Căn phòng yên tĩnh trở lại, Hoàng Sa cúi đầu nhìn chiếc váy đã dơ bẩn đầy máu, cau mày, cô quan sát xung quanh phòng nhưng chẳng thấy thứ gì có thể mặc được.
Có chút tức giận đá đá thi thể dưới chân, Hoàng Sa cam chịu thở dài, cô nhặt dao găm đang ghim trong cổ của thi thể lên, ghét bỏ lau sạch máu, sẵn tiện lật người của gã kiểm tra xem còn thứ gì hữu dụng để dùng.
Cuối cùng chỉ tìm được một bao thuốc lá và bóp tiền trêи người gã, Hoàng Sa không để tâm lật tìm thẻ nhân viên trêи người gã, đứng dậy đi về phía cửa.
Động tĩnh vừa nãy mặc dù không quá lớn nhưng người ngoài cửa chắc chắn sẽ nghe thấy, nhưng cô đợi nãy giờ lại chẳng thấy ai xông vào.
Hoàng Sa bắt đầu cảnh giác nắm chặt dao trêи tay, vết thương dùng mắt thường có thể thấy được lành lại, trong lúc cô mất hết kiên nhẫn chờ đợi thì cửa phòng cuối cùng cũng được mở ra, bên ngoài tên đồng đội của gã bảo vệ đã không thấy đâu, nhưng bất ngờ hơn là người đáng lẽ không nên xuất hiện lại đứng bên ngoài quan sát cô.
Sở Vân? Sao y lại ở đây.
Sở Vân trước mặt cô không mặc nữ trang như lúc trước, một thân sơ mi trắng cùng quần tây nhã nhặn, đầu tóc dài được cột hờ sau lưng, khuôn mặt sạch sẽ cùng đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt, thật sự không còn chút nữ tính nào.
Y nói: “Tôi có thể giúp cô trốn thoát khỏi căn cứ.”
Hoàng Sa đăm chiêu nhìn y, hơi nhướng mày, tay không cầm dao vuốt ve khuôn mặt trở nên cực kỳ xinh đẹp của mình: “Lý do?”
Sở Vân nghi hoặc, vì sao chỉ mới ba ngày trôi qua mà cô lại thay đổi lớn tới vậy, từ một thiếu nữ yếu ớt mặc người ức hϊế͙p͙ biến thành một nữ nhân quyến rũ còn hơn y của lúc trước, nhưng dù y có nghi ngờ thế nào đi nữa thì cô chắc chắn sẽ không giải đáp vấn đề này cho y, vậy nên y chỉ có thể cắn răng kiềm nén sự tò mò của mình.
“Bây giờ không có thời gian giải thích, nếu cô muốn thoát thì có thể theo tôi.” Sở Vân nói xong liền giả bộ muốn xoay người muốn rời đi.
Nhưng y còn chưa kịp xoay người thì nữ nhân trước mặt liền phóng tới, con dao bóng loáng vương vãi tia máu chỉ cách mắt y không tới 5cm. Hoàng Sa mỉm cười dừng trước mặt Sở Vân, dùng tay mơn trớn khuôn mặt tuấn tú của y, móng tay hồng nhuận điểm ngay môi dưới y kéo dài tới khóe mắt, cô nói:
“Anh biết mình không có sự lựa chọn mà.”
Bấy giờ Sở Vân mới chú ý tới căn phòng tối đen sau lưng cô nồng nặc mùi tanh tưởi, cả bộ váy trắng trêи người cô cũng loang lổ vết máu, y thật sự kinh hãi, một người có thể thay đổi tới mức độ này sao?
“Tôi đã tắt toàn bộ thiết bị giám sát của căn cứ, nhưng thời gian có hạn, nếu cô muốn tôi giải thích thì thời gian sẽ bị rút ngắn đi.” Sở Vân ngoài chút kinh hãi lúc đầu thì hoàn toàn bình tĩnh trở lại, dù gì chuyện giết hay tra tấn người như này thì y cũng đã làm không ít.
Hoàng Sa cười không trả lời, nhưng tay đã hạ dao xuống, Sở Vân thấy vậy liền xoay người bước đi, còn ra hiệu muốn cô đi theo.
….
Căn cứ dưới đất này như một cái mê cung vậy, nhưng Sở Vân đã ở đây mấy năm, liền đơn giản hơn rất nhiều, không quá hai lăm phút y liền đưa cô ra ngoài bằng một con đường bí mật khác.
Bên ngoài căn cứ có thể nói là núi rừng đồ sộ bao vây nó ở trung tâm, Hoàng Sa thật sự nghĩ không ra nơi này là chỗ nào trêи bản đồ Trung Quốc.
Thấy cô nghi hoặc, Sở Vân đi bên cạnh liền tốt bụng giải đáp, “Đây là một hòn đảo bí mật chưa được công nhận do chính phủ Mỹ đứng tên.”
???????????
Hoàng Sa không thể tin được chết đứng tại chỗ.
“Vậy chúng ta rời đi bằng cách nào?” Cô ngơ ngác nhìn Sở Vân.
“Tất nhiên là tôi có cách rồi, nhưng cô phải đưa ra một cái giá khiến tôi hài lòng.” Sở Vân đi tới chỗ đã được bố trí xe trước, y mở cửa xe rồi quay lại nhìn cô, gian xảo nói, “Như đã nói, tôi đã giúp cô rời khỏi căn cứ, nhưng không có nói giúp cô rời khỏi hòn đảo này.”
“Đủ đê tiện, có điều tôi rất thích nha.” Hoàng Sa cười sung sướиɠ, đúng là không có bữa cơm nào miễn phí mà.
Hai người vừa lên xe liền phóng một mạch chạy ra bờ biển nơi đã được đậu sẵn du thuyền nhỏ, trong xe Hoàng Sa lười biếng dựa vào cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh, chợt cô hỏi, “Bọn chúng thế nào rồi?”
Cô vừa hỏi Sở Vân liền hiểu ý trả lời: “Đã được vận chuyển về rừng Hoành Tử như mong muốn của cô.”
“Dừng xe lại!” Đột nhiên Hoàng Sa quay qua y hét lên, Sở Vân giật mình theo bản năng thắng xe lại, xe ầm một tiếng liền đụng vào thân cây.
Sở Vân đang choáng váng đầu óc thì thấy Hoàng Sa mở cửa xe chạy ra, y kinh hoảng há mồm muốn gọi tên cô thì nghe thấy tiếng cô cách không xa, “Đúng thật là mày!”
Lúc này Hoàng Sa đã trở lại xe, trêи cổ cô còn treo một con cáo nhỏ với bộ lông nâu dơ bẩn, Sở Vân ngờ ngợ nhận ra con cáo này.
Lúc kiểm kê không ngờ bỏ xót nó, vì chỉ là một con vật bình thường nên y cũng chả để ý, ai ngờ nó lại lưu lạc ngoài căn cứ.
Đối diện với tầm mắt sắt lạnh của Hoàng Sa, y lại theo bản năng rụt cổ giải thích, “Chỉ là một con cáo bình thường nên tôi,… Xin lỗi.”
Bởi vì giữa ấn đường Tiểu Ly có một chớp lông trắng kì lạ nên vừa liếc mắt cô liền nhận ra nó đang ủ rũ nằm trêи đất.
Hoàng Sa cả người tanh tưởi mùi máu tươi, Tiểu Ly có chút khó chịu hít hít mũi nhưng không có buông cô ra mà còn được đà quấn chặt thêm, nó gầm gừ nhe răng thị uy với Sở Vân thấy y không có hành vi nào nguy hiểm mới mệt mỏi nhắm mắt.
Nó đã nhịn đói chờ bên ngoài căn cứ ba ngày rồi, thật sắp chống đỡ không nổi thì cô xuất hiện.
Tiểu Ly kêu ‘ử ử’ ủy khuất, đầu ủn vào vai cô rêи rỉ, Hoàng Sa liền đau lòng nó quá chừng cả buổi đều ôm nó vuốt ve, “Anh có thức ăn không?”
“Trêи thuyền có, tới tôi sẽ đem cho cô.”
….
Lúc tới nơi đã là hai giờ sau, bên bờ biển đậu một chiếc du thuyền nhỏ đã đăng kí giấy phép, hai người liền để xe ở lại rồi lên du thuyền, Sở Vân dẫn cô tới một căn phòng rồi rất nhanh mang đồ ăn và quần áo tới, nghe y nói thì đây là quần áo lúc trước y giả gái.
Hoàng Sa có chút ghét bỏ, nhưng dù gì cô cũng không thể mặc chiếc váy dính đầy máu này được, liền chấp nhận số phận.
“Cô còn ghét bỏ đồ của tôi!” Sở Vân có chút nghiến răng nói, y đã cố gắng không tiếc rẻ mà đưa đồ cho cô, thế mà cô còn ghét bỏ!
“Xì, Anh quá ồn ào, còn bao lâu thì chúng ta tới cảng Trung Quốc.” Hoàng Sa mất kiên nhẫn đẩy y ra, tay đặt trêи má Tiểu Ly véo một cái, thích thú nhìn nó ử ử ủy khuất.
Nhân loại này sao càng ngày càng đáng ghét a!
“Dự kiến thì khoảng bốn mươi ngày nữa sẽ tới cảng Quảng Châu, song chúng ta sẽ đặt vé máy bay về Bắc Kinh.” Sở Vân hừ một tiếng quay mặt qua chỗ khác, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Hơn một tháng đi thuyền????
“Anh giàu như vậy, tiền mua xe và du thuyền còn thuê máy bay cho tôi?” Hoàng Sa như cảm thán nói một câu, liền thấy Sở Vân hoảng hốt nhìn mình.
“…” Hai người nhìn nhau.
30s giây trôi qua…
1 phút trôi qua…
5 phút trôi qua…
…….
Sở Vân yếu ớt lên tiếng, “Tôi tưởng cô có tiền…”
“Tôi còn muốn đi theo cô, thật sự tôi còn không có chỗ để ở…” Sở Vân lại yếu ớt nói.
“… Ý anh là tôi còn phải thu giữ anh?” Hoàng Sa khó khăn nói.
Mặc dù rất ngại ngùng khi nhắc tới vấn đề này nhưng y vẫn xấu hổ gật đầu, “Có thể xem là như vậy.”
“Không…” Hoàng Sa lấy quần áo rồi lạnh lùng đóng sập cửa lại.
__________________________________