"Mẫu thân!" An Đạc đột nhiên một tiếng thét kinh hãi, đột nhiên chạy vội hai bước về trước, lại đột nhiên dừng bước lại.
Ta còn không phản ứng lại, nhìn lên theo ánh mắt của nàng, cách đó không xa người kia đứng chắp tay, đưa lưng về phía chúng ta, phía sau còn khoác một cái áo choàng màu mực xám, phía trên một chữ An!
Không phải An Lạc Thành, lại là ai?
Ở bên người cô, Cổ Diễn và Mạc Cửu cũng ở hiện trường. Lại hướng về bên cạnh, trên hoàng liễn tám người hợp nhau khiêng, người một thân long bào màu vàng óng đang cười híp mắt nhìn chằm chằm chúng ta đánh giá, bên cạnh nàng còn theo vài tên đại thần và nội thị.
Một đám nhóc con mắt to trừng mắt nhỏ, "Ha.." Ta nở nụ cười.
Ta tiến lên vài bước, đem Lương Lương giao cho An Đạc, tiếp tục đi về phía trước.
Trong mắt chỉ nhìn chằm chằm bóng người của An Lạc Thành, mắt thấy sắp đến trước người của cô, bỗng nhiên phát lực, "An Lạc Thành! Đại gia ngươi!" Một đường lao nhanh đi qua, bay lên chính là một cước!
M*ẹ nó lại bị Mạc Cửu từ giữa không trung trực tiếp ôm lấy!
"Con m*ẹ nó ngươi thả ta ra! An Lạc Thành ngươi không phải người! Ngươi chơi chúng ta có phải không!"
"Tiểu Khê, ngươi bình tĩnh chút!"
"Ta bình tĩnh cái m*ông! Có các ngươi chơi người như vậy? Hả? Ngươi là thật muốn giết chết chúng ta a! Hả?" Ta m*á nó giương nanh múa vuốt, liều mạng giãy dụa, cũng không biết trong lúc vô tình đánh Mạc Cửu bao nhiêu quyền.
"Bình tĩnh chút! Phát điên cũng không nhìn chỗ một chút!" Mạc Cửu quát khẽ một tiếng.
"Ta quản ngươi là nơi nào! An Lạc Thành, uổng chúng ta tin tưởng ngươi như thế. An Đạc còn nói cái gì thí xe giữ tướng, Lương Lương còn nghĩ thà chết cũng không bán đứng ngươi, ngón tay đều sắp bị cái kẹp kẹp gãy rồi, cũng không có từng nói ngươi chữ không! An Lạc Thành, ngươi thật đúng là nhân vật a!"
Nói đến đây, ta đây nước mắt bành bạch nện trên đất, đều có thể nghe thấy tiếng vang, ta là thật sự, thật sự thương tâm, thật sự thất vọng, thật sự thay Lương Lương, thay mọi người không đáng.
Cổ Diễn tựa hồ là nghe được Lương Lương bị trọng thương, vội vàng đi tới kiểm tra tình huống.
"An Lạc Thành ngươi quay qua, để ta nhìn ngươi một chút có phải là đang cười không! Ngươi đắc ý sao! Nuôi ra nhiều con ch*ó trung thành như vậy!"
"Đủ rồi đừng nói nữa." Mạc Cửu bịt miệng ta.
Dựa vào cái gì không nói! Ta con m*ẹ nó một bụng giận, dựa vào cái gì không cho ta nói! Một cái miệng, theo tay của Mạc Cửu, hì hục chính là một miệng!
"Chúng ta kính ngươi sợ ngươi, coi ngươi là mẫu thân, ngươi thì sao! Ngươi cho chúng ta là cái gì! Là pháo.. Ạch a.."
Bên tai "Ầm" một tiếng, sau đầu đau xót, mơ mơ màng màng nằm nhoài trong lồng ngực Mạc Cửu.
Trước lúc mê man, ta thấy Lương Lương, một bước dừng lại đi đến trước mặt An Lạc Thành, quỳ trên mặt đất, cười cười, rơi xuống một giọt lệ.
* * *
"Ạch a.. Đau quá a.." Ta còn không mở mắt ra, trên người chính là từng trận đau nhói, nhắm mắt lại gãi gãi đầu, ta làm sao hình như.. Mỗi lần tỉnh lại cũng phải gọi một câu đau quá a..
"Ai yo.." Trên người tựa như tan rả ra.
"Tỉnh rồi?"
Cái này hình như là thanh âm của Mạc Cửu a, tại sao nàng sẽ ở trong phòng ta?
Dụi dụi con mắt liếc nàng một chút, vừa định há mồm gọi người, bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước đó ở trong thiên lao, còn có lúc ta muốn đi tìm An Lạc Thành tính sổ, chính là Mạc Cửu tên kh*ốn kiếp này cản ta!
"Hừ!" Giận hừ một tiếng, ta không thèm để ý nàng, xoay người ngủ tiếp.
"Còn giận sao?" Mạc Cửu hình như là đang cười, ngồi ở mép giường chọt chọt ta.
"Đừng đụng ta, phiền lắm."
"Vậy.. Cơm cũng không cần ăn rồi?"
"Ăn cái m*ông!"
"Chà, há mồm ngậm miệng cái mông cái mông, đều là ai dạy ngươi?"
"Ngồi dậy, đem thuốc uống." Mạc Cửu xách cái ót của ta lôi ta dậy.
"Hừ." Ngồi xếp bằng ôm cánh tay, mặt nhìn tường.
"Được rồi, ngươi có biết ngày đó ở hiện trường đều là người nào hay không, nếu không phải ta ngăn ngươi, ngươi sợ là mạng nhỏ cũng khó giữ rồi."
"Là ai ta không biết, ta thì biết, ta bị người coi là kẻ ngu si mà chơi."
"Chà, được rồi, làm sao tính tình lớn như vậy, đây không phải đều qua rồi sao."
"Hắc! Ngươi một câu trôi qua thì trôi qua? Chúng ta tội này thì gánh uổng? Hả? Roi kia không phải đánh ở trên người ngươi, cái kẹp kia.."
Nói đến cái kẹp.. Cũng không biết Lương Lương thế nào rồi!
Vội vàng xuống đất, mang giày vừa chạy ra ngoài.
"Này ngươi đi làm gì!"
Một đường chạy chậm tới trước sân của Lương Lương, mới vừa bước vào sân, dọa ta một hồi!
An Lạc Thành vậy mà đứng ở trong viện, cũng không biết ở đây làm gì đây.
Cô quay đầu lại, từ trên xuống dưới nhìn ta một chút, ta cũng nhìn cô một cái, không để ý đến cô, từ bên chân cô chạy qua, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng, nhìn thấy Cổ Diễn chính đang đút Lương Lương uống thuốc.
"Lương Lương, ngươi thế nào rồi?"
"Sao ngươi lại tới đây." Cổ Diễn nhìn ta một chút, nhíu nhíu mày.
Ta chạy đến bên giường nhìn Lương Lương một chút, sắc mặt tốt không ít, địa phương môi cắn rách da vẫn sưng đỏ, trên ngón tay quấn lấy băng vải, đặt nằm ngửa ở trên đùi, động cũng không dám động.
"Sư phụ tay nàng không có sao chứ?" Nhanh chóng hỏi Cổ Diễn một chút.
"Ừm, không có chuyện lớn, chính là mấy ngày này sợ là rất có bất tiện, đúng rồi, tuyệt đối đừng dính nước." Cổ Diễn giơ tay lau lau nước thuốc của khoé miệng cho Lương Lương, cười với nàng, "Không có chuyện gì, không cần lo lắng."
"Ừm." Lương Lương gật gật đầu, liền tiếp tục cúi đầu nghĩ chuyện.
"Nguyên soái, ngài làm sao ở đây a!" Ngoài phòng Mạc Cửu cao giọng thét lên một tiếng.
Lương Lương vừa nghe, ngẩng đầu lên.
M*ẹ nó!
"Soái cái mông a, không biết bệnh nhân cần tĩnh dưỡng a!" Ta quay đầu lại chính là gầm lên giận dữ, cũng không biết là ai cho ta mượn lá gan.. Nói thật, thét xong ta thì hối hận rồi.. Có chút kinh sợ..
Cái mông đau xót, ta nhanh chóng xoay tay lại che đi, nhìn lên, Cổ Diễn trừng mắt với ta, còn véo ta!
"Hừ, chuyện các ngươi làm, còn không cho người ta nói hả?"
"Hừ ngươi!" Cổ Diễn vừa muốn phát hỏa.
"Sư phụ." Lương Lương vừa lên tiếng, Cổ Diễn lập tức hạ hỏa.
"Ngươi ăn cơm chưa?" Cổ Diễn thở dài.
"Chưa."
Cổ Diễn bất đắc dĩ, "Ta đi đem cơm lấy tới, trước tiên ngươi ở đây chơi với nàng đi." Sờ sờ đầu của Lương Lương, đứng dậy đi ra ngoài.
"Tiểu Khê, ta nghe các nàng nói rồi, ngươi gặp chuyện không loạn, chỉ huy kiên định, rất tuyệt." Lương Lương cười cười với ta.
Nhưng ta lại không có tâm tư cười.
Nằm nhoài bên giường, nhìn tay của Lương Lương, "Nhất định rất đau đó."
Nghĩ đến gương mặt kiên nghị lúc đó của Lương Lương, chết cũng không hừ một tiếng, trái tim ta đây như kim đâm, đau lòng muốn chết.
Lương Lương không lên tiếng, tựa hồ là không muốn nhắc lại chuyện khi đó, cúi đầu, trừng trừng nhìn chằm chằm tay của mình.
Ta biết trong lòng nàng nhất định rất khó chịu, nhưng lại không biết nên làm sao đi an ủi nàng, ôi, bỏ đi, ta vẫn là giữ yên lặng đi.
"Tiểu Khê." Lương Lương đột nhiên kêu ta một tiếng.
"Hả?"
"Ngươi nói, lần thử thách này, là.. Là mẫu thân thiết kế sao.." Một mặt chờ mong nhìn ta.
"Ha, nếu ta nói, ngoại trừ nàng, còn có ai có thể nghĩ ra chủ ý phát điên như thế?" Lời vừa nói ra, ta thì nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Lương Lương.
"Nhưng nàng.. Tại sao phải như vậy.. Nàng.. Nàng không tin.. Không tin chúng ta sao.."
"Ạch.. Cái này.." Fu*ck? Ta có phải nói sai rồi không? Sự tình hình như nghiêm trọng rồi?
Vốn là nhằm vào chuyện này, ta chỉ là rất tức giận, nhưng Lương Lương tựa hồ là cho rằng An Lạc Thành không tin chúng ta, cảm thấy chúng ta lúc nào cũng có thể sẽ bán đứng cô, mới thiết kế một thử thách như thế.
Hí.. Vậy thì có chút lúng túng.. Nói thật, ta cũng không hiểu a..
"Cái này ta cũng không rõ ràng, nếu không, ta giúp ngươi hỏi một chút đi."
"Không cần." Lương Lương lắc lắc đầu.
Chậc.. Chuyện như vậy, ôi.. Ngươi không hỏi, giấu ở trong lòng khó chịu, là cái gúc, ngươi hỏi rồi, lỡ như thực sự là như vậy, vậy khúc mắc này thì càng lớn rồi.. Thật lúng túng..
Không thể không nói, An Lạc Thành này là thật sự chơi rồi, cả Lương Lương luôn luôn ngoan ngoãn phục từng với cô, đều sinh tâm tư như vậy.
