Thanh niên kích động chụp bàn kêu la đưa đến một mảnh ồn ào cho tửu lâu, Hà Duyệt kéo dài lỗ tai tiếp tục nghe thanh niên tài tuấn bình tĩnh nói: "Việc này đương nhiên là thật, một thân thích của ta ở Tang Khúc Huyện của Thanh Loan Quốc làm ăn, đoàn người đi Tang Khúc đều biết a! Cô cô ta ở biên cảnh giữa Thanh Loan Quốc cùng Huyền Minh Quốc đã gửi bồ câu đưa thư lại đây, nói chúng ta không cần đi Tang Khúc Huyện nữa, tình thế Thanh Loan Quốc hiện nay không tốt."
"Nếu là như thế vậy Thanh Loan Quốc nhất định đã xảy ra chuyện."
Tửu lâu hiện tại rất náo nhiệt, tất cả đều châu đầu ghe tai lắng nghe chuyện Thanh Loan Quốc đổi chủ, bất quá cũng có người mở miệng nói ra vấn đề, "Thanh Loan Quốc Nhị hoàng tử có tiếng là văn thao võ lược, là người được Nhậm Hoàng Đế chọn làm người kế vị tương lại, như thế nào lại đột nhiên bệnh nặng qua đời?"
"Đúng vậy! Chỉ bằng Tam hoàng tử thực lức yếu mềm, sao có thể bằng Nhị hoàng tử."
Không một ai tin tưởng, thanh niên mở cây quạt ra giảng giải nói: "Này là các ngươi không biết, Thanh Loan Quốc này cho tới bây giờ vẫn do một tay quốc sư Viên Cẩm Hồng năm giữ, sau khi Nhậm quốc chủ chết đi càng không nể nang cái gì, cấp Nhị hoàng tử một đống tội danh giả dối không nói, còn nhân cơ hội ám sát hắn, kết quả bên cạnh Nhị hoàng tử cao thủ nhiều như mây, Viên Cẩm Hồng chỉ có thể dùng mỹ nhân kế làm Nhị hoàng tử trúng độc, sau đó liền chiêu cáo toàn thiên hạ, nói Nhị hoàng tử độc phát bệnh, trị liệu không có kết quả nên đã chết."
"Phi... quốc sư này thật sự lớn mật, thế mà lại dám làm ra chuyện này."
"Cũng không phải vậy, bất quá quốc sư Thanh Loan Quốc từ trước tới nay dã tâm bừng bừng, muốn thống nhất thiên hạ không nói, còn muốn chính mình ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế, các ngươi nhìn đi, Tân hoàng vừa đăng cơ không phải chỉ là kẻ lực bất tòng tâm hay sao?"
Hiên Viên Tử Hằng kỳ thật không phải người ngu ngốc, hắn chỉ là không màng thế sự mà thôi, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh tồn tại, ai ngợ lại bị Viên Cẩm Hồng khống chế, trở thành con rối. Hà Duyệt mỗi lần nhớ tới Tam quốc hội tụ ngày ấy đều nhịn không được mắng tên Viên Cẩm Hồng kia cẩu huyết lâm đầu.
"Tiểu ca tin tức thật không tồi, bất quá ta còn một tin còn kinh người hơn, ngươi muốn biết không?" Một vị lão nhân vuốt vuốt chòm râu cười cười nói.
Thanh niên thu hồi cây quạt, nhìn chằm chằm lão nhân, nói: "Xin hỏi vị lão giả này, không biết tin tức ngươi có được là..."
Lão giả ia từ vẻ mặt hiền hòa trở nên nghiêm túc nói: "Quốc sư Thanh Loan Quốc kia muốn mưu quyền soán vị mọ người đều biết, điều đó đã chẳng còn xa lạ nhưng tin tức ta thu được chính là quốc sư Thanh Loan Quốc kia muốn đối với Huyền Minh Quốc ta động thủ."
"Phanh...Ngươi nói cái gì?" Có người rống giận chụp bàn làm cả tửu lâu đều rối loạn lên, biểu tình của mỗi người chỉ có thể dùng khiếp sợ, trợn mắt há mồm để hình dung, đối với lời lão nhân vừa nói hoàn toàn không tin.
"Lão giả, ngươi nói chính là thiên chân vạn xác? Thanh Loan Quốc này...thật sự muốn đối với quốc gia ta khởi minh khơi mào chiến tranh?"
Nếu nói đến chiến tranh đối với Huyền Minh Quốc vô cùng có hại, luận binh lực, Huyền Minh Quốc không cường đại bằng Thanh Loan Quốc; luận lương thảo, Huyền Minh Quốc cũng không biết sao lại thế này, hằng năm mùa thu hoạch lại khó có được sung túc; luận chiến tích, Thanh Loan Quốc vẫn luôn nổi tiếng là binh hùng tướng mạnh, đoạt lấy hung ác danh xưng, sao ta có thể là đối thủ được.
"Thanh Loan Quốc tuy rằng lương thảo sung túc nhưng nhược điểm trí mạng của chúng chính là thảo dược khan hiếm, nguồn nước thưa thớt, mà Huyền Minh Quốc ta tuy rằng lương thực ít nhưng nguồn nước cùng thảo dược lại hơn chúng gấp mấy chục lần, hơn nữa điều kiện địa lý, cùng với sản nghiệp và tơ lụa phong phú, có thể nói quốc gia ta luôn nằm trong tầm ngắm của Thanh Loan Quốc."
Lời này của lão giả thật mạnh đánh vào lòng của những người nơi đây, bao gồm cả Hà Duyệt. Đánh giặc! Thời cổ đánh giặc cũng không có gì kinh ngạc, không có chiến tranh liền không có quốc gia, có thể nói văn minh Hoa Hạ có thể hình thành trăm ngàn năm cũng chính là nhờ có chiến tranh.
Chính là, đó là thời điểm hắn không có xuyên không, nếu hắn không xuyên không trở thành Hà Duyệt của ngày hôm nay như vậy đánh giặc thì liền qua rắm gì hắn, nhưng hiện tại hắn xuyên rồi, hơn nữa chân thật sống trong thế giới này, như vậy hắn liền không thể chờ chết.
"Uy, lão nhân, Thanh Loan Quốc vừa đổi chủ sao có thể khơi mào chiến tranh?"
"Đúng vậy, không nói đến chuyện Nhị hoàng tử chết khó có thể trấn an được người dân nơi đây, cả triều văn võ sẽ để cho Viên Cẩm Hồng kiêu ngạo như vậy sao?"
"Các ngươi quả là kiến thức hạn hẹp, triều đình Thanh Loan Quốc sớm đã bị Viên Cẩm Hồng kia khống chế rồi, khởi binh chỉ là vấn đề thời gian thôi."
"Nếu thật như vậy thì phiền toái lớn rồi, Tấn An Thành chúng ta cách Thanh Loan Quốc bất quá cũng chỉ là nửa tháng đi đường."
"Uy, đừng nói bậy, còn chưa có chiến sự mà tự ý bịa đặt là tội đi tù a!"
"Không sai không sai, Thanh Loan Quốc bọn chúng tuy lợi hại nhưng Huyền Minh Quốc chúng ta cũng không dễ bắt nạt, đương kim thánh thượng chính là người văn thao võ lược, Vân Vương điện hạ càng là chiến thần vương giả, Thanh Loan Quốc nếu không ngu sẽ không khơi mào chiến sự đâu!"
"Đúng đúng đúng, đừng lo sợ không đâu, nếu có chiến tranh Hoàng Thượng sẽ bảo vệ chúng ta."
Chuyện xấu kinh thiên động địa dần được mọi người nói thành chuyện tốt, hy vọng chuyện này là giả dối hư ảo, nếu là thực sự, bọn họ cũng không cần lo lắng, còn có Hoàng Thượng, họ sợ cái gì?
Nghe thấy những ngôn luận này Hà Duyệt thực không bình tĩnh, mặc kệ là Thanh Loan Quốc có phải muốn khởi binh gây chiến hay không, Lãnh Diệc Hiên đều không thể ngốc lâu ở Tấn An Thành được, cần nhanh chóng quay về chủ trì triều chính để nếu đối phương thật sự muốn gây chiến còn có cách ứng phó kịp thời.
"Tử Ngọc, Vô Phong bên kia có truyền tin tức gì không?"
"Tạm thời không có, chủ tử đừng vội, hộ vệ bên người thiếu gia đều được thiếu gia tuyển chọn kỹ lưỡng, hiện tại chúng ta đã biết chỗ của thiếu gia, người nhất định sẽ nhanh chóng trở về."
Lạc Hoa Cung, Lạc Hoa Cung, mẹ nó, đều là chuyện tốt của Lạc Hoa Cung kia! Tuy rằng Hà Duyệt lo lắng không thôi nhưng cũng chỉ có thể im lặng chờ đợi.
Mà lúc này Lãnh Diệc Hiên đang mặt vô biểu tình ngồi trên ghế nhắm mắt điều tức, bên cạnh là một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang tức giận nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hiên. Nữ tử có khuôn mặt tà mị động lòng người, dáng vẻ thướt tha mặc trên người trường bào vàng nhạt, áo khoác lụa mỏng màu đỏ hờ hững trên vai lộ ra bờ vai trắng nõn nà làm người khác nhịn không được chảy nước miếng, trên cổ săm một nhánh mai đen xứng với đôi môi hồng nhuận làm những nam tử khác mê muội không thôi.
Chính là đối mặt với Lãnh Diệc Hiên, nữ nhân xinh đẹp này lại không được hắn để mắt dù chỉ một lần, điều này đối với vị cung chủ quanh năm suốt tháng được sung sướng mà nói, thật không thể tha thứ.
"Diệc Hiên, bản cung chủ đã vì ngươi mà tha cho hàng trăm tên dưỡng nô, ngươi còn muốn thế nào nữa?"
Lãnh Diệc Hiên mở to mắt, ánh mắt như băng như tuyết cùng áp bức tỏa ra toàn thân làm Cơ Mai có chút sợ hãi, nhưng vẫn tình ý chân thành tới gần Lãnh Diệc Hiên, nói: "Từ lúc bản cung chủ lần đầu tiên gặp ngươi, trái tim ta đã định là sẽ theo ngươi rồi, ta cam nguyện vì ngươi mà bỏ hết thảy nhưng ngươi vì cái gì vẫn luôn không quay lại nhìn ta?"
"Cơ Mai, kiên nhẫn của ta có hạn, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi có nói hay không?"
Cơ Mai buông tay ra, lui về phía sau hai bước, lôi kéo tấm áo choàng màu đỏ, tức giận nói: "Diệc Hiên, bản cung chủ đã nhiều lần nhường nhịn người, ngươi đừng có àm không biết bên nặng bên nhẹ, ngươi có tin ta giết ngươi không?"
"Giết ta?" Lãnh Diệc Hiên cất bước tới gần Cơ Mai, Cơ Mai sợ tới mức lui về phía sau vài bước, Lãnh Diệc Hiên nhanh chóng bóp chặt cổ ả ta, lạnh lùng nói: "Cái cổ tinh tế như thế này ta chỉ cần nhẹ nhàng nghiến một cái ngươi liền mất mạng, giết ta? Ngươi còn chưa có bản lĩnh này đâu."
Cơ Mai khẩn trương nhìn chằm chằm tay Lãnh Diệc Hiên, chờ Lãnh Diệc Hiên thả tay xuống nàng mới dám thở một hơi, ngay sau đó trào phúng nói: "Nếu ngươi võ công cao cường như thế tại sao lại bị bắt đến Lạc Hoa Cung?"
"Cơ Mai, đừng để ta hỏi lại lần thứ ba."
Cơ Mai lại bị sát khí của người kia làm lui lại vài bước, sau khi tiếp thu được bầu không khí quỷ dị này mới bình tĩnh nói: "Bản cung chủ là chủ của Lạc Hoa Cung, mục đích chính là tìm một người yêu, ta không biết Diệc Hiên người rốt cuộc muốn biết cái gì?"
Hồ ly đấu với lang sói, kết cục ai thua ai thắng còn phải dựa vào bản lĩnh, nhưng hiện tại hồ ly yêu mị này lại không nói ra được đáp án mà đại lang sói hài lòng, sát khí lại rất nhanh thu hồi làm Cơ Mai một phen kinh ngạc.
"Hắc mai vừa hiện, hồng diệp bay tán loạn, hoa nở hoa tàn, nước chảy vô tình."
Này không phải là khẩu hiệu của Lạc Hoa Cung các nàng hay sao? Lãnh Diệc Hiên tại sao lại nói ra câu này, Cơ Mai cảm thấy nam tử trước mắt làm nàng mê muội đồng thời cũng mang đến cho nàng sự sợ hãi, liền giống như đóa hoa mạn đà thân đầy kịch độc, biết rõ không thể chạm vào lại không nhịn được muốn tiếp cận.
"Diệc Hiên, đã quá trưa rồi, bản cung chủ chuẩn bị cơm cho ngươi."
Cơ Mai tìm một cái cớ rời đi, Lãnh Diệc Hiên cười lạnh một tiếng ngay sau đó đứng dậy đi đến bên vách tường, nhẹ nhàng gõ, vách tường mở ra, Lãnh Diệc Hiên tiến vào thông đạo, theo thông đạo đến một vườn mai rực rỡ, tại đây Vô Tình, Vô Tâm, Vô Phong, Vô Ngân đã chờ hồi lâu thấy chủ thượng liền lập tức quỳ xuống thỉnh an.
"Tham kiến chủ thượng!"
"Ân, mấy ngày gần đây Tấn An có chuyện gì khác thường không?"
"Chủ thượng, trong khoảng thời gian người biến mất, Vân Vương điện hạ phái ám vệ đến tìm, mấy người đó không biết người ở đâu liền đi về hồi báo rồi."
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, "Nơi này đã không còn giá trị, trở về thôi."
"Chủ thượng, thuộc hạ có việc bẩm báo."
Lãnh Diệc Hiên nhìn về phía Vô Phong, Vô Phong nói: "Duyệt chủ tử đã đến Tấn An Thành, hiện đang nghỉ ngơi ở tửu lâu Nhạc Dương."
Lãnh Diệc Hiên nghe thấy Hà Duyệt liền có chút giật mình, nhưng thật nhanh bình tĩnh lại nhận ra được lý do mà Hà Duyệt lặn lội đến đây, gật đầu nói: "Các ngươi tiếp tục lưu ý, Vô Phong ngươi cùng ta đi tửu lầu Nhạc Dương."
"Vâng!"
Vô Tâm, Vô Tình cùng Vô Ngân ngay lập tức biến mất không thấy, Vô Phong tới gần Lãnh Diệc Hiên rồi cả hai cũng biến mất vô tung mà thời điểm Lãnh Diệc Hiên vừa rời đi liền xuất hiện một thân ảnh màu đỏ từ trên ngọn cây bay xuống, thật nhanh cũng biến mất trong biển hoa xinh đẹp chỉ để lại những cành hoa rơi phù phiếm. (Biến tới!!!!!!!!!!)
Hà Duyệt ở trong phòng không phải đi qua đi lại chính là đứng ngồi không yên, cuối cùng không tther nhịn được nữa Hà Duyệt đành phải mở cửa đi ra ngoài.
"Chủ tử...."
"Trong phòng buồn đến hoảng, đi ra ngoài đi một chút."
Tử Ngọc cùng Thải Hà cũng chưa nói cái gì, cùng Hà Duyệt xuống lầu rời khỏi tửu lâu hướng đến bờ sông Hoài Giang.
Hoài Giang rất lớn nhưng khúc sông chảy qua Tấn An lại rất ít, phải đi bằng thuyền, còn phải ra bến đò nhất định mới có thể đi được những địa phương khác. Bất quá lúc này Hà Duyệt không muốn đi bến đò gì đó, mà là đứng ở trên cầu vòm nhìn phong cảnh đằng xa.
Có lẽ là rất ít khi nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy, hình ảnh sạch sẽ như vậy nên tâm tình đang buồn bực của Hà Duyệt an tâm không ít, nhẹ nhàng thả mũ xuống để lộ ra gương mặt tinh mỹ, tóc dài đen vũ động trong gió khiến cho các nữ tử bên kia nhìn thấy đỏ mặt túm lại bàn tán.
"Nhìn kìa, là Lân nhi."
"Lân nhi này lớn lên thật đẹp mắt, không biết là con nhà nào?"
"Lân nhi ở Tấn An Thành tuy rằng không nhiều lắm nhưng có thể là Lân nhi gương mặt xuất chúng như thế này chỉ có thể là ở kinh thanh hay Cẩm Châu thôi!"
"Khả năng chính là Cẩm Châu, nơi đó Lân nhi đẹp có tiếng mà."
Vài vị nữ tử nói chuyện với nhau cũng không khiến cho Hà Duyệt chú ý đến mà là xoay người ngồi ở ở bên trụ cầu, trường bào trắng, tóc đen dài mượt, một ngọn gió thổi qua quả thật chính là tiên nhân hạ giới, cảnh đẹp ý vui này vừa lúc lọt vào tầm mắt Lãnh Diệc Hiên vừa mới đi vào đình liền nhịn không được không chớp mắt.
Có lẽ là ăn ý, có lẽ là tâm hữu linh tê, Hà Duyệt vừa lúc hướng tầm mắt đến trên người Lãnh Diệc Hiên, thấy Lãnh Diệc Hiên vẫn bình yên vô sự đứng đó, hơn nữa còn đối hắn nở nụ cười, cả người đều sợ ngây ra còn kém chút nữa té ngã.
Lãnh Diệc Hiên nhanh chóng thi triển khinh công bay đến bên người Hà Duyệt, đem người này ôm vào trong ngực, hai tầm mắt đối diện nhau, Hà Duyệt mắt đã trong suốt, ngay khi Lãnh Diệc Hiên đinh duỗi tay lau thì liền ôm chặt đối phương hô lên, "Diệc Hiên..."
Bao lâu rồi chưa được nghe người mình yêu gọi mình như thế, sợ là hơn một tháng rồi đi! Có thể ở Tấn An Thành này nhìn thấy người mình ngày đêm tâm tâm niệm niệm, trong lòng Lãnh Diệc Hiên khó tránh khỏi kích động, ôm chặt lấy Hà Duyệt một hồi, cúi đầu hôn môi đối phương.
Nụ hôn chói mắt này làm cho mấy vị nữ tử đang sôi nổi bàn luận nhịn không được hét chói tai, mặt đỏ chạy đi mất chỉ để lại một thân ảnh màu đỏ với ánh mắt hằn đầy oán hận, hòn đá trong tay ả đã vỡ nát từ khi nào, bột phấn bị gió thổi bay đi, thân ảnh màu đỏ vừa rồi còn đứng đó cũng biến mất vô tung...........