành.

Thời điểm Hà Duyệt bước lên xe ngựa đem ra một bức phong thư đưa cho Ngô An, nói: "Làm phiền Ngô đại phu đưa phong thư này giao cho Ngô Quý."

Ngô An biết Ngô Quý chính là bằng hữu của Hà Duyệt bất quá gần đây người này bận chuyện làm ăn không có tới Lâm An Đường, nếu phải đi đương nhiên phải để lại thư tín báo bình an.

Phượng Dạ đã đối với người tên Ngô Quý điều tra qua cho nên cũng không đối với việc Hà Duyệt liên lạc với đối phương mà cảm thấy bất mãn, chờ Hà Duyệt đi vào trong Phượng Dạ mới tiến vào, được Tấn Phong hộ tống đi Tử Mạch Quốc.

Khi Ngô Quý trở về, phát hiện Hà Duyệt không còn ở nữa, dò hỏi mới biết được một vị tên Phượng Dạ tự nhận là bạn của Hà Duyệt mang theo Hà Duyệt đi Tử Mạch Quốc rồi, hắn tuy rằng không rõ lắm tình hình quốc nội của Tử Mạch Quốc nhưng cũng có nghe qua cái tên Phượng Dạ này, kia không phải là Tử Mạch Quốc Hạ Nhậm Hoàng Đế sao? Hạ Nhậm Hoàng Đế vì sao lại nhận thức Hà Duyệt?

"Đúng rồi, Ngô Quý, Hà Duyệt hắn nhờ ta đưa cho ngươi bức thư." Ngô An đưa bức thư cho Ngô Quý, Ngô Quý mở ra, phát hiện bên trong ngoài một lá thư còn có một ống trúc nhỏ, mở thư ra Ngô Quý mới biết được bên trong ống trúc là cái gì?

Đứng dậy đem ống trúc nhét vào trong ngực ngay sau đó đối với Ngô An chắp tay nói: "Cảm tạ Ngô đại phu, Ngô Quý quấy rầy nhiều rồi, thôi tại hạ cáo từ."

"Đây là phải rời đi?"

"Ân, trong nhà gửi thư nói muốn ta nhanh chóng trở về."

"Vậy lão phu cũng không giữ ngươi nữa, bảo trọng."

"Ngô đại phu xin dừng bước."

Ngô Quý cưỡi lên ngựa rời đi mà Hà Duyệt bây giờ đaang trên xe ngựa trên đường tới Tử Mạch Quốc.

Tử Mạch Quốc, trong một năm có hơn nửa năm là mùa đông giá rét, băng thiên tuyết địa cũng chính là nguyên nhân khiến lương thực ở đây khan hiếm, đại đa số đều nhờ việc trao đổi buôn bán với Tuyết Dương Thành hay các địa phương khác của Huyền Minh Quốc để sinh tồn.

Nhưng Tử Mạch Quốc bởi vì là nơi giá lạnh, vì để giữ ấm liền nuôi dưỡng không ít dê bò chế tác thành da lông bán ra, mà kỹ năng thuê thùa tinh mỹ những món đồ này lại trở thành những thứ mà các nhà giàu Huyền Minh Quốc yêu thích, ngay cả Thanh Loan Quốc không dễ dang ở chung cũng yêu thích sản phẩm da lông nơi đây.

Đương nhiên lúc này không phải là thời điểm đàm luận da lông gì đó, mà chính là việc Hà Duyệt thực sự chịu không được thời tiết giá lạnh nơi đây, chẳng sợ thay quần áo Tử Mạch Quốc vào cũng không khả quan hơn được.

"Mang lông tuyết hồ tới đây cho bản vương."

Thị nữ cung kính xuống xe, theo sau tiến vào cùng với một miếng da lông dài màu trắng tiếp theo xử lý một chút, toàn bộ tấm gia lông tựa như trở thành món thần vật.

"Đây là cái loại da lông gì?"

"Tuyết hồ! Là linh vật nằm sâu trong núi tuyết."

Tuy rằng không biết cái này là con vật gì, Hà Duyệt cũng chỉ có thể an tâm tiếp nhận khoác thêm vào tấm lông ấm áp.

"Thứ này thật đúng là ấm áp."

"Ở Tử Mạch Quốc, tuyết hồ được xưng là ngọn lửa hóa sinh, này chính là mặc kệ trời có giá rét bao nhiêu đều có thể làm người khoác nó không cảm thụ được một chút lạnh giá."

Điểm này Hà Duyệt tán đồng, hồi nãy hắn còn bị lạnh đến phát run thế nhưng hiện tại còn có chút nóng, tuyết hồ này chơi thật hay a!

Phượng Dạ thấy Hà Duyệt thích liền vừa lòng gật đầu, nói: "Nếu ngươi thích bản vương phái người chế tác cho ngươi thêm vài món."

"Không cần, da lông trân quý như vậy Hà Duyệt nhận không nổi, cảm ơn hảo ý của điện hạ."

Phượng Dạ cười khổ, xem ra Hà Duyệt vẫn chưa nguôi giận. Chỉ hy vọng về tới kinh thành sẽ không còn buồn bực hắn nữa a.

Từ Tuyết Dương Thành đi xe năm ngày liền tới kinh đo Tử Mạch Quốc – Bạch Sương Thành, sở dĩ có tên là Bạch Sương Thành không phải là vì ở đây có nhiều sương mù mà là vì một mảnh cảnh tượng trắng xóa, phản phất bên trong thắng cảnh có thiên thần bảo hộ nên mới có cái tên này.

Người đi trên đường ăn mặc đủ kiểu da lông phục sức, nữ mặc váy, nam mặc sam, Lâm nhi mặc cái loại kiểu dáng màu sắc không đồng nhất nhưng có thể nhìn ra được địa phương này thật phồn vinh.

"Thế nào?"

Hà Duyệt nhìn về phía Phượng Dạ, gật đầu nói: "Cũng không tệ lắm." Ít nhất đối với mấy địa phương vừa lạnh vừa không có mặc tốt hơn nhiều.

Có thể làm Hà Duyệt cảm thấy vừa lòng, Phượng Dạ vẫn là thực cao hứng, khi xe ngựa tới gần quần thể kiến trúc mang hơi hướng Châu Âu, Hà Duyệt có chút kinh dị, không thể tưởng tượng được cổ đại có thể xây dựng được cung điện đặc thù Tây phương như thế này, nhưng nhìn đến cung điện, Hà Duyệt nhớ tới cái gì đó, "Dừng lại!"

Xe ngựa dừng lại, bên ngoài Tần Phong quay đầu lại tới gần xe ngựa, Phượng Dạ nghi hoặc nói: "Làm sao vậy?"

Hà Duyệt không cao hứng nhìn về phía Phượng Dạ, "Ngươi có phải hay không muốn mang ta tiến cung?"

Phượng Dạ kinh ngạc, Hà Duyệt thấy biểu cảm kia liền biết ý của Phượng Dạ chính là như thế, Hà Duyệt tức giận đi ra khỏi xe ngựa, xuống xe, nghiêm túc nhìn về phía Phượng Dạ cũng đang đi xuống, nói: "Ta cùng người tới Tử Mạch Quốc là có thể nhưng bắt ta vào cung, không được!"

Phượng Dạ nháy mắt thay đổi sắc mặt, Tần Phong lộ ra bộ dáng quả nhiên là thế theo sau nhìn về phía Phượng Dạ, Phượng Dạ có chút không vui nói: "Vì sao?"

"Phượng Dạ điện hạ, ngươi rõ ràng vì sao ta không đồng ý, ta là nam thị của Hoàng Đế Huyền Minh Quốc, ngươi là Thái tử Tử Mạch Quốc, hiểu không?"

Hà Duyệt mới không ngốc, nếu đi theo người này vào cung không nói đến sẽ truyền ra lời đồn không hay, với cả hài tử trong bụng hắn chính là vấn đề, hắn không muốn Phượng Dạ biết được hắn có thai, tuy rằng sau này khẳng định giấu không được nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tiến cung.

"Phượng Dạ ngươi đừng miễn cưỡng ta."

Hà Duyệt đã nói ra lời tàn nhẫn, Phượng Dạ sắc mặt khó coi, muốn tức giận nhưng lại không dám chỉ có thể phóng ra một chút sát khí, Tần Phong thấy vậy quyết đoán tiến lên nói: "Điện hạ, Hà công tử nói không sai, điện hạ nên thận trọng mới tốt."

Phượng Dạ thực sinh khí, thật vất vả lắm mới mang người về được Bạch Sương Thành, đã tới cửa cung điện chỉ còn một bước nữa thế nhưng lại thất baị, nhưng hắn không thể mạnh mẽ ép Hà Duyệt tiến cung chỉ có thể bất mãn nói: "An bài trong phủ ngươi đi."

Tần Phong nghe xong vội vàng lĩnh chỉ: "Thần tuân lệnh!"

Thân phận Tần Phong ở Tử Mạch Quốc chính là Ngự tiền tướng quân, bởi vì thủ đô Tử Mạch Quốc, Huyền Minh Quốc và Thanh Loan Quốc không giống nha, trên cơ bản tướng quân cùng Hoàng Đế đều là một phe, mà Tần tướng quân này chính là do một tay Phượng Dạ đề bạt thăng tiến, thân phận và địa vị trong triều không cần nói cũng biết.

Vỗn dĩ Hà Duyệt nói chỉ cần tìm một cái khách điếm bình dân ở là được nhưng nhìn biểu tình của Phượng Dạ, Hà Duyệt cũng chỉ có thể nhịn xuống, không cao hứng ngồi trên xe ngựa hướng về phủ của Tần Phong.

Sau khi tới ở trong phủ của Tần Phong, Tần Phong điều động một lượng lớn thị nữ, nô tài hầu hạ Hà Duyệt, Hà Duyệt nói không cần nhưng Tần Phong lấy cớ chăm sóc thân thể cho hắn nên Hà Duyệt chỉ đồng ý lưu lại mười người.

Bất quá, Hà Duyệt có chút muốn cảm kích Tần Phong vì hắn chuẩn bị dược thiện toàn những loại thảo dược trân quý, tuy rằng hắn rõ ràng những thứu này cơ bản là Phượng Dạ mang tới đây.

Uống xong thuốc, khi ở trong căn phòng ấm áp nghỉ ngơi Hà Duyệt nhịn không được nhớ đến Ngô Quý, không biết ống trúc kia đưa tới tay Lãnh Diệc Hiên chưa?

Lúc này ở Huyền Minh Quốc, Khánh Dương Cung, trong Ngự Thư Phòng, Lãnh Diệc Hiên mặt vô biểu tình đang xử lý tấu chương, bên cạnh là Tôn Đạo Toàn đang nơm nớp lo sợ hầu hạ, rất sợ hãi nếu mình không cẩn thận đầu liền chuyển nhà a!

Kỳ thật cũng không thể trách Tôn Đạo Toàn sợ hãi như vậy, từ khi Lãnh Diệc Hiên trở về toàn bộ hoàng cung đều bảo phủ một mảnh khủng bố, trong bầu không khí áp lực, ngay cả khi trên triều những đại thần thường ngày có chút hạnh kiểm xấu cũng thu liễm không ít huống chi là hậu cung ồn ào.

Lúc Lãnh Diệc Hiên trở về, Đức Phi liền chờ xem Hoàng Thượng như thế nào xử lý Hà Duyệt, ai ngờ Lãnh Diệc Hiên căn bản chẳng quan tâm nửa tháng, ngay cả Tử Cúc Điện cũng không tới nửa bước, trong lúc nhất thời tin tức Hà Duyệt thất sủng lan tràn toàn hậu cung, chính là không ai biết được Tử Cúc Điện vốn đầy ấm áp kia lại hiu quạnh không một bóng người.

"Tỷ tỷ, người nói Hoàng Thượng có phải hay không hết thích người nọ rồi?" Hiền Phi Liễu Lam Nhi mở miệng hỏi.

Từ Tuệ uống một ngụm trà, bình đạm nói: "Không thích nữa mới tốt, chẳng lẽ ngươi muốn Hoàng Thượng mãi sủng ái hắn?"

"Ha hả, tỷ tỷ người nói phải, bất quá muội muội tò mò vì sao Hoàng Thượng nửa tháng này cũng chưa bước vào Tử Cúc Điện nửa bước, có thể hay không xảy ra chuyện gì?"

"Nói bậy, Tử Cúc Điện bên kia có thể xảy ra chuyện gì? Có trọng binh canh gác, Hà Duyệt hắn có cánh cũng khó bay!"

Liễu Lam Nhi cũng cảm thấy Từ Tuệ nói có lý liền cười gật đầu: "Xem ra hậu cung này hết người cùng tỷ tỷ tranh đoạt rồi."

Tại hậu cung này Từ Tuệ thực sự chưa từng sợ qua ai ngay cả Hoa Thần Thượng Quan Tuyết nàng cũng chẳng thèm để vào mắt nhưng Hà Duyệt đột nhiên xuất hiện nhận hết ân sủng làm nàng có chút ăn không tiêu, thậm chí còn đè nặng nàng, nếu không nhờ cái chết của Vương Ngọc kia làm Hà Duyệt không thể trở mình, chỉ sợ....

"Nương nương, nô tài có chuyện gấp cần bẩm báo."

Liễu Lam Nhi cùng Từ Tuệ cho nhau một cái liếc mắt, Từ Tuệ nói: "Tiến vào!"

Thẩm Bình tiến vào trong cung điện, vội vàng hướng Từ Tuệ cùng Liễu Lam Nhi thỉnh an sau đó nói: "Nương nương, Ngự Thư Phòng bên kia truyền tin tức Hoàng Thượng cho triệu kiến Thục phi nương nương."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK