• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tin tức Vương Lộ mang thai rất nhanh đã truyền đi khắp hậu cung, mặc kệ là Đông Khu hay là Tây Khu đều mang một tầng áp lức, sợ rằng bây giờ chỉ có Đào Cam Điện là hỷ khí dương dương. Hà Duyệt lần đầu nghe thấy tin tức nói thật ra thì rất khiếp sợ nhưng lúc sau lại thật bình tĩnh, rốt cuộc đây cũng là chuyện xảy ra trước khi Lãnh Diệc Hiên cùng mình thổ lộ tình cảm, mang thai cũng là đương nhiên.

Bất quá...vị chua trong lòng vẫn làm Hà Duyệt cảm thấy ít nhiều bất mãn, tuy rằng rõ ràng là hài tử của Lãnh Diệc Hiên, nhưng.....aizzz, hắn không thể mang thai đã cấp cho Lãnh Diệc Hiên biết bao ngột ngạt, thân là thiên tử, không có hoàng tử nối dõi quả thật rất áp lực, cũng đối với tổ tông bất hiếu, Hà Duyệt nghĩ thông suốt cũng bình tâm hơn.

"Chủ tử, người đừng lo lắng, Vương Chiêu Nghi kia coi như mang thai cũng không có thể so cùng người." Đừng tưởng rằng mang thai có thể nhận được thánh sủng, còn không biết sinh ra có phải hoàng tử hay không?

"Thải Hà, ngươi lời này nói ở Xích Nguyệt Điện thì thôi cũng không thể đem ra ngoài nghị luận, Vương Chiêu Nghi kia nói thể nào cũng là hoài thai long loại."

Thải Hà kinh ngạc chớp chớp mắt, chủ tử nhà nàng bây giờ hẳn là nên sinh khí đi? Như thế nào có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ chủ tử nguyện nhìn thấy phi tử khác sinh con cho Hoàng Thượng?

"Tử Ngọc, hỏi thăm như thế nào?"

Tử Ngọc gật đầu, "Chủ tử, nô tỳ từ Chu thái y biết được tin tức, Vương Chiêu Nghi tám chín phần mười là mang hài tử."

Ăn không vô, khó chịu, nôn ói, này không phải là mang thai thì Hà Duyệt còn nghĩ ra nàng bị bệnh gì nữa, nhẹ nhàng xoa trán, trầm mặc hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Hoàng Thượng bên kia...có động tĩnh gì không?"

"Chủ tử, nói đến cũng kỳ quái, Hoàng Thượng nghe được tin tức Vương Chiêu Nghi mang thai cũng không có điểm gì cao hứng, nô tỳ nghe nói, Hoàng Thượng chỉ sai Tôn công công đi Đào Cam Điện nhìn một chút rồi thôi liền an bài một chút thuốc bổ cũng không có."

Hà Duyệt kinh dị, dưới gối Lãnh Diệc Hiên nay chỉ có hai đứa nhỏ, hơn nữa lại là hai công chúa cũng chẳng có hoàng tử, theo lý thuyết thì hiện tại Lãnh Diệc Hiên ắt phải yêu thích đứa nhỏ trong bụng Vương Chiêu Nghi mới đúng, như thế nào...

"Hoàng Thượng không thích cũng là đương nhiên, việc này đối với ai nhìn Vương Chiêu Nghi cũng không vừa mắt, rõ ràng là Hoàng Thượng đi Xích Nguyệt Điện vô số lần dựa vào cái gì ả nữ nhân kia lại hoài long thai?!?!"

Tử Ngọc cũng tán đồng lời nói của Thải Hà nhưng Hà Duyệt lại không hiểu, tổng cảm thấy lời này có huyền cơ, Hà Duyệt còn chưa mở miệng, Thải Hà lại tiếp tục nói: "Nô tỳ đã cho người dò la rồi, các vị phi thị phân vị so với Vương Chiêu Nghi đều không cấp cho nàng sắc mặt tốt gì, đặc biệt là Đức Phi, Hoa Thần hai vị chủ tử....nghe nói cung nữ nô tài hai cung bên kia đều lo lắng đề phòng mà làm việc, sợ một chút sơ sót nhỏ lại ném cả mạng đi."

"Còn không phải là mang thai sao? Như thế nào lại nghiêm trọng như vậy, hơn nưa Hoa Thần kia kích động làm cái gì?" Đức Phi kích động còn có lý, Hoa Thần kích động, này...

Thải Hà cùng Tử Ngọc cho nhau cái liếc mắt, vẻ mặt kinh ngạc, lúc sau Thải Hà nói: "Chủ tử người là quên mất Lân nhi cũng có thể hoài thai đi!"

"Bùm!" Trong đầu nổ mạnh một cái, Hà Duyệt trợn mắt há hốc mồm, Thải Hà cùng Tử Ngọc thấy vẻ kinh ngạc của chủ tử các nàng liền minh bạch chủ tử nhà mình đích thật quên mất chuyện Lân nhi có thể sinh con rồi, chẳng qua bởi vì Lân nhi trời sinh mỹ mạo nhưng chung quy cấu tạo thân thể vẫn là nam nhi, chuyện mang thai tuyệt không dễ dàng.

Hà Duyệt sau khi nghe câu Thải Hà nói, trong đầu liền xuất hiện năm chữ: "Hắn có thể mang thai!" Không sai, từ sau khi nghe được từ trong miệng Thải Hà nam thị có thể mang thai, Hà Duyệt liền nhớ tới thân phận chính mình không chỉ đơn giản là nam thị của Hoàng Đế mà còn là một Lân nhi.

"Lân nhi, nhận thiên ân chúc phúc, quý thân hề; này nam tử thân, dung mỹ hề; cố như hoa hồng, hầu hạ bên thiên tử hề; hoài thai hài tử, vạn dân kính ngưỡng hề." Câu ca dao này chính là Hà Duyệt đọc được từ "Lân nhi điển cố", hắn thế nhưng lại quên mất.

"Hoài thai hài tử, vạn dân kính ngưỡng." Còn không phải là nói nếu Lân nhi mang thai chính là tín ngưỡng của bá tánh sao, điều này chứng minh chuyện Lân nhi mang thai là hiếm bao nhiêu.

Hà Duyệt sờ sờ bụng chính mình, hắn đột nhiên hiểu ra vì sao Lãnh Diệc Hiên thường hay xoa bụng chính mình cùng biểu tình chờ mong rồi, còn không phải là chờ mong hắn có thể mang thai sinh con hay sao? Kháo, Lãnh Diệc Hiên ngươi thế nhưng lại gian trá như vậy, dám lừa bịp hắn!

"Chủ tử chính là thân thể không khỏe?" Thải Hà thực lo lắng, rốt cuộc vì sao Hà Duyệt vuốt bụng mặt lại trắng như vậy?

Hà Duyệt thu lại tức giận của chính mình, lắc lắc đầu, kỳ thật cái này làm sao có thể trách Lãnh Diệc Hiên, có trách thì trách chính hắn ngu xuẩn, lần đầu gặp mặt mà không nhận ra thân phận thật của người kia đã làm hắn phun trào bao nhiêu rồi, lại lần nữa mắng chính mình ngu xuẩn, sống uổng phí vài thập niên ở thời kỳ khoa học công nghệ tiên tiến, kết quả hiện tại...Có phải hay không bởi vì ngốc ở cổ đại lâu rồi nên mình càng ngày càng ngốc không nhỉ?

"Chủ tử người yên tâm, chủ tử hồng phúc tề thiên, tâm tính thiện lương, sớm hay muộn gì cũng hoài thai hoàng tử."

Hà Duyệt đen mặt, căm tức liếc nhìn Thải Hà một cái, Thải Hà cho rằng Hà Duyệt thẹn thùng liền le lưỡi cười cười, Hà Duyệt càn lời bỏ qua một bên tầm mắt, một tay tự động đưa lên vuốt vuốt bụng, hẳn là không may mắn như vậy đi! Hoa Thần cùng Triệu Du đã rời đi kia tiến cung nhiều năm cũng chưa mang thai, hắn hẳn là không may mắn như vậy đi!

Mặc kệ là có may mắn hay không, Hà Duyệt vẫn đem chuyện mình có thể mang thia ghi tạc vào lòng, chờ lại một lần nữa đến Hòa Hương Viên hội tụ, nhìn thấy biểu tình Vương Lộ hạnh phúc, Hà Duyệt cũng chỉ đạm nhiên làm lơ.

Diệp Cốc Dịch nhìn thấy Hà Duyệt bên kia biểu tình bình thản tự nhiên như vậy, trong lòng nổi lửa, hắn tuy rằng đồng dạng không thích Vương Lộ nhưng Hà Duyệt hắn càng không ưa, hướng Vương Lộ châm chọc nói: "Muội muội thật đúng là hảo phúc khí, Hoàng Thượng mới đi Đào Cam Điện một lần liền mang hài tử, ngươi làm Duyệt Quý Khanh hâm mộ chết."

Vương Lộ nghe xong cười nhạt không trả lời, kỳ thật nàng cũng thật cao hứng, nghĩ đến Hà Duyệt kia vẫn luôn cùng mình và đệ đệ diễu võ giương oai, trong lòng chính là tức giận, hiện tại cuối cùng cũng có thể làm Hà Duyệt khó chịu, giả dối tươi cười nói: "Ca ca, người chiết sát muội muội, muội muội thế nhưng làm sao có thể có phúc khí bằng Duyệt Quý Khanh ca ca, mỗi ngày đều được Hoàng Thượng ân sủng."

Chu Tử Hoa nghe xong nhướng mày, Mộ Dung Bách thực không thích nhìn sang chỗ khác, Trịnh Giai Hoàn nghe xong cười thản nhiên, "Tỷ tỷ nói phải, ngày thường Hoàng Thượng ban thưởng Duyệt Quý Khanh không ít, nói vậy tỷ tỷ người hiện tại mang long thai, bản thưởng nhất định không ít đi?"

Trịnh Giai Hoàn nói một phen này làm Vương Lộ mất đi tươi cười, Hà Duyệt có chút kinh ngạc nhìn Trịnh Giai Hoàn, theo lý thuyết hắn cùng Trịnh Giai Hoàn này cũng không coi như đi chung đường, như thế nào lại giúp hắn, Hà Duyệt không quá minh bạch nhưng cũng không cho Vương Lộ hướng Trịnh Giai Hoàn gây khó dễ, nói: "Muội muội mang thai là hỷ sự hoàng gia, Tuệ Thần ngươi xem có phải không?"

Tuệ Thần run rẩy môi, nụ cười giả dối che dấu không nổi nữa, Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, nhanh chóng cùng Chu Tử Hoa rời đi, lúc này Diệp Cốc Dịch mới tức giận rời đi chỉ để lại một mình Vương Lộ lại một lần nữa trở thành đối tượng bị mọi người làm lơ.

Đức Phi cùng Hiền Phi vẫn luôn đứng ngoài xa nhìn, nhìn Tuệ Thần khiêu khích Hà Duyệt trong lòng liền vui sướng, các nàng thật muốn nhìn xem Tuệ Thần này rốt cuộc có bao nhiêu đại năng lực có thể đem Hà Duyệt kéo xuống đài.

"Tỷ tỷ, người nói chuyện Vương Chiêu Nghi mang thai..."

"Câm miệng! Đừng nhắc đến con tiện nhân đó trước mặt ta!" Nói đến chuyện mang thai, Đức Phi liền tức giận, nàng trái mong phải ước cũng chưa có một hài tử không nghĩ đến thế nhưng Vương Lộ lại mang thai trước, nàng như thế nào không tức giận? Hiện tại dưới gối Hoàng Thượng chỉ có hai tiểu công chúa, nếu Vương Lộ đợt này là hoàng tử... Từ Tuệ tuyệt không để Vương Lộ bình yên sinh đứa trẻ này ra.

Hoa Thần vẫn luôn cùng Lương Thần uống trà trong đình hóng gió, nhìn thấy bộ dáng tức giận của Đức Phi kia trong lòng thật vui sướng, đương nhiên nhìn đến Vương Lộ tươi cười liền mang một bụng lửa, bất quá nghĩ đến địa vị của nàng bây giờ, Thượng Quan Tuyết cũng không quá gấp liền chẫm rãi thưởng trà.

Chu Tử Hoa cùng Hà Duyệt đi đến bên cạnh hồ sen, hiện tại là mùa hạ, hồ sen trải đầy những bông hoa đỏ hồng, đẹp không sao tả hết, gió lạnh từ từ thổi qua làm xua tan cái nóng, Hà Duyệt cười nói: "Tử Hoa gần đây khỏe không?"

"Rất tốt, Duyệt Quân cũng vậy chứ, không biết...."

"Ta nói Tử Hoa không cần lo lắng, ta rất tốt." Những ngày gần đây Hoàng Thượng bận rộn quốc sự, rất ít khi đến hậu cung cho nên không biết được dạo này nơi đây chướng khí mù mịt, liền lấy Hòa Hương Viên hội tụ hôm nay làm ví dụ, vốn dĩ không nên có buổi gặp mặt này nhưng mà bởi vì Vương Lộ mang thai, Đức Phi nói cái gì mà cùng nhau chúc mừng Vương Chiêu Nghi, nữ nhân giảo hoạt này không biết sẽ làm ra chuyện gì, Hà Duyệt cũng không phải ngốc tử, những bộ phim cung đấu trên TV mà hắn từng xem kia cũng đủ để hắn biết hôm nay không nên đến gần Vương Lộ.

Vương Lộ có thể tránh tiếp xúc nhưng Vương Ngọc thì chưa chắc như vậy, tỷ tỷ mang thai hắn tuy rằng không cao hứng nhưng dù sao cũng là người gia tộc mình, mặt mũi to ra không ít, khí thế cũng muốn vượt qua Hà Duyệt, vì thế tâm cao khí ngạo tới gần Hà Duyệt.

Hà Duyệt cùng Chu Tử Hoa đều chú ý thấy Vương Ngọc đã đến, nhíu chặt mày rồi không để ý nữa bỏ qua một bên tầm mắt, Vương Ngọc thấy thế tức giận lúc sau hừ cười nói: "Nhân quả báo ứng là tuần hoàn, có người cho rằng chính mình có thể một bước lên trời lại không được vui mừng bao lâu, cũng đũng, chuyện mang thai này làm sao có thể rơi trên đầu Lân nhi ngươi, chỉ sợ hằng ngày giao hoan cũng khó a!"

Chu Tử Hoa trong lòng cực kỳ không thoải mái, muốn mở miệng mắng chửi lại bị Hà Duyệt cản lại, ngay sau đó cười xoay người tính rời đi, Vương Ngọc thấy đối phương không phản ứng mình tức giận giậm chân rời đi, mà lúc này Vương Lộ cùng Diệp Cốc Dịch đã đến gần phía Vương Ngọc, Diệp Cốc Dịch ra hiệu ánh mắt với Vương Ngọc, Vương Ngọc hiểu ý liền quay lại hướng Hà Duyệt đi đến.

Hà Duyệt không ngốc, Vương Ngọc vài lần qua đây thăm dò chính là muốn nhằm vào mình, liền lạnh mặt nói: "Vương Trung Thị tiến cung mấy năm, lâu quá nên quên mất quy củ rồi?"

Vương Ngọc dừng bước, mặt trở nên trắng bệch hừ nói: "Ta thế nhưng lại bị Quý Khanh giáo huấn, còn không phải chỉ được Hoàng Thượng sủng ái mấy ngày sao? Thế nào, sủng hạnh lâu như vậy bụng còn chưa có động tĩnh, thật là làm khó Duyệt Quý Khanh ngươi mỗi ngày không ngừng hầu hạ Hoàng Thượng."

Chu Tử Hoa tức giận tiến lên, Hà Duyệt giữ chặt, bước lên trước một bước hướng tới cho Vương Ngọc một cái, "Chát!"

Tiếng tát tai vang dội mang đến sự chú ý của những phi thị chung quanh, nhìn đến Hà Duyệt đầy mặt tức giận, Hoa Thần cũng Đức Phi đều phái người thăm dò tin tức, Vương Ngọc liền khóc nháo nói: "Ta chẳng qua là hỏi thăm Quý Khanh một tiếng, Quý Khanh liền nói Thần thị không có giáo dưỡng, làm lơ hậu cung lễ giáo, cho Thần thị một...một tát."

Chu Tử Hoa bây giờ mới kiến thức qua như thế nào là vô sỉ, lật ngược phải trái, nhìn đến Vương Ngọc kia vẻ mặt ủy khuất cùng bộ dáng Đức Phi bất mãn, Chu Tử Hoa thay Hà Duyệt đánh gia tình hình, còn chưa mở miệng đã bị Hà Duyệt nói trước, "Vương Ngọc, không làm chuyện trái với lương tâm liền không sợ quỷ đến gõ cửa, ngươi có dãm ở trước các vị phi thị thể rằng bản quân khi dễ ngươi hay không?"

Vương Ngọc không thể tưởng tượng được Hà Duyệt sẽ dùng đến chiêu này, Vương Ngọc có chút khiếp đảm, Diệp Cốc Dịch thấy vậy liền tiến lên nói: "Quý Khanh, đây là ngươi không đúng rồi, ai không biết ngươi so với Vương Trung Thị địa vị cao hơn, đừng có lấy phân vị Quý Khanh đi áp bức người khác!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK