Chờ ngọ thiện qua đi, Hà Duyệt một chút tâm tình cũng không muốn ở lại cái yến hội lục đục này, tính đi về phía Hoa Thần quỳ an rời đi lại bị Thải Hà ngăn cản. Nguyên nhân chính là trò khôi hài vừa rồi kia, tuy rằng Đức Phi kia cho Tiêu Sở Nhiên mặt mũi không cùng chính mình so đo, nhưng bây giờ là lúc không phải nói muốn đi là có thể đi phải chờ cho Đức Phi cùng Hoa Thần rời đi rồi mới được ly khai, chọc Hà Duyệt tức nghiến răng nghiến lợi không ngừng lải nhải cái đống hậu cung quy củ rắc rối kia.
Tuy rằng trong lòng rất oán giận, nhưng là lo lắng nhiều vấn đề có thể phát sinh nên cũng chỉ đành nhẫn nại, lạnh mặt đi tìm Tiêu Sở Nhiên.
Hà Duyệt ở hồ sen bên cạnh gặp được Tiêu Sở Nhiên, đối phương vừa mới tạm biệt một nam thị chuẩn bị rời đi, nhìn đến Hà Duyệt trên mặt mỉm cười tiến lên hành lễ," Duyệt Trung Thị."
"Tiêu đại nhân mau mau xin đứng lên, Hà Duyệt không dám nhận."
Tiêu Sở Nhiên buông tay, mỉm cười nói:" Duyệt Trung Thị tới đây gặp thần là vì chuyện đào chi đi!"
Hà Duyệt xấu hổ sờ sờ mũi, lập tức cung kính hương Tiêu Sở Nhiên làm một cái cung lễ, chân thành nói:" Hà Duyệt đây là cảm ơn Tiêu đại nhân vừa rồi ra tay tương trợ."
"Lời này nghiêm trọng rồi, thần chính là nói sự thật, Duyệt Trung Thị không cần cảm tạ, nếu thật muốn cảm ơn thần, Duyệt Trung Thị không ngại cứ gọi Sở Nhiên thì tốt lắm."
Hà Duyệt trừng mắt trắng dã nhìn, lập tức hiểu được, mỉm cười nói:" Kia Sở Nhiên ngươi cũng đừng gọi ta là Duyệt Trung Thị, nghe cũng xa lạ, nếu Sở Nhiên ngươi không kiến nghị, cứ gọi ta Duyệt Quân thì được rồi."
Tiêu Sở Nhiên không nghĩ tới Hà Duyệt lại không câu nệ tiểu tiết như vậy, vui vẻ cười cười:" Hảo, Duyệt Quân, hôm nay có dịp được kết giao, quả thật là tam sinh có hạn, Duyệt đệ so với ta nhỏ hơn năm tuổi, làm ca ca ta muốn nhắc nhở ngươi một câu, hậu cung này lắm việc nhớ mở to tâm nhãn."
Hà Duyệt không nghĩ tới Tiêu Sở Nhiên sẽ nói với chính mình những lời này, đây là người thứ hai trừ bỏ Diệc Hiên nhắc nhở chính mình, liền theo điểm này, Hà Duyệt đã muốn kết Tiêu Sở Nhiên làm bằng hữu, cười gật gật đầu:" Sở Nhiên ngươi yên tâm ta biết nên làm như thế nào, việc hôm nay vẫn là muốn cảm ơn Sở Nhiên ngươi, nếu như không chê, lại hẹn ngày khác cùng nhau tán gẫu."
"Hảo, Sở Nhiên nhất định đúng hẹn." Hai người nhìn nhau cười, sau khi Tiêu Sở Nhiên rời đi, Hà Duyệt cũng trở lại đình viễn tìm Chu Tử Hoa nói chuyện phiếm.
Đại khái là qua thật lâu sau, Đức Phi cũng biết được cái gì là mệt mỏi, liền cùng Hoa Thần thương lượng cho tan, Hà Duyệt nghe xong lòng tràn đầy vui mừng, rốt cuộc cũng được về, lôi kéo tay Chu Tử Hoa bắt đầu theo sau mọi người ra khỏi Hòa Hương Viên, lúc nói lời từ biệt, thân ảnh Tôn công công trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tôn Đạo Toàn xoay người hành lễ, "Nô tài tham kiến Đức Phi nương nương, Hoa Thần chủ tử, các vị nương nương, chủ tử."
