"Tiểu Uy, đừng nói lung tung." Lương Lương nhìn thấy tình hình không tốt, vội lên tiếng.
"Ta nói lung tung? Lương tỷ, ngươi đừng bị người ta lợi dụng còn không biết. Các ngươi nhìn xem mình có bao nhiêu chật vật?"
Mọi người nghe vậy, cúi đầu nhìn mình; A Ba cũng cúi đầu nhìn mình.
"Đúng vậy a, chúng ta đều bị thương, ngươi như thế nào không có gì cả?" An Mãnh cũng hiểu được không thích hợp, xoay đầu lại căm tức nhìn ta.
"Ta?" Ta.. Con m*ẹ nó là ta cơ trí a!
"Đúng vậy, vừa rồi ngươi luôn trốn ở một bên!" An Nhiên vuốt vết thương trên mặt, đưa tay chỉa vào ta.
Mẹ nó, ngươi là cỏ đầu tường đi? Gặp gió là ngã a!
"Như thế nào, chiếu theo các ngươi nói là phải bị thương mới tính ra sức?"
Còn không phân rõ phải trái hơn ta nữa ư? Mẹ nó, giúp mấy cái tên khốn này để chúng đánh không lại ai là đổ thừa lên ta? Xem ta là quả hồng mềm, tùy tiện nắm sao? Nhìn xem một đám trên mặt ai cũng khó chịu; hừ, các ngươi mất hứng, A Ba ta cũng không ưa đâu! Và lúc lơ đãng nhìn thấy Mạc Cửu biểu tình chờ xem kịch vui.. A Ba hiểu ra: Mẹ nó, ta hiểu rồi, tên khốn này ngay từ đầu đã biết mặc dù liên thủ- không đúng, đây căn bản không phải liên thủ mà chỉ là một đám hỗn chiến mà thôi.
"A.." A Ba nở nụ cười, "Tiểu mập mạp, ngươi đừng nhìn ta như vậy, hãy nghe ta nói đây. Các ngươi căn bản là bằng mặt không bằng lòng, mang ý xấu. Đừng nói hôm nay người đánh không lại nàng, mười năm hay tám năm nữa ngươi vẫn là đánh không lại nàng đâu, đời này ngươi đừng nghĩ ra chiến trường a!" A Ba chỉ vào mặt tiểu mập mạp trừng mắt mắng.
Nói thật, A Ba giận thật sự. Đám con nít này như thế nào tâm địa gian giảo nhiều như vậy? Nhất là An Uy, quả thực là mưu mô a! Toàn tâm đều là lỗ thủng? Nhiều tâm nhãn như vậy.
"Ngươi nói cái gì!" Tiểu mập mạp vừa nghe cũng phát hỏa, hung hăng hướng A Ba..
Mẹ nó, thật sự cho ngươi mặt? Mắt thấy tiểu mập mạp đi tới, ta sẽ không cho nàng cơ hội đánh ta, ta nghênh diện đi qua trực tiếp ấn vai nàng, trường tiên quét đến.
"Ah!" Một tiếng thét như con heo bị giết.
"Ngươi làm gì!" Không để ta thở, An Uy vọt lên một đá vào ngực ta.
"Hự.." Tiếng kêu đau đớn, ta lùi lại mấy bước, nằm ngã xuống đất.
"Tiểu Khê!" Lương Lương sợ hãi chạy tới đỡ ta.
"M*ẹ nó.."
"Tiểu Khê, ngươi không sao chứ?"
Không nhìn Lương Lương lo lắng, nàng nâng ta đứng lên, ta đẩy nàng ra, cắn răng đi đến trước mặt An Uy.
"Muốn đánh nhau sao?"
An Uy sửng sốt, "Ngươi muốn đánh với ta?" Nàng cười đến gần như không thở nổi, phỏng chừng cho là ta bị điên.