Chỉ có thể nói một câu, An Lạc Thành, ngươi đáng đời.
"Ngươi đi về trước đi, ta muốn, một mình ở lại."
"Ách.. ôi.. Được thôi, vậy ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, trước tiên đem vết thương dưỡng cho tốt mới là thật, huh?"
"Ừm."
Ra cửa, ta đây trong lòng cũng có chút không vững vàng, Lương Lương đối với An Lạc Thành tín nhiệm như thế, chuyện này, nhất định tổn thương thấu trái tim của nàng.
Không được, vẫn phải là hỏi một chút đi!
Một đường đi tới sân của An Lạc Thành, đang nghĩ nên như thế nào thoái thác, mới vừa bước vào cửa viện, hắc, cửa phòng mở lớn, cả Mạc Cửu cũng ở đây.
"An Khê cầu kiến." Ở cửa kêu một tiếng về phía bên trong.
Mạc Cửu đi ra liếc mắt nhìn, lông mày đều nhăn thành chữ xuyên.
"Để cho nàng đi vào." An Lạc Thành lên tiếng.
Mạc Cửu lắc lắc đầu đối với ta. Làm gì? Chẳng lẽ An Lạc Thành lại xù lông, hiện tại đi vào không an toàn? Nhưng mà đến cũng đến rồi a..
Nhắm mắt vào phòng, An Lạc Thành đang ngồi ở bên bàn đọc sách, liếc ta một chút, "Chuyện gì." Tiếp tục đọc sách.
"Nha, ta chỉ là muốn hỏi một chút, thử thách lần này, là ngươi thiết kế ra sao."
An Lạc Thành nghe vậy, cả mí mắt cũng không nhấc một cái.
"Khụ.. ân.." Ngược lại là Mạc Cửu, luôn ở phía sau ta thanh lọc cổ họng, nàng rốt cuộc muốn ám chỉ ta cái gì a?
An Lạc Thành hít sâu một hơi, không giải thích được nở nụ cười.
"Nếu ta nói là không phải, ngươi tin không?" Nhìn ta.
"Ta.." Ta tin ngươi mới là lạ đó được không!
"Nói thật, ta không tin." Lắc lắc đầu, đã trải qua việc này, lá gan ta hình như cũng thay đổi lớn hơn không ít, dám chống đối cô!
"Hí!" Mạc Cửu ở phía sau hình như sốt ruột, véo ta một cái.
"Ngươi làm gì thế a, còn không cho người ta nói câu thật lòng!" Thứ cho ta không cho ngươi mặt mũi này!
"Ha! Vậy ngươi cần gì phải tới hỏi ta." An Lạc Thành lạnh nhạt nói một tiếng, quay đầu đi tiếp tục đọc sách.
"Ta.. Ạch.." Cô nói cũng đúng a, ta rõ ràng không tin, tại sao còn muốn tới hỏi cô?
"Ừm.." Gãi gãi đầu, chẳng lẽ trong lòng ta cũng hi vọng không phải cô thiết kế?
Ta đây đang nghĩ ngợi, bên chân "Bốp" một tiếng, m*ẹ nó sợ đến ta suýt chút nữa nhảy lên a a a a a!
Cái quỷ gì a a, không hiểu ra sao a, An Lạc Thành này làm sao xù lông không hề có điềm báo trước a!
Cúi đầu liếc mắt nhìn bên chân, sách An Lạc Thành nện xuống đất, vỗ ngực, lui về sau hai bước.
Ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy An Lạc Thành trợn tròn con mắt, một bộ dáng dấp tức đến nổ phổi, "Còn chưa cút!" Đè lên cổ họng khẽ quát một tiếng.
Cút cút cút, ta đây thì cút!
Quay người bỏ chạy đi, chỗ này, m*á nó một khắc ta cũng không muốn ở thêm! An Lạc Thành này, quả thực chính là tùy lúc, bom nổ a!