“Thưa thiếu gia, Hoàng tiểu thư bị tai nạn giao thông, đưa đi được nửa đường đã tắt thở.” Vũ quản gia đau buồn kể, tay ôm chặt bình thủy tinh.
Sau một hồi trầm ngâm, Vũ Tấn Hiên lão đảo ngồi phịch xuống ghế dài, tâm hoảng hốt không thể tin nổi, cô ta thế mà chết ư?
Đây đáng lẽ là điều đáng vui mừng nhưng cớ sao…
Tim hắn lại đau thế này…
Tại sao hắn lại không dám nghĩ tới cảnh cô thân đầy máu me.
Toàn thân không còn nguyên vẹn…
“Cũng tốt… cô ta còn sống bọn hắn nhất định không tha cho cô ta… chết như vậy… cũng coi là giải thoát đi.” Hắn vừa nói xong định vươn tay cầm tách trà để uống vài hớp, định thần lại tâm trạng thì ngoài ý muốn trượt tay, khiến tách trà rơi xuống và vỡ nát.
Theo ánh mắt nhìn tách trà vỡ nát, trái tim hắn như bị dã thú cào nát.
Cũng không phát hiện khuôn mặt của bản thân bây giờ trông như khóc, còn tệ hơn vài phần…
“Thiếu gia…”
“Còn gì thì nói đi, nói xong thì lui ra, tôi cần nghỉ ngơi.” Vũ Tấn Hiên ôm chặt cánh tay đã run rẩy của mình.
Trong giọng nói kiêu ngạo thường ngày ẩn ẩn sự nghẹn ngào khó nhận ra.
Vũ quản gia thở dài một hơi, ông đặt chiếc bình thủy tinh lên bàn gỗ.
“Thiếu gia, đây là vật Hoàng tiểu thư dặn dò tôi đưa cho ngài, cô ấy bảo tôi ba ngày sau hãy đưa nhưng… Cô ấy còn xin ngài tha cho Hoàng lão gia một mạng…” Vũ quản gia bất đắc dĩ nói.
“Lui ra đi.” Hắn khàn giọng nói.
Thấy hắn như vậy ông cũng không làm gì được đành thở dài ai thán một tiếng, rồi từ từ rời đi.
Người trẻ yêu đương luôn thích làm khổ nhau.
Tới khi mất nhau rồi mới biết đau khổ là như thế nào.
Nếu biết như vậy cớ gì lại không giữ nhau cơ chứ.
Nhìn Vũ quản gia đã lui đi thật xa.
Tâm trạng hắn bây giờ thật tệ, cũng không hiểu vì sao tâm trạng mình lại tệ như vậy.
Người hắn yêu là Đào Đào cơ mà…
Hắn quan sát chiếc bình trong chốc lát mới chợt phát hiện ra một chiếc nhẫn ruby đỏ thẩm ẩn sau những con hạt giấy.
Vui mừng khôn xiết mở nắp bình ra.
Cầm chiếc nhẫn đã tưởng chừng như biến mất trong tay.
Vũ Tấn Hiên nhớ lại những kỉ niệm cùng mẹ hắn trước khi bà mất, đây cũng là di vật cuối cùng của mẹ hắn để lại.
Rồi chợt hắn làm rơi vài con hạt giấy ra giường.
Nhưng con chưa kịp vứt đi, đã thấy ẩn bên trong hạt giấy là những dòng chữ nhỏ nhắn.
Mở một con hạt giấy ra, nhìn tới những dòng chữ nắn nót bên trong… mà tim hắn như vỡ vụn.
“Hôm nay em đã bị anh tát, nhưng em không làm chuyện gì sai, em chỉ muốn đỡ cô ta lên nhưng anh lại nói em hãm hại cô ta.”
“Hôm nay là sinh nhật của anh, em tặng anh một chiếc khăn choàng cổ do chính tay em đan! nhưng anh lại vứt bỏ nó, anh không cần nó, em đã rất đau lòng.”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, em nhặt được một chiếc nhẫn rất đẹp do anh làm rơi, nhưng em nhất quyết không muốn trả lại, vì em xem nó là vật đính ước cho hai chúng ta, hehe.”
“Sinh nhật của em, anh đã tặng em một bình thủy tinh rất xinh đẹp, em vui lắm ạ.”
“Em đã từng nghĩ bản thân là một nàng công chúa, có ba mẹ yêu thương, có anh là bạch mã hoàng tử, rồi chúng ta sẽ cưới nhau, sẽ sinh ra những đứa con xinh xắn, sẽ hạnh phúc tới cuối đời nhưng… có lẽ em sai rồi đi.”
“Em sống với anh cả mười năm nhưng lại không bằng cô ta ở với anh mấy tháng?!”
“Anh biết gì không? em đã lỡ mang thai, em biết anh sẽ chán ghét vì em đã lừa gạt anh, nhưng em thực hạnh phúc, anh sắp làm cha rồi đấy, anh có vui hay không?”
“Vũ Tấn Hiên! em nghĩ con của chúng ta sẽ chết mất, em bị bệnh, em sẽ chết, con của chúng ta không sống qua nổi năm nay.”
“Anh có biết gì không?! Thì ra người hại em bị bệnh nặng là cô ta đó, nhưng tại sao anh lại không tin em cơ chứ?”
“Tình yêu của em thật hèn mọn đúng không? Em chỉ mong khi em biến mất, anh có quan tâm em dù chỉ một chút hay không thôi.”
“Em yêu anh.”
Khi hắn đọc xong tới con hạt cuối cùng.
Nước mắt đã không tự chủ mà tuôn ra.
Người ta thường nói đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ…
Nhưng một khi đàn ông đã rơi lệ cũng chỉ có thể là vì một chữ tình a.
Hắn như thế nào, như thế nào lại vứt bỏ một người yêu mình đến như thế.
Hắn nhớ khi đó, mình tham gia vào một buổi tiệc mừng.
Vào thời điểm hắn bắt gặp được cô bé có nước da trắng hồng, mắt hạnh to tròn lấp lánh ánh sáng, đôi môi hồng nhuận hơi chu ra bất mãn.
Cô như một thiên thần nhỏ đi lạc xuống thế gian.
Trong một khắc đó trái tim của hắn đã bị cô đánh cắp đi.
Lúc đó cô đã xoay lại và cười với hắn, một nụ cười như gắn cả ngân hà bên trong.
Hắn đã từng nghĩ cô chính là người sẽ đi tới cuối cuộc đời cùng hắn.
Vũ Tấn Hiên hắn đã từng muốn cưới cô làm vợ, một suy nghĩ ngốc nghếch của một đứa trẻ.
Nhưng tại sao chứ? lại chỉ vì mới lạ và thú vị ban đầu do một nữ nhân nghèo kiên cường tạo ra nhất thời!
Mà hắn lại vứt bỏ cô, xem thường và khinh bỉ cô.
Chà đạp lên con người thuần khiết ấy…
Chính hắn là người đã vứt bỏ tình yêu cao cả của cô, giờ đây hắn không có quyền hối hận.
Vũ Tấn Hiên suy sụp mà quỵ xuống.
Trong cổ họng nghẹn ngào nấc lên, dù đã gạt bao nhiêu lần nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn vì một người mà gào khóc như một đứa trẻ..
“Xin lỗi em…” Nếu có thể làm lại dù cho đánh đổi mọi thứ anh cũng sẽ không phụ em.
….
Mặc cho Vũ Tấn Hiên đang có mà hối hận tới xanh cả ruột thì Hoàng Sa của chúng ta vẫn là đang bị lạc a.
Đúng vậy cô đang bị lạc trong một mê cung hoa lệ mà xa xỉ.
Mỗi lớp tường đều được công phu mạ lên một lớp vàng bạc, đá quý tinh xảo.
Từng hạt hồng ngọc trãi dài dưới mặt đất, thậm chí không thấy đích đến.
Mà khổ nổi, Hoàng Sa lại không có mang giày nên bị chúng đâm tới bàn chân đầy vết thương rỉ máu.
Không biết đi được bao lâu, hai chân của cô gần như mỏi nhừ, hiện tại tới sức để lết cô cũng không có a.
Nhưng trời không phụ lòng người a.
Trước mắt cô là một dòng suối vừa trong vừa tươi mát.
Hoàng Sa không tự chủ mà chạy tới đó uống mấy ngụm nước.
Cảm nhận trong cổ họng khô rát được dòng nước xoa dịu.
Qua một hồi lâu ngồi nghỉ bên bờ, cô mới phát hiện ở giữa dòng suối là một tòa tháp hình hoa sen lớn được mạ bằng vàng.
Mà bên trong hình như có một nữ nhân đang nhắm mắt, lười biếng nằm.
Nữ nhân đang nằm bỗng chốc mở mắt.
Khuôn mặt không tính là xinh đẹp rực rỡ chỉ tới mức thanh tú nhưng lại tạo ra cảm giác thoải mái và an toàn.
Nữ nhân kia thanh tao ngoắc tay với cô.
Một bông hoa sen đột nhiên xuất hiện từ mặt nước.
Ý tứ bảo Hoàng sa bước lên.
Mặc dù có nghi ngờ nhưng cô vẫn bước vào.
Hoa sen nhỏ dùng tốc độ nhanh nhất để bơi sang tòa tháp hình hoa sen khổng lồ.
….
“Ngươi là Hoàng Sa sao?” nữ nhân kia ôn nhu cất giọng nói.
“Cô là?” Hoàng Sa nghi hoặc đánh giá người trước mặt.
“Ta ư? … Theo cách gọi của bọn ngươi, ta chính là Thần nhưng ngươi lại có thể gọi ta là mẹ kế cũng chẳng sao”. Nữ nhân tự xưng là thần kia khẽ mỉm cười, làm cho khung cảnh xung quanh nổi lên từng cơn gió êm dịu.
“Mẹ kế? Rốt cuộc cô là ai?!”
“Ta là một trong những người sáng lập ra thế giới của ngươi,… Cũng là người mang tới kết cục đau khổ cho ngươi a, ngươi đang tự hỏi tại sao cuộc đời mình lại đau khổ đến thế? Tất nhiên là do một tay ta làm ra.”
“Cô!… Nếu đã khiến tôi ra nông nỗi như vậy thì tại sao lại bắt tôi tới đây.” Hoàng Sa càng thêm nghi hoặc.
Nữ nhân kia im lặng trầm tư, khung cảnh xung quanh cũng như bị bóp méo theo.
“Có lẽ ta đã chán ghét con người mà ta đã chọn lựa, ngươi rất thú vị đi.”
Hoàng Sa im lặng nhìn chằm chằm nữ nhân xa lạ, không nói một lời.
Thấy cô im lặng không một chút hoảng loạn, nữ nhân kia càng xem cô thực thú vị.
“Tất cả những gì ngươi đã trãi qua là trong một cuốn truyện do chính tay ta viết, ta cho ngươi sống lại một lần và tốt bụng tặng ngươi cuốn truyện này, tự lực gánh sinh đi.”
Hoàng sa còn chưa kịp mở lời thì sự bóp méo tràn tới, khiến cô trong mơ màng mà biến mất khỏi dòng suối.
“Ta thực muốn xem ngươi sống sót ra sao khi bị con ruột của ta chèn ép, thực sự thú vị mà haha.” ( ý là, bà tác giả này là mẹ ruột của nữ chủ a)
______________________________
“Em có thấy hai cụ già đó hay không, hiện tại anh chỉ ước chúng ta có thể giống họ, vậy nên làm ơn hãy mở mắt ra và nhìn anh đi, cầu xin em.”