"Tôn công công miễn lễ, Tôn công công hôm nay như thế nào rảnh rỗi tới nơi này, không phải là Hoàng Thượng...." Hoa Thần lòng tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm Tôn công công, Tôn công công không phụ sự mong đợi của mọi người cười cười, nháy mắt xung quanh Tôn công công tụ thành một dàn hương thơm ngào ngạt.
"Hoàng Thượng đã thật lâu không truyền người vào cung thị tẩm, như thế nào hôm nay Hòa Hương Viên đợt nhất Hoàng Thượng liền...." Vương Lộ nói ra nghi hoặc của mọi người.
Đức Phi Từ Tuệ đã muốn nhịn không được mở miệng hỏi trước:" Tôn công công..."
Tôn Đạo Toàn cười nói:" Đức Phi nương nương, Hoàng Thượng nói, người lần trước mang tới dược thiện Hoàng Thượng thật thích, thưởng riêng một sấp tơ lụa Cẩm Châu tiến cống thượng đẳng."
Đức Phi nhìn thấy một sấp tơ lụa đỏ thẫm đặt trước mặt mình trong lòng tràn đầy vui mừng, thú vị nhìn thoáng qua Hoa Thần đang tức giận bên cạnh, khuôn mặt tươi cười sai sử nô tỳ tiếp nhận tơ lụa, cũng thỉnh an nói:" Nô tỳ tạ Hoàng Thượng ban cho."
"Tôn công công phía sau ngươi hình như vẫn còn lễ vật, không biết là..."
Tôn Đạo Toàn hướng Đức Phi vừa nhận lễ xoay người nhìn Hoa Thần đứng bên cạnh:" Hoa Thần chủ tử, đây là Hoàng Thượng sai nô tài đưa cho người, Hoàng Thượng nói, gần đây quốc sự bộn bề, chờ thêm chút thời gian lại..."
Lời nói đến đây không nói tiếp thì người khác cũng hiẻu được, Thượng Quan Tuyết vừa rồi vẫn nghiêm mặt hiện tại lại vui tươi hớn hở tiếp nhận lễ hạp, mở ra xem là một cây trâm tạo hình tinh xảo thật là chói mắt, chọc cho Đức Phi hận không thể đặt cây trâm dưới chân đạp vài trăm phát.
"Thần thị tạ ơn Hoang Thượng ban cho." Thượng Quan Tuyết cũng làm hành động thỉnh an tương ứng, thật không khách khí nhìn qua Đức Phi, khí thế kia giống như nói Đức Phi ngươi có ta cũng có, hơn nữa ta còn có Hoàng Thượng ưng thuận hứa hẹn, còn ngươi cái gì cũng không có a, chọc cho Từ Tuệ hận không thể đi lên cấp Hoa Thần kia một cái tát.
Chúng phi thị phía sau đứng nhìn hai vị địa vị tối cao đối kháng nhau, có hâm mộ, có đố kỵ, có không thú vị, cũng có không cần, này không cần đương nhiên là Hà Duyệt đang đứng sau cùng kia rồi.
Hà Duyệt tuyệt không để ý Hoàng Thượng hạ ban cái gì, dù sao cũng không phải cho mình, còn không bằng rời đi, nghĩ sao Hà Duyệt liền làm như vậy, lôi kéo tay áo Chu Tử Hoa, chuẩn bị rời đi.
"Duyệt Trung Thị xin dừng bước."
Một tiếng này làm cho đám người bất mãn, đố kỵ, hâm mộ này tề tụ ánh mắt ở trên người Hà Duyệt đang đứng sau cùng, Hà Duyệt tim đập gia tốc quay đầu nhìn về phía Tôn Đạo Toàn đang đi về phía mình. Không...không...hắn tuyệt đối không muốn như vậy....tuyệt đối không phải....aaaaaaaa.... (😂)
Tôn Đạo Toàn rất quy củ thỉnh an, cũng nói:" Hoàng Thượng có chỉ, tuyên Duyệt Trung Thị tối nay thị tẩm."
Một khắc kia, Hà Duyệt cảm thấy lời Tôn Đạo Toàn nói càng lúc càng chói tai, ánh mắt chung quanh thật chói mắt, kinh ngạc không biết làm cái gì cho phải, trong lúc hoảng hốt hắn thấy được bóng dáng Diệc Hiên, lập tức toàn thân run lên một chút.
