Không! Cô không được có suy nghĩ tiêu cực như vậy!
Hoàng Sa chống đỡ cơ thể suy yếu, khe khẽ híp mắt, bàn tay bị đông tới tím xanh giơ lên, chỉ nghe một tiếng ‘bốp’ vang dội, bên má cô là một mảng sưng đỏ.
Tỉnh táo lại Hoàng Sa! Mày không được ngủ!
Tự nhắc với lòng như vậy, mỗi khi cơn buồn ngủ ập tới, cô sẽ phản xạ có điều kiện mà cho bên má mình một cái tát thật mạnh.
….
Cô không biết bây giờ là lúc nào, chỉ biết cơ thể được bao bọc thật ấm áp, là thứ gì? Thứ gì lại ấm áp tới vậy?
Thức dậy trong lớp lông rậm rạp, xúc cảm mềm mại nói không nên lời, Hoàng Sa giật mình ngó nghiêng, nhìn một hồi mới biết bản thân đang nằm trêи bụng một con thú.
Xung quanh cách cô một mét, từng đàn thú đang vây quanh, chỉ có con Hồng lang này là cách cô gần nhất.
Hoàng Sa thấy từng đàn động vật to lớn tới phi lí đang ngủ ở gần đó, sợ tới mức nín thở, tim đập liên hồi không ngừng nghỉ, thân thể run rẩy, nửa ngày không biết làm gì.
Nương ơi! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra a!
Sau một lúc lâu, Hoàng Sa mới kìm nén cảm xúc, thật cẩn thận bò từ trêи bụng mềm mại của Hồng lang trưởng thành xuống, tay vô ý nắm một nhúm lông đỏ rực, làm cô sợ mém chút nữa đã té xuống.
Chân vừa chạm đất, cô liền thối lui thật nhanh về phía sau, tưởng chừng sắp thoát khỏi bầy thú quái dị kia, ai ngờ chân vấp một cái, Hoàng Sa liền ngã sấp mặt xuống đất, vết thương trêи trán liền đổ máu không ngừng.
Hoàng Sa: Má nó!
Tiếng động vừa vang, bản năng cảnh giác của động vật liền bật, từng đôi mắt sắt bén đổ dồn về phía phát ra âm thanh.
Hoàng Sa ngã ngồi trêи đất, còn tưởng rằng mạng sống khó giữ, lại không ngờ từng đàn thú cứ như vậy liếc mắt cô rồi bỏ đi, ngay cả con Hồng lang trưởng thành kia cũng không có ý định giết cô ăn thịt.
Hoàng Sa thụ sủng nhược kinh, ngồi ngơ ngác một lúc lâu mới bừng tỉnh, thấy xung quanh không một bóng thú mới lòm còm bò dậy.
Ngơ ngác qua, cô liền nghe thấy bụng mình réo inh ỏi, thật sự rất đói, từ hôm qua tới giờ cô chưa có gì bỏ bụng, nếu sớm biết sẽ xảy ra vụ việc này, cô đã không ngại ngùng mà từ chối lời mời cùng ăn sáng của Hoắc Tông.
Đúng là hối hận tới xanh cả ruột…
….
Thiếu nữ vén lọn tóc vừa buông xuống lên tai, hai chân ngâm nước hơi ửng hồng, mắt chăm chú nhìn con cá mập mạp không ngừng vãy đuôi chạy trốn, thật cẩn thận hướng nó chụp tới.
Cá ta mập mạp nhưng vô cùng nhanh nhẹn, trong lúc cô định chụp tới liền bơi ra thật xa, Hoàng Sa nhìn nó vãy đuôi như đang khinh bỉ mình, tức tới giậm chân.
Quá đói khiến cô không còn sức lực để chơi trò rượt bắt với con cá kia, đành bất đắc dĩ ngồi bên suối xoa xoa bụng, thật đói a…
Tiếng than thầm trong miệng vừa dứt, phía bên kia suối đột nhiên xuất hiện một con cáo, thân thể nó nhỏ nhắn xinh đẹp, bộ lông nâu óng ánh phản chiếu ánh mặt trời, thấy nó liếc mắt nhìn cô, Hoàng Sa thật muốn tới đó xoa đầu nó một cái.
Cáo nhỏ vung đuôi lắc lư, bộ dáng kiêu ngạo kia vô cùng đẹp mắt, chỉ thấy nó đột nhiên nhảy vào dòng suối, không lâu sau lại ngậm trong miệng một con cá mập mạp lên bờ.
