An Lạc Thành này thật là chẳng ra gì a, vừa nhìn ai không kiên trì nổi, đi tới phía sau nàng chiếu theo cái mông chính là bốp bốp hai roi, còn không cho người hé răng!
Bằng không chính là, nhìn ai động tác không đúng tiêu chuẩn, tỷ như cánh tay thấp nửa tấc, không nói hai lời, đi qua chiếu theo cánh tay chính là một roi.
Toàn trường này chỉ nghe thanh âm vèo vèo vèo roi mây kia của cô.
Nhưng mà kỳ quái là, tất cả mọi người hoặc nhiều hoặc ít đã bị đánh, nhưng mà, chỉ có ta! Đến giờ vẫn không có bị đánh qua! Khà khà khà!
Ta vốn là cho rằng, có phải là động tác của ta quá tiêu chuẩn, cô xoi không ra chỗ a? Nhưng sau đó phát hiện, không phải chuyện như thế, là An Lạc Thành này, căn bản không nhìn ta..
Cả An Nhiên cô đều sẽ đi thao túng một chút, nhưng cặp chân kia, chính là không đi đến phía ta, cứ coi ta không tồn tại.
Ta đây thì không cao hứng a. Thế nhưng ta lại không muốn bị đánh..
"Vèo!"
"Ách a!" Ôi ôi ôi, chuyện xấu rồi, vậy mà có người kêu ra tiếng? Ta đây quay đầu nhìn lên, suýt chút nữa ngoác mồm kinh ngạc!
Vậy mà.. Vậy mà là Lương Lương?
An Lạc Thành đứng trước mặt Lương Lương, trừng hai mắt nhìn chằm chằm nàng, Lương Lương đó, mặt nghiêng tái xanh, thật chặt bưng lấy mu bàn tay phải, thấy An Lạc Thành nhìn chằm chằm nàng, vội lại đem cánh tay phải vươn ra ngoài, nắm chặt lấy quyền.
Ta đây liếc mắt nhìn, chỉ thấy trên mu bàn tay nàng, nơi khớp xương ngón tay giữa mơ hồ trắng bệch, trên đốt ngón tay một tấc, sưng đỏ lên. ahihi, đây không phải là An Lạc Thành muốn đánh mu bàn tay Lương Lương, kết quả không cẩn thận đánh tới khớp xương chứ! Vậy con mẹ nó không phải đau chết a!
Ta cho rằng An Lạc Thành tốt xấu cũng nên vì sai lầm của mình, hơi nhìn vết thương của Lương Lương chút chứ?
Kết quả.. Ta con mẹ nó vẫn là rất cao đánh giá lòng tốt của cô rồi.
Tên khốn kiếp này vậy mà lại giơ tay, thì theo khối vết đỏ đó, bốp bốp lại là hai roi!
Ta không biết Lương Lương là thế nào nhịn xuống, nếu như đổi thành ta, ta cần phải nhảy lên hay sao
Mẹ kiếp An Lạc Thành, vậy mà bắt nạt Lương Lương ta như vậy! Ta má nó cố nén không lao ra, ta sợ vừa kích động, lại sẽ hại Lương Lương.
Quay đầu nhìn Lương Lương, ngươi đừng nói là khuôn mặt nhỏ trắng xanh, cả môi đều trắng, hơi phát run, trong hốc mắt bao hàm lấy nước mắt, vẫn còn kiên trì không cho nó chảy ra, có thể nhìn ra nàng đang không ngừng hút vào khí lạnh, cực lực ẩn nhẫn.
Lại nhìn mu bàn tay của nàng, đã là một khối xanh tím, An Lạc Thành này thật không phải đồ vật, chỉ biết bắt nạt nhóc con!
"Luyện thêm nửa canh giờ." An Lạc Thành ngẩng đầu nhìn sắc trời, phân phó một câu, đem roi mây ném cho Cổ Diễn, quay người rời đi.
"Tỷ tỷ, ngươi thế nào?" Ta mới mặc kệ cái gì nửa canh giờ, nàng chân trước mới vừa đi, ta chân sau ngay ở dưới mí mắt của Cổ Diễn chạy đến trước mặt Lương Lương, muốn nhìn một chút tay của nàng.
"Trở lại."
"Ách.. a?"
"Còn có nửa canh giờ." Lương Lương một mặt nghiêm nghị nhìn ta.
"Ngươi.. Ngươi.. Ngươi không đau hả?" Ta con mẹ nó thực sự là hết chỗ nói rồi!
Lương Lương cắn môi không lên tiếng, cũng không nhìn ta.
"Ôi ta nói tên gia hỏa ngươi đây.. ai ya!" Cái mông một trận đâm nhói, quay đầu nhìn lên, Cổ Diễn tên khốn kiếp này lại lấy roi mây quất ta!
"Trở lại luyện công." Giơ roi mây dọa ta.
Nhìn Lương Lương một chút, còn liều mạng kiên trì, ta cũng là phục rồi giận rồi, ngươi rốt cuộc là tính khí gì a!
"Được rồi được rồi, ta biết rồi."
* * *
"Được rồi, nghỉ một lát đi." Cổ Diễn ra lệnh một tiếng, chúng ta tập thể ngồi xuống trên đất, mệt như ch*ó.
An Đạc và An Diệc vội cởi giày, đổ ra không ít đá vụn, cởi tất nhìn lên, mỗi cái chân thêm mấy bong bóng, đều bị mài ra máu rồi, cũng thực sự là khâm phục hai nàng, như vậy đều có thể đứng nửa ngày!
Bọn nhóc chon cúi đầu ủ rũ, lau nước mắt một chút, đờ ra một chút.
"Ôi, các ngươi a, ta vẫn là thường ngày quá kiêu căng các ngươi, lần này nguyên soái trở về, chính các ngươi cũng đều để bụng chút, đừng tiếp tục giống như trước, luôn muốn lười biếng dùng mánh lới." Cổ Diễn thở dài, ngồi xổm người xuống, nhìn một chút vết thương ở chân của An Đạc và An Diệc, cho mỗi người xoa xoa cẳng chân và cánh tay.
Hiện tại cuối cùng nhìn ra, Cổ Diễn đúng là ôn nhu chu đáo nhất rồi.
"Lương Nhi?" Bàn tay lớn dày rộng thay Lương Lương lau mồ hôi trên mặt, "Tay khá hơn chút nào không? Sư phụ xem thử."
Nắm lên tay nhỏ của Lương Lương, chỉ thấy tay phải này còn nắm quyền đó.
Cổ Diễn chau mày, nhìn Lương Lương một chút, nắm ngón tay của nàng, chưa kịp đẩy ra đó, liền nghe Lương Lương nhẹ giọng kêu rên.
"Làm sao vậy? Rất nghiêm trọng sao?" Ta vừa nghe thì ngồi không yên rồi, chạy đến trước mặt Lương Lương nhìn chằm chằm tay của nàng, khớp xương ngón tay giữa tím bầm, đều trong suốt rồi.
Cổ Diễn sắc mặt hơi nghiêm, gật gật đầu, "Sợ là bị thương xương rồi."
Lương Lương vừa nghe liền cuống lên, "Vậy ta.."
"Không sao, đừng lo lắng, có sư phụ ở đây." Vuốt đầu của Lương Lương an ủi.
* * *
Cổ Diễn dẫn Lương Lương đi thư phòng, ta đây theo đuôi đương nhiên muốn đi theo rồi.
"Sư phụ a, ngươi có loại Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam (*), loại công phu chịu đòn không đau hay không?" A Ba gương mặt ngây thơ.
Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam (*) : Hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm
Cổ Diễn quay đầu lườm ta một chút, dở khóc dở cười, "Ngươi không phải không có chịu đòn, sợ cái gì."
"Ơ, không phải ta, là tỷ tỷ nàng, quá thành thật, người thành thật là sẽ bị bắt nạt, ta là tràn đầy cảm xúc!" Ta đây đàng hoàng trịnh trọng, Cổ Diễn lại là khẽ cười liếc ta một chút.
"Ngươi a, trước đây ỉu xìu cái hũ nút, hiện tại làm sao có thể biết nói chuyện, đều lanh lợi hơn ai"
"Khà khà, ta đây gọi, tìm chỗ sống trong chỗ chết."
Cổ Diễn cười cười, "Ngươi nếu như có thể đem những kế vặt này dùng ở trên luyện công và học tập, chắc là sẽ có chút tiền đồ." Thuận tay sờ sờ đầu của ta.
Ngươi lời nói này ta thì không cao hứng, cái gì gọi là nên? Đó là khẳng định được chưa!
Ta đây cúi đầu đi về phía trước theo hai người, mới vừa bước qua bậc cửa, đụng ở trên người Cổ Diễn.
"Ai ya, sư phụ ngươi làm gì thế!" Ôm đầu oán giận.
"Nguyên soái." Cổ Diễn cúi người hành lễ.
What? Ta đây vừa ngẩng đầu, mẹ kiếp! Lại là An Lạc Thành! Ôn thần này lại ngồi ở trong thư phòng đọc sách?
"Mẫu.. Mẫu thân.." Lương Lương cũng cẩn thận từng li từng tí một hành lễ.
Nhìn ta không động tác, An Lạc Thành liếc ta một chút, cái tên này lưu ý lễ nghi như thế sao? Được rồi được rồi.
Vội vàng khom lưng, xem như là hành lễ.
"Làm sao vậy?" An Lạc Thành nhìn về phía Cổ Diễn
"Tay của Lương Nhi thương tổn tới xương, thuộc hạ muốn giúp nàng xem thử."
An Lạc Thành nghe vậy, nghiêng đầu nhìn Lương Lương.
Cổ Diễn thấy thế, vội đem Lương Lương đẩy ra ngoài, giơ lấy tay nhỏ bé của nàng đưa tới trước mặt An Lạc Thành.
Chỉ thấy An Lạc Thành này lại nắm tay của Lương Lương cẩn thận liếc nhìn, lông mày cau lại, lập tức giãn ra, "Làm sao cũng không cẩn thận chút." Nhìn Lương Lương một chút.
Ta móa nó.. Rõ ràng là ngươi cố ý đánh được chưa! Ngươi là làm sao giả bộ như người không liên quan?
Còn có vừa rồi, ánh mắt cô hướng về Lương Lương kia, lại là ôn nhu hiếm thấy, cả ngữ điệu cũng không phải cứng rắn rồi, ta đều nhìn ngốc mắt rồi được chưa!
Cái tên này, cũng quá biết túm cửa mạng của Lương Lương, ta hiện tại xem như là biết, vì sao Lương Lương sẽ cam tâm tình nguyện như vậy chịu đựng cô ngược đãi!
"Băng bó một chút cho nó đi." Dặn dò một chút với Cổ Diễn.
"Vâng."
"Đa tạ mẫu thân." Lương Lương lại hành lễ, gương mặt thỏa mãn
"Ừm." An Lạc Thành gật gật đầu, liền một mình đọc sách rồi.
* * *
Buổi tối lúc ăn cơm, ta đây một cước bước vào nhà bếp, còn tưởng rằng đi nhầm địa phương!
Chỉ thấy mấy đứa nhóc ngoan ngoãn đứng bên cạnh bàn, cũng không dám ngồi xuống, cũng không dám nói chuyện.
Lương Lương thấy thế, cũng kéo lấy ta đến bên cạnh bàn đứng, không cho ta ngồi.
Ta đây cúi đầu nhìn lên, Ôi hey, làm sao trên ghế mỗi người đều có cái đệm, chỉ có ta không có a?
"Ơ sư phụ a, đây là cái gì? Tại sao ta không có!"
"Cái mông của ngươi đau không?"
Ta xoay tay lại sờ sờ, "Không đau a."
"Vậy ngươi muốn cái đệm làm gì." Cổ Diễn lườm ta một cái
"Nhưng mà.. Các nàng đều có a!" Ta đây thì không vui rồi, có chuyện tốt làm sao cũng không nhớ ta?
"Vậy ngươi phải đi tìm nguyên soái rồi." Cổ Diễn hé miệng nở nụ cười, nhìn một chút mấy người, bọn nhóc vừa nghe là An Lạc Thành an bài, mỗi cái khuôn mặt nhỏ cũng không tự giác hiện lên một nụ cười, đoán chừng là cảm thấy đánh không uổng công chịu đựng?
"Hứ."
"Làm sao, ngươi có gì bất mãn?"
Vừa nghe được thanh âm này, đầu ta đều nổ rồi! Lại là An Lạc Thành!
An Lạc Thành chắp tay sau lưng vào nhà, từ đầu đến chân đánh giá ta một chút
"Mẫu thân" Bọn nhóc tập thể khom mình hành lễ.
Ta sửng sốt nửa ngày, "Nga nga nga, nguyên soái." Vừa khom lưng.
Cương trực đứng người dậy, không được bình thường, bọn nhóc bên cạnh từng cái từng cái nhìn ta như nhìn quái vật, cả Lương Lương cũng là một mặt kinh dị, lại vừa ngẩng đầu nhìn An Lạc Thành, má ơi! Trên mặt kia như treo sương, lạnh đáng sợ!
Cổ Diễn nháy mắt với ta, ta không rõ xảy ra chuyện gì a.
"Ha, ngươi nếu như không muốn ở trong phủ, thì cút ra ngoài." An Lạc Thành kéo kéo ống tay áo, không hề liếc mắt nhìn ta, đến sát vách bàn ngồi xuống rồi.
Meo meo meo meo meo? Cái quỷ gì? Ta làm sao càng nghe càng hồ đồ? Gọi cô nguyên soái có lỗi sao?
"Các ngươi đều thích đứng dùng cơm sao?"
Mọi người vừa nghe, vui cười hớn hở thì ngồi xuống, nói thật, không phải hiểu lắm, ta làm sao ngu ngơ như vậy chứ?
"Ăn cơm đi." An Lạc Thành nói một câu mọi người lúc này mới khởi động.
Bỏ đi, quản làm gì, ăn cơm to lớn nhất.
Ta là loại người có một miếng ăn là có thể ngăn chặn miệng ta, trong nháy mắt đem không vui vừa rồi ném ra sau đầu.
Ôm cái đùi gà gào gừ chính là một miếng, oa nha, thịt gà này thật tươi mới!
"Ơ? Ngươi làm sao không dùng bữa hở?" Dư quang quét thấy Lương Lương một mực gặm bánh màn thầu.
Lương Lương lắc lắc đầu.
Ta đây cúi đầu nhìn lên, được rồi, Cổ Diễn này cũng thực là, để nàng băng bó cho Lương Lương, nàng ngược lại tốt, chặt chặt chẽ chẽ gói lại, tay kia đều không cong được, làm sao cầm đũa a.
"Hở, cho ta." Vào lúc này, phải nhờ vào thông minh tài trí của A Ba rồi.
Cầm lấy bánh màn thầu của nàng bẻ bẻ, đem chính giữa bẻ ra, gắp chút thức ăn a thịt a bỏ vào, "Nè, bánh bao nhân thịt vô cùng to!" Đưa cho Lương Lương cầu xin biểu dương.
"Oa.." Mấy tên nhóc khác một mặt kinh dị, phỏng chừng thì chưa thấy qua có người ăn bánh màn thầu như thế.
"Thật sự có ngươi." Lương Lương một tiếng cười khẽ, tiếp nhận bánh màn thầu nhìn một chút, cắn một ngụm lớn.
Ân, trong lòng A Ba đắc ý~
"Ai ya!" Một tiếng gào thét, nhưng đem chúng ta sợ hết hồn.
"Làm gì chứ!" Cổ Diễn bất mãn khiển trách một tiếng.
Ta đây cũng một mặt mờ mịt a, một đám người nhìn chằm chằm An Mãnh, tên gia hỏa này, không có chuyện gì gào to tùm lum cái gì!
Chỉ thấy An Mãnh này một mặt oan ức che miệng, trong tay còn cầm nửa khối bánh màn thầu kẹp thức ăn, trên bánh màn thầu còn có một một hàng dấu răng, ta đoạt lấy bánh màn thầu liếc mắt nhìn, khá lắm, trong này kẹp khối xương sườn là cái quỷ gì?
"Ngươi không biết là cấn rắng hả?"
An Mãnh nghe vậy chép chép miệng, thả tay xuống vừa nhìn.. Được rồi lòng bàn tay một cái răng trắng to! Còn dính chút vết máu đó.
"Răng của ta.." An Mãnh một cái miệng, trước cửa một cái lỗ thủng lớn..
"Phốc.. Ha ha ha ha!" Ta má nó ném bánh màn thầu đập bàn cười lớn a!
Không phải A Ba không tử tế, ăn thịt kẹp bánh rơi mất răng cửa, An Mãnh, ngươi là thật mãnh liệt a!
"Ha ha.." Bọn nhóc ở dưới lôi kéo của ta dồn dập che miệng cười trộm, cả Lương Lương cũng nhịn không được.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng cười ngửa tới ngửa lui, tâm tình ngột ngạt hôm nay của ta cũng thoáng đến phóng thích.
Hết chương 16