“Ân, em thích thì lấy.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh sủng nịnh ôm eo người yêu bé nhỏ vào lòng.
Thấy vậy Đậu Ngọc Đào liền vui sướиɠ hướng nhân viên kêu gói hàng, lại thấy nữ nhân viên khó xử lấp bấp.
“Thưa quý khách, mặt hàng này… chỗ chúng tôi chỉ còn lại một sợi duy nhất, nhưng có người đã đặt từ sớm rồi, nên…” Nhìn ra bọn họ có thân phận không bình thường, nữ nhân viên không khỏi toát mồ hôi trong lòng.
Ánh mắt sắt bén hơn dao của ɖu͙ƈ Vệ Khanh phóng lên người của nữ nhân viên.
Sếp ơi! Cứu em với! T_T
Mặt ủ rũ xuống, Đậu Ngọc Đào buồn bã lắc đầu “Không sao… Khanh mình về thôi.”
Thấy cô ta như vậy, ɖu͙ƈ Vệ Khanh làm sao chịu được, tâm xót xa gần chết.
Ha, còn có người muốn tranh đồ với hắn?
“Cô gọi người kia tới đây, tôi muốn bàn chuyện.”
Nữ nhân viên sợ hãi khí thế cường giả của ɖu͙ƈ Vệ Khanh, gật đầu lia lịa.
Cô ta chỉ là nhân viên bán hàng thôi a!
Cũng rất hoảng có được không!
“Vâng thưa tiểu thư, về sợi dây chuyền cô đã đặt…”
….
Chính là Hoàng Sa đang làm việc tới bù đầu bù cổ thì nghe được nữ nhân viên bán trang sức nói một câu như vậy.
Hoàng Sa “(⊙o⊙)?”
Lão nương đặt quà sinh nhật cho mẹ cũng xảy ra chuyện?
Có muốn cho ta sống nữa không đây!
Tức giận đứng lên, cô bàn giao lại công việc cho Bạch Cẩn xong thì phóng xe tới chỗ cửa hàng.
Ngon lắm, để lão nương xem tên hỗn đản nào dám tranh đồ với ta!
….
Nhân sinh nói ra cũng thật gian nan.
Hoàng Sa bất động nhìn hai kẻ mà bản thân căm ghét nhất.
Ha~, chắc lại bị bắt cóc nữa rồi.
“Thì ra là Tiểu Sa a, tôi không nghĩ cô là người đặt sợi dây chuyền kia.” Đậu Ngọc Đào kinh nghi nhìn cô xuất hiện, làm bộ tiếc nuối nhưng không làm gì được.
“Món đồ kia Đào Đào muốn, cô nhường lại đi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh không quan tâm cô đã xuất hiện, lãnh đạm nói.
Ai da, suốt ngày phái người tới bắt cóc lão nương, còn ở đây làm bộ làm tịch.
Khinh bỉ liếc mắt, Hoàng Sa không khỏi cảm thán số mệnh con rệp của mình.
“Tôi đặt trước thì mắc gì phải nhường lại cho hai người? Nằm mơ!” Biết trước bản thân sẽ không thoát khỏi vụ này, cô muốn chống đối tới cùng a.
Ta không nhường đấy, thì làm sao?
“Ưm… Tiểu Sa đã không muốn thì thôi, Khanh, em chọn món khác cũng được.” Đậu Ngọc Đào có chút không đành lòng liếc nhìn sợi dây chuyền đẹp đẽ đặt trêи giá.
Cô ta muốn sợi dây chuyền đó!
ɖu͙ƈ Vệ Khanh nhất định phải giành lại cho cô ta!
“Nhường lại cho em ấy! Cô nên an phận một chút, đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh.” Cười lạnh một tiếng, hắn khinh thường từ trêи cao nhìn xuống cô.
Trầm ngâm trong chốc lát.
“Được thôi, chỉ cần anh trả gấp năm lần giá thị trường cho tôi là được a.” Hoàng Sa gật đầu thoải mái đồng ý.
Mặc dù hơi mất mặt cũng không sao.
Kiên cường quá cũng không có gì tốt.
Làm người là phải biết co được giãn được.
“Hả? Tiểu Sa cô như vậy là quá đáng!” Phải biết sợi dây chuyền này rất quý hiếm và đắt giá.
Gấp 5 lần?
Cô là muốn tống tiền sao!?
“Hử, không muốn thì khỏi mua cũng được mà, dù gì tôi cũng trả tiền hết rồi.” Hoàng Sa khinh bỉ nhìn cô ta, đúng là cái đồ phú nhị đại mới nổi, bấy nhiêu đó thì nhằm nhò gì cơ chứ.
Phải biết đối với ɖu͙ƈ Vệ Khanh dù cho gấp 10 hay 20 lần, hắn cũng sẵn sàng móc tiền túi ra a.
“Tiểu Sa!” Đậu Ngọc Đào như muốn gào lên, ánh mắt căm tức nhìn cô.
“Được, gửi số tài khoản cho tôi.” ɖu͙ƈ Vệ Khanh gật đầu đồng ý.
Thỏa mãn tươi cười, phải biết lúc đầu Hoàng Sa định lựa cho mẹ Hoàng một chiếc nhẫn được làm bằng ngọc lục bảo Alexandrite vô cùng chân quý.
Mà khổ nỗi giá thành lại vô cùng mắc a.
Cô muốn mua mà mua không được.
Bây giờ có ɖu͙ƈ Vệ Khanh ngu xuẩn chi tiền, dại gì mình không lấy.
Số lão nương cũng không quá tệ đi.
“Khanh..” Đậu Ngọc Đào thấy hắn vì mình mà chi ra số tiền lớn như vậy, không khỏi cảm động muốn rớt nước mắt.
….
“Thiếu gia, Hoàng tiểu thư về lâu lắm rồi..” Vũ quản gia buồn rầu nhìn nam nhân thần sắc tiều tụy phía trước.
Phải nói thiếu gia nhà ông thực tội nghiệp mà cũng thực đáng trách.
Xua đuổi người mình yêu để rồi nhận lại hối hận.
Buồn phiền tìm rượu để thấy ảo cảnh trong mơ, dẫn tới tàn phá thân thể lúc nào cũng không hay.
Tận tới hôm nay cũng không thấy tình trạng ngài ấy khá lên, sắc mặt lúc nào cũng mất sức sống.
“Ông điều tra xem em ấy đã đặt thứ gì.” Vũ Tấn Hiên híp mắt nhìn về phía cửa, nơi cô đã đi xa.
Hơn 15′ sau Vũ quản gia trở về, ông báo cáo lại mọi chuyện cho hắn.
“Đậu Ngọc Đào à,… Đã tới lúc bắt cô ta trả lại những gì thuộc về Tiểu Sa rồi nhỉ?” Tàn nhẫn cong khóe môi, Vũ Tấn Hiên híp mắt suy tính.
….
Hoàng Sa mang tâm tình vui sướиɠ trở về công ty, lại không ngờ bị Khương Liệt gọi lên phòng mắng một trận.
“Cô nên nhớ, bây giờ cô là nhân viên dưới sự phụ trách của tôi.” Phóng ánh mắt lạnh lùng lên người Hoàng Sa, hắn không khỏi tức giận nghiến răng.
Giờ làm việc thì không làm, lo chạy đi tìm nam nhân?
“Tôi… Khương tổng nếu không vừa ý cũng có thể đuổi việc tôi mà nhỉ.”
Tưởng lão nương lưu luyến chỗ ngươi lắm à, cách hai ngày là phải thấy ngươi và Đậu Ngọc Đào thả bã chó a!!
Ta cũng không muốn ăn đâu!
Nếu ba Hoàng không cho cô nghỉ việc thì cứ để Khương Liệt đuổi cô đi là được mà.
“Hừ, cút ra ngoài cho tôi.”
“Tôi biết ngài là do ba tôi nhờ vã, nhưng tôi thấy ngài cũng không ưa tôi, cần gì phải khổ công lưu lại, cứ đuổi phách đi là xong a.” Hoàng Sa tiếp tục khuyên nhủ.
Lạnh lẽo nhìn Hoàng Sa, Khương Liệt mạnh mẽ đứng lên, lôi kéo đẩy cô lên bàn làm việc.
Còn bản thân hắn thì đè lên người cô, ngăn chặn đường thoát của cô.
“Câm miệng.” Mạnh bạo đặt lên môi Hoàng Sa một nụ hôn.
Hắn như ma quỷ mà cắn xé đôi môi của cô.
Máu không kiềm được mà bật ra, Hoàng Sa bị hắn làm cho đau đớn mà giãy giụa muốn thoát.
Lại không làm gì thoát được ma trảo của hắn.
Môi lưỡi hai người cứ quấn quýt lấy nhau đầy mãnh liệt, kèm theo đó là vị tanh nồng của máu.
Sợ hãi bấu chặt tay hắn tới rỉa máu, Hoàng Sa không khỏi run rẩy khi nhớ về kiếp trước.
Bản thân xém một lần bị nhiều nam nhân luân phiên cưỡng bức.
….
Lúc đó là vào buổi tối, ɖu͙ƈ Vệ Khanh một thân vest đen cao quý xuất hiện trước mặt cô.
Mà sau lưng hắn chính là năm nam nhân có dung mạo xấu xí, trêи người bốc lên mùi vị hôi thối bẩn thỉu.
Vào lúc đó, Hoàng Sa chỉ là một nữ nhân 24 tuổi vì yêu mà điên cuồng, chưa từng đối mặt với sự khắc nghiệt của cuộc sống.
Cô còn chưa biết bản thân mình vì yêu mà ngu si tới mức nào nữa mà.
Nếu như đêm hôm đó không có Tống Vô cứu giúp, Hoàng Sa nghĩ mình chắc chắn sẽ cắn lưỡi tự vẫn.
‘Nếu như em bị nam nhân khác ngoài anh làm cho dơ bẩn, thì thà em chết đi còn hơn.’
Đó là điều mà cô đã nghĩ khi phút chót…
_________________________