Hoàng Sa nhìn mà ganh tị không thôi, cô khó khăn cả buổi sáng cũng chưa đụng tới đuôi cá nữa là!
Cáo nhỏ ghét bỏ bộ lông đã ướt sủng của mình, quăng con cá về phía cô rồi chạy mất tăm.
Hoàng Sa còn tưởng nó sẽ quay trở lại lấy cá, nên cũng không có đụng tới, ngồi chảy nước miếng nhìn chằm chằm cá trong sông.
Thấy thời gian qua lâu, cáo nhỏ cũng mất tăm, cô ngờ ngợ ra điều gì đó, nhìn con cá chết tươi ở gần, nuốt nước bọt.
Không ăn thì tiếc…
Hoàng Sa đứng dậy mang cá ra sông để xử lý nội tạng, trở về cô tìm một cành cây rồi xỏ ngang nó, song cô lại đi ra bờ sông tìm một ít đá cuội nóng, đặt cá lên liền cháy hầm hập.
Thật lâu trước đây, cô có một lần sống ở nông thôn với ngoại, hai bà cháu rất thích ăn cá, luôn đi ra sông để bắt, bà cô lành nghề bắt một phát là dính, còn cô thì phụ trách xử lý nội tạng rồi đem nướng, cho nên Hoàng Sa cũng có không ít mẹo nướng cá.
Cá vừa chín, vậy mà cáo nhỏ lại trở về, cô có chút không biết làm sao, thấy nó nằm lên một khối đá lớn tắm nắng, cũng không có đối cô đòi cá, Hoàng Sa liền chột dạ, nướng xong cô nuốt nước bọt, hướng nó đẩy cá qua.
Cáo nhỏ liếc cô rồi nhanh chóng nhắm mắt, không muốn quan tâm, cứ thế ngủ mất.
“Cảm ơn.” Hoàng Sa cười rạng rỡ, hướng nó cúi đầu, dù nó không là người nhưng cũng giúp đỡ cô, cô không ngại một lời cảm tạ.
….
Buổi sáng cứ như vậy qua đi, Hoàng Sa không có định đi lại trong rừng tìm hướng gì đó, cô biết giới hạn của mình ở đâu, cô cũng không phải mấy kẻ may mắn như nữ chủ, nam chủ, đi đi lại lại trong rừng liền tìm được hướng ra, vả lại nếu cô đi rồi lạc hướng, không phải đói chết thì cũng là khát chết.
Nhưng cô biết, mình chỉ đang ngụy biện cho sự mềm yếu của bản thân mà thôi.
Trời tối, sương mù lại lờ mờ xuất hiện, che mất đi ánh trăng, ngay cả cáo nhỏ bồi bạn với cô cả buổi sáng cũng không thấy đâu.
Hoàng Sa run run ôm cơ thể lui về gốc cây, bên tai nghe thấy tiếng côn trùng kêu, cô cũng làm như không nghe, thôi miên bản thân, trời sẽ mau sáng thôi.
Đột nhiên mở mắt, cô kinh nghi nhìn xung quanh, chỉ thấy trong màn đêm rất nhiều đôi mắt đang theo dõi cử động của cô.
Không một tiếng động, màn đêm lại quay về với sự tĩnh mịch vốn có, ngay cả tiếng côn trùng cô cũng nghe không thấy.
Gió xào xạc thổi, một đám thú cứ như vậy theo dõi thiếu nữ xinh đẹp, cho tới khi cô quá mệt mỏi nhắm mắt, đàn thú mới cùng cô im lặng ngủ, Hồng lang không biết đã xuất hiện từ lúc nào, nó nghênh ngang từ trong đám thú đi tới bên cạnh thiếu nữ, cuộn tròn thiếu nữ vào bụng dưới rồi mới an ổn ngủ.
Đêm nay trăng thật sáng, vậy mà vực sâu Hoành tử cũng mơ hồ sáng theo, là ánh sáng trở về, hay bóng đêm bị xua tan?
__________________________
Hoàng Sa: Bàn tay vàng của ta a!!!
Nhan Họa: Ngươi kϊƈɦ động cái gì? Cảnh ngược ngươi vẫn còn mà.
Hoàng Sa: Sẽ có một ngày ngươi gặp quả báo!
Nhan Họa: Thân ái, ngược ngươi rồi gặp cũng không sao.
Hoàng Sa:…