Phải, ta điên rồi, từ lúc đến đây con mẹ nó ta không hài lòng chút nào! Bị đám con nít khi dễ, còn bị Cổ Diễn, Mạc Cửu quản thúc, động một chút liền phạt đòn, lão tử đời này chưa từng sống nghẹn khuất như vậy! Nếu không lập uy, ta không đợi được An Lạc Thành đánh chết mà là bị đám ông bà nội sống này đùa chết!
Cổ Diễn chau mày, đi tới, phỏng chừng muốn ngăn cản hành vi tự hại mình của ta, mà mới vừa đi hai bước đã bị Mạc Cửu cản lại. Ta ngẩng đầu nhìn Mạc Cửu, nhếch mép cười với nàng. A, muốn nhìn ta chê cười? Tốt, ta đây hôm nay cho các ngươi xem đủ.
Những người khác vừa nghe ta muốn đánh nhau với An Uy, tự giác nhảy xuống đài, chờ xem kịch vui.
Lương Lương lo lắng ngăn cản ta, bất quá, thứ cho ta không thể cảm kích.
"Đúng vậy, ta nhìn ngươi khó chịu đã lâu, hôm nay chúng ta nợ mới nợ cũ thanh toán hết đi." Ta nhìn chằm chằm tên cao hơn ta một nửa.
"A.." An Uy cười nhạo, ánh mắt khinh thường.
Không để nàng nói chuyện, ta một quyền hướng má nàng đánh tới, một chiêu trong truyền thuyết chế địch là đánh vào dưới hàm! Mà đáng tiếc a, nàng dễ dàng tránh thoát không nói, còn cầm lấy tay A Ba bắt chéo ở sau lưng, tên khốn đạp hai chân vào bụng ta, điểm tâm thiếu chút phun ra hết, rồi sau đó là thả tay, một đạp vào mông ta, A Ba như bóng cao su té ra ngoài thật xa.
"Hừ, phế vật chính là phế vật."
"Tê.. Ách.." Xoa cái bụng đau. Mẹ nó.. Thằng nhóc này.. A Ba tức giận cắn răng, đứng dậy nhào tới, nửa đường nhảy lấy đà đá một đá.
"Hừ!" An Uy hừ lạnh, đá trở lại.
"Á!" Nằm sóng soài, đau chết! Một cước này đá vào chân ta, ta cảm thấy xương cốt gãy làm đôi rồi..
"A.. Sh.." A Ba bụm chân, hung tợn trừng mắt nhìn An Uy, người này không khách khí, đi tới cưỡi trên người ta, nện xuống nắm đấm.
"Con m*ẹ nó ngươi.. Hừ.." ahihi một quyền này đánh vào hốc mắt ta, trước mắt ta thoáng chốc đầy sao, mơ mơ hồ hồ còn nhìn thấy vẻ mặt An Uy ngoan lệ không lưu tình.
"Đủ rồi, đừng đánh nữa!" Lương Lương lo lắng, gầm lên, tới túm An Uy.
"Phù.." Cho ta tranh thủ thời gian thở dốc.
"Hừ, như thế nào, không phải muốn đánh sao? Đến a! Đứa bất lực!" An Uy đẩy Lương Lương ra, đắc ý cưỡi trên người ta kêu gào.
"Như thế nào, không đánh? Nói ngươi là phế vật, ta tạm tha cho ngươi a." tên khốn này cười thật hăng hái.
"Ha.." Ta cũng cười, gật đầu.
"Đến.." Hữu khí vô lực vẫy tay.
"Lại đây, ta.. ta nói cho ngươi nghe.." Bị đè hô hấp đều khó khăn, thanh âm suy yếu.
"Ha ha!" An Uy cười đắc ý, cúi xuống, "Nói đi."
"Ta.. Ta là.." Nuốt một ngụm nước bọt, hít vào lấy hơi.
"Ta là.. tổ tông ngươi!" Phắt cái ngẩng đầu, một đấm hung hăng đánh vào mũi nàng.
"..."