"Chủ tử."
Thải Hà kêu gọi Hà Duyệt bừng tỉnh, nhìn đến Tôn Đạo Toàn nói:" Thần.... thần thị lĩnh chỉ."
"Chúc mừng Duyệt Trung Thị, Hoàng Thượng đau lòng thân thể Duyệt Trung Thị thân thể không tốt, liền ban thưởng dược tốt, thỉnh Duyệt Trung Thị để nô tài hộ tống đi trước.
Mấy loại thuốc thang này nọ kia chỉ có Hoàng Thượng mới được sử dụng, nay thế nhưng lại ban cho hắn, này không mang thêm thù hận vào mình mới có quỷ, hơn nữa giờ phút này cái mà Hà Duyệt quan tâm không phải là dược dục mà là thị tẩm.
Mặc kẹ hắn có bao nhiêu không muốn, mắc kệ hắn có nghĩ đến chuyện thị tẩm hay không nhưng hiện tại Hà Duyệt không thể cự tuyệt, hắn biết rõ sau hôm nay sẽ đưa tới cho hắn thêm nhiều phiền toái nhưng hắn có thể lựa chọn sao?
Chua sót cười cười, đối với Chu Tử Hoa đang nhỏ giọng chúc mừng giương giương khóe miệng, nhìn Lý Thanh Uyển bên kia đang nhìn mình, rất cung kính hướng Đức Phi cùng Hoa Thần thỉnh an,chậm rãi đi theo Tôn Đạo Toàn rời khỏi Hòa Hương Viên sắp nổ mạnh này.
Hà Duyệt đi rồi, sắc mặt mọi người khó coi đến cực điểm đặc biệt là Vương Ngọc cùng Vương Lộ, sắc mặt bây giờ đã có thể so với mực, mà Từ Tuệ cùng Thượng Quan Tuyết cũng chẳng kém hơn, về phàn những người khác, có người trước sau như một không để ý, còn có người sắc mặt trở nên trắng nhìn không ra là phẫn nộ hay không phẫn nộ.
"Ha ha...kết quả dù thế nào thì người được lợi nhất lại thành người khác, ta thật sự thấy tỷ tỷ ngươi không đáng giá a!" Liễu Lam Nhi cười trêu nói.
"Hừ... tính ra cũng chỉ là sinh ra được một nữ nhi sẽ nghĩ rằng mẹ quý nhờ con sao?" Đức Phi châm chọc nói.
Liễu Lam Nhi sắc mặt trở nên khó coi, Thục Phi một bên nhìn không nổi nữa xoay người ly khai, Lương Thần lập tức cũng rời đi, Hoa Thần nhìn nhìn Tuệ Thần Diệp Cốc Dịch, nổi giận đùng đùng rời đi, về phần Tuệ Thần Diệp Cốc Dịch cùng Liễu Lam Nhi đang rống giận với nô tỳ của mình cũng cuối cùng rời đi.
Đại nhân vật đều đi rồi, tiểu nhân vật ở lại cũng chẳng để làm gì, nên tan đều tan, mới Hòa Hương Viên gặp mặt ngày đầu tiên đã xảy ra cục diện này, làm cho rất nhiều người bất mãn trở về cung điện chính mình, mắng chửi này nọ, đánh đánh cung nữ, nô tài, hỗn loạn náo nhiệt, bất quá có một chỗ hiện giờ yên lặng thì phải là Dược Linh Điện ( giống như nơi tẩy trần cho phi tử trước khi thị tẩm a).
Nghe hương vị dược dục thanh mát, nghe tiếng nước vang, cảm thụ được nhiệt khí lan tỏa, dưới sự hầu hạ của cung nữ, bỏ đi áo dài bước vào dục đũng( bồn tắm), cảm giác ấm áp lập tức tiến vào cơ thể hàn băng, giờ khắc này Hà Duyệt mới chân thật cảm nhận được chính mình tối nay phải thị tẩm.
"Diệc... Hiên....." Rất đơn giản hai chữ nhưng không biết vì cái gì từ miệng Hà Duyệt phát ra lại thê lương như vậy.
Một đêm này, đối với Hà Duyệt là một đêm giằn vặt.