Ai đây?
Quần áo cô vẫn còn bình thường, thậm chí không có dấu hiệu đau nhức khi đã trãi qua hoan ái…
Đưa tay nhu nhu mi tâm, cô cố gắng lấy lại bình tĩnh, hai mắt đang nhòe rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng.
Vậy mà lại là Hạ Di?
Trong lúc Hoàng Sa đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cái tên quần áo xốc xếch, thì phát hiện hắn đã tỉnh.
Hạ Di cũng ngơ ngác không kém nhìn cô, hắn hoang mang vô cùng, trước mắt hắn đáng lẽ phải là một cái xác máu me đã bị cấu xé tới không còn nguyên dạng…
Nhưng tại sao cô lại còn sống? Mà còn nằm ngủ cạnh hắn! Căn ‘bệnh’ là đang giảm đi sao…
“Tại sao cô…” còn sống.
Nghi hoặc chớp mắt, Hoàng Sa nhíu mày nhìn hắn, cố gắng nhớ lại những gì có trong tiểu thuyết.
[ Hạ Di bị đa nhân cách, trước khi gặp gỡ nữ chủ thì thường xuyên qua lại với nam nhân, hắn chán ghét nữ nhân đụng chạm, nên cứ nghĩ mình thích nam nhân,… Vậy mà khi qua lại với Đậu Ngọc Đào, trái tim dần bị cô ta cướp mất, ngay cả nhân cách khác của hắn cũng bị cô ta làm cho mê muội. ]
Trong chớp mắt Hoàng Sa bừng tỉnh, Hạ Di không lên giường với nữ chủ nên chắc chưa có hứng thú với nữ nhân đi,… Vậy hắn coi như là gay???
Gay thì chắc chắn không thể lên giường với cô. Hoàng Sa vuốt lồng ngực, cô yên tâm thở phào.
Dù không biết tại sao hắn lại ở đây, nhưng cô chắn chắn trinh tiết của mình còn nguyên!
“Tôi không biết mình tại sao ở đây, hôm qua có hơi say…” Hoàng Sa lắc đầu đứng dậy, cô tìm kiếm áo khoác của mình, một bên giải thích, một bên định ly khai.
Mà Hạ Di càng thêm ngơ ngác, hắn biết ‘bệnh’ hôm qua tái phát, lại không ngờ mình không có giết người, còn để cho cô ngủ chung.
Thấy cô bắt đầu muốn đi, hắn lập tức đứng dậy kéo lấy tay cô.
Hắn muốn biết tại sao mình không giết cô.
Bị kéo cho choáng váng, Hoàng Sa theo lực kéo mà ngã vào người hắn.
Hai người đang còn trong hoang mang liền ngây người té xuống mặt đất lạnh lẽo.
Tư thế hai người bây giờ thật ái muội, Hạ Di ngây ngẩn đỡ bên hông cho cô, còn Hoàng Sa thì choáng váng ngã ngồi trêи người hắn, cặp ʍôиɠ mềm mại dính xác vào hạ thân cường tráng.
“Đau.” Hoàng Sa cắn cắn môi, đầu cô lúc nãy đã đau tới phát khóc, đã vậy còn bị hắn lôi kéo, bây giờ ngay cả chân bị va đập mà đau nhức cả lên.
Nhìn cô vì đau tới ứa nước mắt, môi bị cắn thảm thương, xuất phát từ lòng thương hại, Hạ Di khẽ thầm thì: “Không đau.”
Tức giận trừng mắt nhìn hắn, Hoàng Sa nỗ lực muốn đứng lên, lại bị tên khốn kiếp phía dưới kéo một phát, liền vô lực ngã xuống.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào đây hả!” Căm phẫn nghiến răng, cô gằn giọng, rất muốn đánh chết người phía dưới.
Hạ Di thích thú nhìn cô nổi giận, hắn nhếch môi cười, dung nhan yêu nghiệt càng thêm tinh xảo.
Cũng như kiếp trước, Hoàng Sa phải khen Đậu Ngọc Đào có số hưởng, luôn giành được những nam nhân tuyệt mỹ.
Vịn chặt hông cô, để cô ngồi trêи hạ thân mình, hắn hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc váy bốc lửa bị áo khoác che đi phân nửa, lại nhìn xuống cặp chân dài thon gọn đang vô lực gác ra hai bên hông.
Không có cảm giác kinh tởm như thường lệ…
….
“Điều tra như thế nào?” ɖu͙ƈ Vệ Khanh buồn chán lắc lắc ly rượu trêи tay, nâng mắt nhìn tên đàn em đang báo cáo.
Tên đàn em run rẩy cúi thấp người.
Gã là người mới nhận, không nghĩ tới ngày gia nhập đầu tiên lại bị điều đi theo dõi người khác.
Với một tên gà mờ như gã nhận công việc này cũng không sai,… Nhưng như vậy có hơi mất mặt a, dù gì theo dõi nữ nhân người ta…
“Dạ thưa, hôm qua em có đi theo cô ta, em thấy cô ta đi vào công ty Hoa Phương, … Song buổi tối còn có đi vào Viên Đại, hình như khoảng 2 giờ sau, cô ta cùng với một nam nhân vào khách sạn Mi Hoa, … À em còn có chụp hình nữa.” gã ngập ngừng kể lại sự việc, thấy mặt mũi ɖu͙ƈ Vệ Khanh càng lúc càng đen thì lo lắng vô cùng.
Phất tay đuổi gã đi, hắn ngồi trêи ghế nhâm nhi ly rượu.
Tưởng chừng đã điều tra sai về cô, lại bị cô tát một phát tới âm ĩ cả má.
Thực muốn xem bộ dạng cô câu dẫn nam nhân, ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhếch môi cười lạnh, cũng không phát hiện mình tỏa ra sát khí cỡ nào.
Hắn rõ ràng chỉ mới gặp cô gần đây, nhưng tại sao ngay giây phút đầu tiên gặp mặt đã bị thu hút.
Giống như chính hắn đã quen biết cô từ lâu, từ rất lâu…
….
“Anh đi đi.” Đậu Ngọc Đào nghẹn ngào nói, nước mắt lại không ngừng tuôn ra.
Phương Duệ có hơi mất kiên nhẫn, hắn một bên an ủi cô ta, một bên thề hẹn không tái phạm.
Chuyện nói ra cũng thực nực cười, hôm qua ngay lúc Hoàng Sa rời đi, thì hắn cùng nhân tình bé nhỏ lại tiếp tục lăn giường.
Nào ngờ làm được nửa chừng thì Đậu Ngọc Đào xông vô.
Cô ta vừa vào đã khóc lóc muốn chạy đi, không thèm nghe hắn nói nửa câu giải thích.
Cuối cùng cũng khiến Đậu Ngọc Đào tha thứ, Phương Duệ thầm lặng thề, sẽ không ngu xuẩn làm ở công ty nữa.
“Anh có thật sự yêu em không? ” Đậu Ngọc Đào ướt át dựa vào ngực hắn, cô ta cũng thực kì lạ.
Quan hệ tới hết nam nhân này tới nam nhân khác, vậy mà còn mở miệng trách móc không chung tình.
“Anh chỉ yêu mình em.” Phương Duệ biết, hắn nói ra lời thâm tình không chỉ có mình cô ta.
Mặc dù Đậu Ngọc Đào có xinh đẹp thật đó, nhưng người đẹp hơn cô ta thì hắn quen cả khối.
Cũng đâu thể bắt hắn chọn một nữ nhân thua kém được.
Duy chỉ là, người khiến hắn muốn bảo vệ đã đi…
Còn Đậu Ngọc Đào ư? Cô ta bất quá chỉ là người khiến hắn cảm thấy hứng thú nhất thời mà thôi.
Dù gì cô ta cũng là bạn gái của Khương Liệt a.
….
Không hiểu tên Hạ Di này bị cái gì đập trúng đầu, cứ khăng khăng ôm cô tới tối mới thôi.
Hoàng Sa nhìn hắn ngủ say, mới rục rịch muốn chui ra, cô mắc vệ sinh, cô đói bụng, cô phải đi nhanh a!
Hoàng Sa vừa mới chui ra khỏi giường, đã bị Hạ Di kéo lại, hắn nhìn cô chằm chằm, không nói một lời liền đè cô xuống giường.
Nét mặt quân tử biến mất, mà thêm vào đó là nét tàn bạo, ma mãnh.
Tim cô đập thình thịch, nhìn mặt hắn gần trong gang tấc.
Cô hoảng sợ tưởng hắn sẽ bóp cổ mình như trước, vừa định giơ tay đẩy hắn ra đã bị hắn nắm chặt tay đè lên đầu giường.
Chính là sau đó, Hoàng Sa bị cưỡng hôn cho say sẩm mặt mày, cô trợn mắt nhìn hắn, không thể tin cái người đang cưỡng hôn mình.
” Anh …” Hoàng Sa thấy hắn buông đôi môi mình ra thì tức giận muốn mắng chửi, nào ngờ vừa mới hé miệng đã bị hắn đè xuống hôn lần nữa.
Chỉ là từ nụ hôn môi bình thường trở thành hôi lưỡi đầy ướt át.
Đầu lưỡi nóng rực cứ cuốn lấy đầu lưỡi cô, đã vậy hắn còn cố ý tàn phá khắp khoan miệng cô.
Khiến cả người Hoàng Sa run rẩy từng đợt.
Chống cự càng lúc càng vô lực, cô muốn đẩy hắn ra nhưng lại không được, nước mắt từ trong khóe mắt rốt cuộc không chịu nổi mà rơi xuống.
Nhìn cô đau thương như vậy, Hạ Di mới luyến tiếc buông đôi môi cô ra, hắn như con thú hoang dã tìm thấy ánh trăng của đời mình, vừa ân cần vuốt ve, vừa đau lòng ɭϊếʍ đi từng giọt nước mắt nóng rực.
“Đừng khóc.” Hạ Di nhân cách khác yêu thương vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô.
Hắn như không biết hành động mình làm có bao nhiêu ám muội, vừa vuốt ve, vừa nhẹ hôn lên môi cô như an ủi.
“Đau.” hắn càng chùi, Hoàng Sa càng thêm khóc, đầu đau, chân đau, ngay cả tay cũng đau, cô không biết mình đã làm ra cái nghiệt gì, để bị đối xử bất công như vậy.
“Không đau, không đau.” Hạ Di hôn lên mắt cô, lại từ từ dời xuống má, rồi xuống môi, như có như không lè lưỡi ɭϊếʍ láp khóe miệng cô.
Anh tưởng như vậy là làm lão nương hết đau sao? Còn không mau buông tay ra!!!