An Uy hai tay bụm mũi, ngã quỵ về phía sau.
"Mẹ nó, ngươi tiếp tục kiêu ngạo a!" Ta con mẹ nó quay người, đặt tên khốn này ở dưới thân, cưỡi nàng.
Vừa rồi nàng như thế nào đối ta, thật ngại quá, ta gấp bội hoàn trả!
Tiểu quyền gắt gao nắm chặt, mạnh mẽ tiếp đón trên mặt nàng, "Mẹ nó, chơi ta? Ta cho ngươi muốn chơi ta cho ngươi muốn chơi ta, cho ngươi mặt có phải hay không! Con mẹ nó ngươi.. đ*éo!"
A Ba đang đập vui vẻ, người này thế nhưng nhấc chân đá ta bay.
"Mẹ nó, ta hôm nay không giết tên khốn ngươi!" nghiến răng nói một câu như vậy. Liếc mắt nhìn thấy cây thương bên cạnh, ta nhặt lên.
"M*ẹ nó! Chết đi!" Mũi thương hướng về phía An Uy sẽ đâm xuống.
"Bộp."
"Á.." Sau đầu A Ba đau xót, trước mắt biến thành màu đen, chỉ nghe thấy xung quanh hoảng loạn kêu sợ hãi rồi cái gì cũng không biết.
* * *
Sau đó, vẫn là Lương Lương nói cho ta biết, ta lúc ấy như điên rồi, không ai ngăn được, luôn mồm đòi giết An Uy. Cho đến lúc cuối cùng ta cầm mộc thương đâm An Uy, mặt ta nổi gân xanh, đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng lên như sung huyết, vài đứa nhóc con bị dọa, không ai dám đến ngăn cản ta, ngay cả An Uy đều dọa khóc. Là Mạc Cửu đánh ta ngất xỉu mới không gây họa. Lương Lương nói, khi nàng đưa ta trở về, ta vẫn cầm tiểu mộc thương, như thế nào cũng không buông. Ta nghĩ, trận chiến này, ta thắng.. Đi? Chẳng qua, có chút chật vật..
* * *
"Á.. Á.. Tsh.. Đau quá.." A Ba mới vừa khôi phục ý thức, mắt cũng chưa mở, đã cảm giác xương cốt trên người như đứt đoạn, đau đến chết lặng.
"Tiểu Khê? Tiểu Khê ngươi tỉnh?"
Hình như là thanh âm mềm mềm của Lương Lương, uh? Tại sao lại khóc? Hóa ra Lương Lương trước đây không tiền đồ như vậy a, động một chút liền khóc nhè.
"Ta.. Ta không sao.. Không cần.. Lo lắng.." Nói không có việc gì tuyệt đối là gạt người, ngực nặng nề không nói, thế mắt trái ta đây như thế nào không mở ra được?
Ta nhớ.. Hình như là bị An Uy đập hai quyền, ôi, mắt ta vốn không lớn, có phải bị đánh sưng mặt, mắt không mở ra được không?
Cố hết sức mở to chỉ có thể thấy một cái khe hẹp..
Aiz, xong rồi, vốn đã không đẹp nay lại càng xấu!
"Tiểu Khê, ngươi không thoải mái sao?" Trợn mắt nhìn lên, chỉ thấy tiểu Lương Lương nhà ta lo lắng.
"Ta.. A, ngực ta đau, ngươi giúp ta xoa xoa?" nháy mắt mấy cái với Lương Lương.
"Ngực? N.. Nơi này sao?" Bàn tay nhỏ mềm mại vuốt ngực A Ba, ahihi, thoải mái, trận này đáng giá!
Còn đang hưởng thụ, ngực bất thường đau đớn nóng rát giống như có một cổ nhiệt lưu đang chạy, yết hầu ngứa lên, há miệng thở dốc.
"Phụt.." Đúng là phun máu!
Meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo?
Ta.. Ta.. Hộc máu?
Liếm môi, mùi máu rõ ràng.
"Sư phụ sư phụ, Tiểu Khê nàng, nàng.." Lương Lương sợ hãi, quay đầu lại kêu sợ hãi.
Cổ Diễn theo tiếng chạy tới, nhìn ta, "Không cần lo lắng, nàng không có việc gì, chỉ là phun ra máu tụ trong cơ thể."
"Cảm giác khá hơn?"
Ôi chao ngươi đừng nói, ngực không đau, cũng không buồn, thoải mái không ít.
"Uh." Hướng về phía Cổ Diễn gật đầu, ôi trời, Mạc Cửu đã ở đó a.
"An Uy thế nào?" Chú ý, ta đây không phải quan tâm nàng, mà là ta chỉ muốn biết nàng thương thế có phải nặng hơn ta hay không, tìm cái tâm lý an ủi.
"Nàng thật không có gì trở ngại, chỉ là sợ hãi không nhẹ."
Ta.. Nàng..
Không có gì trở ngại.. cái quỷ gì! Ta đây không còn nửa mạng, nàng cũng chỉ là bị chút kinh hách?
Cho ta một lý do để không khóc đi?
"Tiểu Khê, chúng ta biết ngươi không phải cố ý dọa nàng, ngươi đừng.. tự trách!" Lương Lương chăm chú nhìn ta, cảm thấy nàng lời này có ý khác.
Ta rõ ràng cố ý a. Hơn nữa, vì sao ta phải tự trách..
"Hừ." Cổ Diễn tức giận, túm Lương Lương ra, đứng ở bên giường chắp tay sau mông, trên cao căm tức nhìn xuống ta.
"An Khê, ngươi biết rõ là so võ, có thể nào hạ tử thủ đả thương người?"
A Ba chớp mắt, ồ, thì ra Lương Lương muốn giải vây cho ta.
"Sư phụ, ta ngu dốt, thương pháp võ nghệ không tinh tiến thuần thục, không khống chế tốt lực đạo, nắm giữ không biết nặng nhẹ, về sau ta sẽ luyện tập, lần sau sẽ không như vậy." Ta cợt nhả nhìn Cổ Diễn.
"Bất quá, An Uy đánh ta thành như vậy, sư phụ như thế nào không biết nàng xuống tay quá nặng rồi đi?" Sờ mí mắt sưng múp, ta bĩu môi, khó hiểu nhìn Cổ Diễn.
"Nàng không có ý đưa ngươi vào chỗ chết."
"Ta cũng không có.."
"Được rồi được rồi, không nói với ngươi nữa." Cổ Diễn khoát tay chặn lại, vẻ mặt không vui.
Đến, giảng đạo lý a!
"Hai người các ngươi đều sai, phạt dọn nhà vệ sinh mười ngày." Cổ Diễn vung tay áo, xoay người đi rồi.
"Này, ngươi.."
"Uh.. Thú vị.." Mạc Cửu đi vào bên giường, ánh mắt từ trên xuống dưới nhìn kỹ ta.
Hừ, tên khốn này là xem náo nhiệt, A Ba xem thường nàng!
"A, Mạc tương quân, thật ngại quá, hôm nay không cho ngươi xem thành trò hay ha!" Âm dương quái khí, liếc mắt nhìn nàng.
Người này sắc mặt hơi kinh, cúi người xuống gần nhìn ta.
Ta quay đầu, thiếu chút nữa hôn con mẹ nó đi!
"Ngươi làm gì!" Vẻ mặt ghét bỏ xê dịch vào tường, nụ hôn đầu tiên của A Ba phải là để cho Lương Lương, ngươi thằng nhãi này, muốn chiếm tiện nghi ta a?
"Tiểu tử ngươi, thật sự càng ngày càng thú vị." Mặt đầy ý cười nhìn ta chằm chằm.
ahihi, A Ba nhìn mà lạnh người, nữ nhân này, không phải coi trọng ta chứ!
Hết chương 11