• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Hoàng Sa thức dậy, phát hiện người bên cạnh đã đi mất, chỗ hắn nằm không còn chút hơi ấm, chứng tỏ người đã rời đi từ sớm.

Si ngốc nhìn trần nhà, Hoàng Sa thầm lặng nhẫm lại thời gian, phát hiện hôm nay hình như là sinh nhật của mình.

Cũng không có gì đáng vui vẻ, sinh nhật của cô từ sáu năm trước đã không còn tổ chức nữa rồi, biết ba mẹ bận việc lớn, thời gian dành cho bản thân còn không có, nói chi nhớ đến cô.

Hoàng Sa ghét nhất là nhìn thấy ba mẹ vì mình mà khó xử, liền từ sáu năm trước từ bỏ không tổ chức sinh nhật nữa, dù cho ba mẹ có khuyên ngăn, cô cũng không đồng ý.

Nhớ lại năm đó, lần sinh nhật cuối cùng của mình, Hoàng Sa đã mong đợi bao nhiêu, chờ đợi món quà của Vũ Tấn Hiên tới mức nào.

Vậy mà hắn lại làm như không biết, dùng tạm bình thủy tinh dư thừa của người hầu để tặng cho cô.

Mặc dù biết vậy, cô lại làm như không biết, vì đây là món quà đầu tiên hắn tặng cô, nên Hoàng Sa dù buồn lòng nhưng không nói ra, cứ mỉm cười hạnh phúc mà nhận lấy.

Nói cô ngốc cũng được, nói cô lụy tình cũng không sao, vì hắn là nam nhân đầu tiên mà cô dùng cả chân tâm để yêu, nên cô nguyện dung túng hắn muốn làm cũng gì được.

Nhưng đời thật trớ trêu, cô vì hắn mà đánh mất mọi thứ, hắn lại vì Đậu Ngọc Đào mà phản bội cô, ngay cả khi hắn là người định ra hôn ước, ngay cả khi hắn đem cô tặng cho nam nhân khác.

Hoàng Sa cười nhạt, chính là khi ấy cô quá ngu muội mà mê đắm hắn, biết hắn phản bội lại xem như không biết, nuốt nước mắt cầu xin…

….

“Tiểu thư?”

“Tiểu thư?”

Hoàng Sa lấy lại tinh thần, mỉm cười nhìn Chung quản gia: “Có chuyện gì sao?”

“A! Không phải, tôi chỉ muốn hỏi ngài muốn dùng gì cho bữa trưa.” Chung quản gia thấy cô bình thường trở lại thì tâm tình bớt lo lắng.

“Vậy nấu mì trường thọ cho cháu là được ạ.” Hoàng Sa bóc điểm tâm tinh xảo bỏ vào miệng, lơ đãng nói.

Mì trường thọ? Vậy hôm nay là…

Chung quản gia như hiểu ra cái gì đó, gật đầu nói được với cô xong thì xoay người đi chuẩn bị, sẵn tiện thông báo luôn cho gia của mình.

Đợi cho Chung quản gia đi xa, Hoàng Sa mới thở dài một hơi, thất thỉu nhìn trời.

Bốn tháng rồi, cô về được bốn tháng rồi, thời gian trôi qua cũng thật nhanh, mặc dù lúc đầu cô rất mạnh miệng nói sẽ trả thù bọn hắn, nhưng vừa nhảy ra đã bị bọn hắn đánh cho trở về, thật không biết cái lý tưởng trả thù có sử dụng được không.

Bạch Cẩn thì cô không nở dùng, những tình tiết biết trước lại càng dùng không được, a! Bọn hắn giết người, buôn bán vũ khí, đánh đấm, bàn luận chính trị, cô chen được mới lạ!

Mặc dù, cô cũng có nhúng tay vào một số chuyện nhỏ nhặt, ừm, nhỏ nhặt…

Được rồi, thật ra chuyện ɖu͙ƈ Vệ Khanh năm nay bị cảnh sát tóm hai lần là có liên quan tới cô, nhưng cô thề, cô làm rất có chừng mực, nỗ lực trốn tránh này nọ, nên không có bị phát hiện gì hết á.

Lúc đầu Hoàng Sa chỉ ôm tâm lý chờ chết, lại không ngờ suôn sẻ bất ngờ, giống như ai đó vì cô mà bao che, chưa bao giờ bị bại lộ hết, thậm chí việc cô làm, không hiểu sao lại được lấp ɭϊếʍ cho qua.

Cái này có được gọi là ánh hào quang của nhân vật phụ không ta?

Nghĩ tới ɖu͙ƈ Vệ Khanh, Hoàng Sa liền kinh tởm ra mặt, nhớ tới thời điểm hắn bắt cô hôn chân, cô đã ghê tởm tới không nuốt nổi cơm, còn có, lúc hắn lăng mạ cô để cho Đậu Ngọc Đào cái ‘công đạo’, cô đã tức muốn điên, cái kiểu muốn đánh mà đánh không lại, Hoàng Sa liền nghẹn một bụng lửa.

Nhưng dù có như thế nào, đối với ɖu͙ƈ Vệ Khanh, cô vừa hận lại vừa khϊế͙p͙ sợ, kiếp trước, một mình hắn thôi đã khiến cho cô một thân chật vật, sống trong sợ hãi, muốn chết mà chết cũng không xong.

Chỉ vì thấy cô tát Đậu Ngọc Đào một cái, hắn liền ghi hận cô, trong một ngày nọ cho người tới, hòng muốn hủy đi khuôn mặt của cô, cũng vì vậy mà khiến mặt cô có một vết sẹo lớn dài chắn ở giữa mũi.

Nhưng cũng may là có ba mẹ dốc hết tiền bạc, cố gắng làm mờ đi vết sẹo, mới khiến khuôn mặt cô trở lại như xưa, nhưng mà, nếu chăm chú nhìn kĩ, chắc chắn có thể thấy rõ đường viền của vết sẹo.

Đây là lời cảnh báo mà ɖu͙ƈ Vệ Khanh gửi tới cô, mà cũng không biết Đậu Ngọc Đào lại nói gì với hắn, trong năm đó, hầu như Hoàng Sa không dám chợp mắt, sợ hãi sống qua ngày.

….

“Tiểu thư bữa trưa đã làm xong, Chung quản gia hỏi ngài có muốn dùng ngay không?” Một nữ hầu khép nép đi tới, cúi đầu không dám ngẩn lên.

Hoàng Sa biết bọn họ là do sợ hãi Hạ Di xử phạt, nên cũng không dây dưa gì nhiều, gật đầu rồi theo đi cô ta tới phòng ăn.

Tới phòng ăn, thấy Chung quản gia đứng ở đó cười híp cả mắt, lộ rõ vết chân chim ở hai bên khóe mắt.

“Tiểu thư.”

Thấy ông có vẻ quái lạ, Hoàng Sa nghi hoặc vô cùng: “Chung quản gia có gì sao?”

“Vâng, gia có cho gửi cái này tới cho tiểu thư, bảo tôi giúp tiểu thư chuẩn bị, đúng sáu giờ tối nay gia sẽ về rước!” Chung quản gia hăng hái nói, lôi ở phía sau ra một cái hộp lớn, nhìn qua có phần tinh xảo.

“Ha? Tối nay sao?” Tối nay lợi dụng lúc hắn sơ xuất, cô có nên bỏ trốn không nhỉ.

“Đúng vậy,… Gia còn bảo, nếu tiểu thư có ý định bỏ trốn, thì nên giết nó từ trong trứng đi.” Chung quản gia hiền hậu mỉm cười nhìn cô đăm đăm.

Tối nay vệ sĩ đi theo có hơn chục người, thách cô trốn đấy, hậu quả tự chịu.

Nhìn ánh mắt hơi lóe của ông, Hoàng Sa bất an vuốt lồng ngực, má ơi, dự cảm không lành!

….

Trong cái hộp Hạ Di đưa tới là một bộ dạ phục màu lam sẫm.

Thiết kế rất tinh mỹ, không có quá rất rực rỡ, cũng không có quá già dặn, mặc vào rồi mới thấy bộ dạ phục này đẹp tới mức nào.

Dạ phục kín trước nhưng sau không kín, nó trắng ra là đầm hở lưng đó.

Vì ngực nhỏ nên Hoàng Sa khá tự ti khi mặc đầm hoặc váy, nên Hạ Di chọn bộ này rất hợp ý cô.

Hoàng Sa yêu thích không muốn buông tay, hí hửng xoay qua lại trước gương để ngắm nghía.

Tận cho tới lúc Chung quản gia rõ cửa cũng không hay biết.

“Tiểu thư, ngài thử xong thì để tôi kêu người tới giúp ngài trang điểm nhé.”

Hoàng Sa vội lên tiếng đáp lại, xoay người thay dạ phục ra rồi đi theo Chung quản gia.

….

Lúc Hạ Di về thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, hắn đứng dựa ở bên xe chờ đợi, vì thời gian gấp rút nên cô ra thì liền đi ngay.

Thấy thời gian đã tới, cũng là lúc Hoàng Sa bước ra, Hạ Di nâng mắt nhìn về phía người bước tới.

Lập tức đập vào mắt hắn là một nữ nhân dung mạo yêu kiều, vì kiểu dáng dạ phục có phần hơi kín đáo, nhưng lại không kém phần quyến rũ, cặp chân thon dài trắng nõn để lộ ra khi bước đi.

Đôi mắt to tròn của cô đã được tỉ mỉ dặm lên một lớp phấn màu sẫm, hòng để cho phù hợp với dạ phục, liền như vậy tăng thêm vài phần ma mị cho đôi mắt.

Lựa chọn màu son là điều cực nhọc nhất, đánh quá tươi thì không phù hợp, mà đánh quá nhạt lại càng không xong, thợ trang điểm nhìn khuôn mặt kiều diễm của cô mất nửa tiếng mới chọn ra được màu son ưng ý nhất.

“Sao vậy?” Hoàng Sa thấy hắn ngẩn ngơ nãy giờ liền quơ tay qua lại với hắn.

“Không có gì, lên xe.” Hạ Di lấy lại tinh thần, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao đặt lên người nào đó.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cô có hơi mất tự nhiên.

Nam nhân thì không lo nhìn, nhìn lão nương làm gì, nhìn lão nương thì thẳng lại chắc?

Hoàng Sa không hề tin Hạ Di sẽ vì mình mà bẻ thẳng, nhưng nhân cách khác của hắn thì cô không biết,… ừm, tên đó cũng có chút đáng yêu.

“Bộ dạ phục này rất hợp với cô.” Hạ Di nhìn cô không chớp mắt, nhỏ giọng nói một câu.

Mà Hoàng Sa đang mãi mê suy nghĩ, nên nào có quan tâm gì tới hắn, thấy cô nghe mình khen xong mà chẳng có phản ứng gì, trong phút chốc mặt hắn sa sầm, thẹn quá hóa giận.

Người nào đó vô tâm vô phế chỉ lo ngắm khung cảnh, chẳng mảy may biết bản thân vừa chọc cho người khác một bụng tức giận.

__________________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK