Nhẹ nhàng nghiêng người sang, gối lên cánh tay nhìn cô.
Ừm, lớp da của cái tên này thật tốt, trong trắng lộ hồng, mềm mại trong suốt, nào giống người quanh năm hành quân đánh trận chớ!
Lông mi thật dài hơi nhếch lên, bờ môi trắng mịn đóng lại thật chặt, hô hấp đều đặn, nhìn dáng dấp ngủ rất sâu.
Hắc.. Ta đây liền muốn làm chút chuyện xấu khà khà~
Ngừng thở, lén lút hơi di chuyển về phía bên cạnh cô, đem đầu tìm được bên mặt cô, khà khà..
Khuôn mặt nhỏ bé lanh lợi trơn trơn mềm mềm kia, không hôn một cái không phải quá lãng phí cơ hội cực tốt này sao!
Khụ.. Khà khà.. Mlem mlem, ai ya, nước miếng đều chảy ra rồi!
Tâm tình thấp thỏm tiến đến một bên mặt An Lạc Thành, cong lên khóe môi, mắt thấy thì hôn lên rồi, An Lạc Thành mở choàng mắt vừa nghiêng đầu..
Môi của ta cách môi của cô không quá cự ly hai millimet..
Nhìn cô vẻ mặt người sống chớ gần, nội tâm của ta không hề gợn sóng.. Đơn giản chỉ là có chút.. Lúng túng..
"Khụ.." Ta hơi di chuyển về phía sau, "Con.. Con côn trùng.. Vừa rồi trên mặt ngươi.. Có côn trùng.."
Ta gãi gãi trán, cười gượng hai tiếng, nằm thẳng trở lại, không dám nhìn cô..
"Người đâu, giờ gì rồi." An Lạc Thành ngồi dậy.
"Bẩm nguyên soái, giờ dần vừa qua khỏi."
"Ngồi dậy." An Lạc Thành đưa lưng về phía ta, một mình mặc quần áo.
Hở? Đang nói chuyện với ta phải không?
Đoán chừng là ta không nhúc nhích, An Lạc Thành quay đầu đến nhìn ta.
Ta cũng chớp chớp con mắt nhìn cô.
Mắt nhìn cô cúi người xuống, mặt cười cách ta càng ngày càng gần.
Chời chời, muốn làm cái gì, ta còn chưa thành niên!
Bẹp!
Ta trơ mắt nhìn cô cúi người xuống, ở trên trán ta bẹp hôn một cái!
"Là muốn như vậy sao." Hé miệng cười nhìn ta.
Ta.. Lập tức ta thì ngu ra.. Bưng lấy trán, ta cảm thấy đời ta không cần rửa mặt rồi a!
"Ngồi dậy mặc tốt quần áo." An Lạc Thành thu rồi ý cười, đem quần áo ta ném cho ta.
"Ơ! Được rồi!" Tay chân lanh lẹ mặc quần áo tử tế, đứng trước mặt cô khà khà cười khúc khích.
An Lạc Thành cụp mắt quét ta một cái, cũng cười cười, "Người đâu." Kêu một tiếng về phía ngoài trướng.
"Nguyên soái!" Binh lính theo tiếng vào trướng.
"Đem nàng kéo ra ngoài cho ta, trảm."
An Lạc Thành nói nhẹ như mây gió, ta nghe làm sao có chút mơ hồ.
Trái phải nhìn một cái, trong lều hình như cũng không có người khác a, vậy cô muốn trảm ai?
Sau khi sững sờ một giây đồng hồ, ta đột nhiên kịp phản ứng, chỉ mũi của mình, "Ta?"
An Lạc Thành không có tiếp lời, người binh sĩ kia đã phóng tới ta rồi.
"Này này này, chờ đã chờ đã!" Ta nhanh chóng để binh sĩ kia ngừng lại, đây m*á nó cái quỷ gì?
"Mẫu thân, ngài đây là, tại sao vậy a?" Không phải muốn hôn lén ngươi môt cái? Không đến nỗi đem ta giết chết chứ! Hơn nữa còn là ngươi chủ động hôn ta a!
"Nga? Không nhớ rõ?" An Lạc Thành một tiếng cười lạnh, ngồi xuống về phía giường.
"A.. Kính xin mẫu thân chỉ rõ."
"Ngày trước là ai lập quân lệnh trạng với ta, ngang ngược không phá Ung Thành thì lấy cái chết tạ tội." An Lạc Thành run vẩy áo bào, liếc xéo ta.
Ạch.. Chuyện này.. m*á nó.. Cũng rất lúng túng rồi..
"Này.. Đây không phải.. Bất ngờ mà, ta không nghĩ tới các nàng có viện binh a, nếu không Ung Thành không phải đã sớm là vật trong túi của chúng ta mà."
Ta cũng rất oan ức được không!
"Quân lệnh trạng há là trò đùa, nếu lời đã nói ra, ngươi.."
"Này lời tuy nói như vậy!" Ta nhanh chóng đánh gãy lời của An Lạc Thành.
"Thế nhưng, chiến trận còn không có kết thúc, Ung Thành, sớm muộn phá cho ngươi xem, ta lập quân lệnh trạng, nhưng cũng không nói lần này nhất định có thể đánh hạ không phải sao?" Đàng hoàng trịnh trọng nói mò.
An Lạc Thành sắc mặt chìm xuống, một lát, không những không giận mà còn cười.
"Dẫn nàng xuống." Dặn dò về phía binh lính.
"Này! Không phải! Mẫu thân, ngài giữ lại ta, ta còn có thể giúp ngươi giết thêm mấy tên giặc có đúng không, bây giờ ngươi giết ta rồi.. Vậy là kẻ thù mừng reo có đúng hay không.. Này mẫu thân.." Cứ như vậy, ta bị người binh sĩ kia lôi cái ót, kiên quyết ném ra doanh trướng rồi.
"Ô ô.. Ta nhỏ tuổi đáng thương, vẫn chưa thể thay quốc gia làm thêm mấy phần cống hiến, liền muốn chết thảm ở dưới tay người mình, ta làm sao oan uổng như vậy a.." Ngay ở khi ta lo lắng vận mệnh của mình mà tiếc hận
"Được rồi đừng rống nữa, trở về đi." Người binh sĩ kia buông lỏng tay, ghét bỏ liếc ta.
Ơ cái quỷ gì? Ta nhanh chóng lau lau nước mắt nước mũi, nhìn lên, hắc, cô đem ta đuổi về doanh trướng chúng ta ở rồi!
"Tiểu Khê, ngươi trở về rồi!" Lương Lương vén rèm đi ra, nhìn thấy ta, bước nhanh chạy tới, nắm lấy ta trên dưới đánh giá.
"Lương Lương!" Ôi cái tên An Lạc Thành này, thật biết dọa người!
"Ăn cơm rồi chưa? Ta lấy cơm, mau tới ăn đi." Lương Lương lôi kéo ta tiến vào doanh trướng, ôi, ta đây trái tim mới thả lại đến trong bụng đó
* * *
Mới vừa vào trướng, cũng cảm giác có một đạo ánh mắt địch ý tràn ngập.
Ơ? Ta quay đầu nhìn lên, tiểu mập mạp này nằm lỳ ở trên giường, một mặt mập chợt đỏ bừng, tức giận nhìn ta.
Nha đúng rồi, An Uy ngồi ở bên giường nàng giúp nàng xoa cái mông
"Ơ, ngươi làm sao vậy?" Ta đây thì nhìn không hiểu rồi, bị đánh rồi?
"Nàng a, đáng đời." An Đạc ở một bên đọc sách gương mặt cười trên sự đau khổ của người khác.
"Mấy người chúng ta ai ngã bệnh mẫu thân đều sẽ tự mình chăm sóc, theo giữ một đêm, chỉ có cái tên mập mạp này, thể chất quá tốt, xưa nay không từng bệnh. Ngày hôm qua nàng biết ngươi bị đưa đi chỗ mẫu thân, một buổi tối đều đang dằn vặt lung tung, lấy nước lạnh mà tắm, không mặc quần áo chạy đầy quân doanh chịu gió, sư phụ nhìn thấy, còn có thể tha nhẹ nàng?"
"Hừ!" An Mãnh tức rên một tiếng, lại giận dữ liếc ta hai cái.
Phốc.. Thì ra còn có chuyện này a, chẳng trách ngày hôm qua An Lạc Thành đổi tính, đối với ta tốt như vậy, hóa ra đây là.. Truyền thống a!
Không trách mấy đứa nhóc này đối với An Lạc Thành khăng khăng một mực như vậy, ngươi đừng nói là các nàng, trải qua đêm đó của ngày hôm qua, ngay cả ta cũng bắt đầu ngóng trông cái ôm ấm áp kia rồi! Quá có hương vị tê tê rồi!
"Còn có chỗ nào không thoải mái không?" Lương Lương đem tay nhỏ kề sát tới trên trán ta, lại thả lên trán mình so sánh một chút
"Ta không sao, hiện tại cảm giác khắp toàn thân tràn đầy sức mạnh, cho dù lúc này khai chiến, ta cũng có thể giết đầy!" Ta vỗ bộ ngực một cái, nắm quyền, cười hì hì với Lương Lương.
"Vậy thì tốt." Lương Lương hiểu ý nở nụ cười, "Ăn cơm.."
"Tùng - tùng tùng tùng -"
Đây là.. Tiếng trống tập hợp? Sẽ không thật sự để quạ đen ta đây nói trúng rồi chứ! Thật phải khai chiến rồi?
Mấy nhóc con cũng lập tức sốt sắng lên, nhìn lẫn nhau.
"Các ngươi ở đây chờ trước, ta ra ngoài xem thử." Lương Lương nói xong vội chạy ra ngoài.
Chỉ chốc lát, Lương Lương vội vàng chạy về, "Tương quân ở bên ngoài khiêu chiến."
"Cái gì?" Tối hôm qua mới vừa đánh xong, lúc này lại đến! Lạc Thanh Viễn thì không sợ các binh sĩ không chịu nổi sao, một chút cũng không biết thông cảm người à!
Mấy người khác vừa nghe, dồn dập mặc quần áo tử tế, mang xong mũ nón trụ, cầm vũ khí vừa chạy ra ngoài.
Ơ không phải, mấy người các ngươi, làm sao tinh lực dồi dào như thế a..
Trước trận, hai quân xa xa nhìn nhau, rất xa thì nhìn thấy vị đối diện một thân đại bạch mã hồng bào giáp bạc, đại tướng quân uy vũ bất phàm, chậc, ta lại so sánh với An Lạc Thành một chút, ừm, cũng khá soái.
Hắc, đây chắc là lần đầu tiên hai người này đường hoàng ra dáng giao thủ chứ? Không biết tại sao, tuy rõ ràng hai người bọn họ giả thiết là kẻ thù sống chết, nhưng trước mắt, để ta tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ đứng phía đối lập, kỳ thực trong lòng ta rất khó chịu, thật sự, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ai bị thua thiệt ta đều đau lòng, huống chi văn ban đầu của ta chính là viết câu chuyện của Lạc Thanh Viễn và Mục Khuynh Tuyết bọn họ.
Aiz..
Hở? Chờ chút! Nói đến Mục Khuynh Tuyết.. Trận chiến này.. Không phải là Lương Lương cùng Mục Khuynh Tuyết lần đầu tiên gặp mặt đánh chứ!
Nghĩ đến đây, trong lòng ta đây run lên một cái, nhanh chóng tìm người khắp nơi.
Nhìn hồi lâu, đối diện vừa nhìn đi một mảnh đông nghẹt toàn là đầu người, cũng không tìm được a.
"Hí.. Ai nha.. Hẳn là trận này đó.."
"Tiểu Khê? Ngươi đang tìm cái gì chứ?" Lương Lương kéo ta một cái.
"Nga, tìm đứa nhỏ."
"Đứa nhỏ?"
Ai ya! Thiểu năng trí tuệ rồi! Ta nhanh chóng che miệng, "Ạch, không tìm cái gì, thì tùy tiện nhìn một chút."
"Nga, ngươi là đang nhìn họ sao?" Lương Lương chỉ tay một cái.
Ta theo phương hướng chỉ của nàng nhìn lại, trên một chiếc chiến xa, đang ngồi hai tiểu nha đầu nhìn chung quanh! Không phải, các nàng được Tương quân bao bọc xung quanh, Lương Lương làm sao phát hiện?
Ta một mặt kinh ngạc nhìn Lương Lương, "Ngươi làm sao thấy được?"
"Hả? Tùy tiện vừa nhìn thì thấy được a." Lương Lương nhíu mày chu chu mỏ.
Ta.. Đ*ệt.. Cái này.. Không phải là ý trời chứ.. Tùy tiện vừa nhìn là có thể thấy được Mục Khuynh Tuyết ở trong vạn quân?
Ta chết dí nhìn chằm chằm Lương Lương.
"Làm.. Làm sao vậy?" Đều đem nàng nhìn chăm chú ngớ rồi.
"Trên người ngươi.. Có mang ám khí gì không?"
"Nga.." Lương Lương sờ tay vào ngực, một giây sau lại vội lấy tay ra, "Ạch, không, không có." Lắc lắc đầu, hai cái tay tựa ở sau người.
Hừ hừ! Tin ngươi mới là lạ!
"Giao ra nhanh lên một chút, nếu không ta muốn ồn ào rồi!" Ta lấy tay xòe ra trước mặt Lương Lương.
"Ạch.. Nhưng.. Nhưng mà tiểu Khê, lỡ như một hồi đánh nhau, ta sẽ ứng phó không kịp, ném một cái phi tiêu, còn có thể kéo dài một chút a."
Ừm, nói rất có lý.
Thế nhưng! "Ta ở bên cạnh ngươi, sẽ không để cho ngươi có sai lầm, giao ra nhanh lên một chút đi!" Không nói lời gì đem bàn tay qua, "Ngươi không cho ta, tự ta đi lấy a!" Hù dọa nàng một câu, làm dáng muốn đem bàn tay đến trong quần áo nàng.
"Ôi được được, cho ngươi, cho ngươi là được rồi." Cái tên này một mặt oan ức từ trong ống tay áo lấy ra hai phi tiêu, méo miệng, vô cùng không tình nguyện đặt ở trên tay ta.
"Còn có" Ta cố ý khuôn mặt nghiêm túc, muốn lừa nàng một chút.
"Nga.." Thứ này lại ngoan ngoãn từ trong ngực móc ra bảy, tám miếng đồng!
"Còn có!" Không thành thật, tiếp tục gạt!
Lương Lương vẻ mặt đưa đám, miệng đều phải vểnh lên đến bầu trời rồi, đem bàn tay đến bên hông, lấy ra một hòn đá nhỏ..
"Thật sự không có rồi.."
M*á nó, tiểu tổ tông của ta, ngươi bỏ nhiều đồ như vậy ở trên người, không nặng sao?
"Được rồi, một hồi đánh nhau, ngươi nhất định phải theo ta trong vòng ba thước, không cho phép chạy lung tung, điểm quan trọng nhất, không cho phép đi đánh hai nhóc con kia!"
"Nhưng mà.. Tại sao?"
"Ạch.. Ta.. Ta là bệnh nhân a, ngươi không thể bảo vệ ta sao? Hơn nữa ngươi xem, hai nhóc con kia không chênh lệch nhiều với chúng ta, lớn lên cũng thật đáng yêu, ngươi nhẫn tâm họ biến thành một bộ thi thể lạnh như băng sao?" Đàng hoàng trịnh trọng bịa chuyện, cách xa tám trượng, nào thấy được hình dạng của họ ra sao.
"Nga.." Lương Lương gật gù, lại liếc nhìn phương hướng hai tiểu gia hỏa kia, khà khà vui lên, "Là khá đáng yêu.."
Ta con m*ẹ nó! Ngươi đây là cái ánh mắt gì a!
Trong lòng ta đây đột nhiên có chút trống rồi, ta làm sao luôn cảm thấy Lương Lương cùng Mục Khuynh Tuyết hình như có chút không thể tách rời gì đó! Không được, phải trông Lương Lương thật tốt!