Ai ya.. Mệt quá a.. Chỉ có thể đứng ngốc không thể lộn xộn..
Hở?
Ánh mắt quét qua, quét đến bên cạnh long tọa, có một cửa nhỏ, sau cửa tựa hồ có một bóng người, ta đây cẩn thận liếc mắt nhìn, hình như là một đứa nhỏ, còn không có cao bằng ta đó.
Ơ chờ chút! Đây không phải là!
Ta cả kinh, chưa kịp phản ứng lại, đứa bé kia liền bị người che miệng ôm đi rồi!
Thế nhưng ta thấy được rồi! Ta xin thề ta thật sự thấy được, xuyên thấu qua khe cửa, thấy được nơi chân mày đứa bé kia có một vết bớt đỏ!
Đó con m*ẹ nó! Đó là?
Dọa ta một phát bắt được chân của An Lạc Thành.
An Lạc Thành đang nói chuyện với quốc chủ, hình như cũng sợ hết hồn, cúi đầu nhìn ta.
"Tiểu tiểu.. Tiểu Quyết ở đây!" Ta đưa tay chỉ cửa nhỏ kia.
An Lạc Thành đột nhiên nhướng mày, theo phương hướng tay ta chỉ nhìn một chút.
"Ái khanh, làm sao vậy?" Dực vương nâng chung trà lên uống một hớp, tựa như cười mà không phải cười nhìn chúng ta.
"A, không có chuyện gì, cũng không biết đứa nhỏ này thấy được cái gì." An Lạc Thành cười cười.
"Nga đúng rồi, đúng là trẫm quên nói, Quyết nhi đứa nhỏ này, trẫm thật sự là yêu thích, nghe nói nàng cả ngày một mình bị nhốt ở trong viện, cũng không có người làm bạn chơi đùa, thật là đáng thương, ngày trước trẫm liền đem đứa nhỏ này đón vào cung, có trẫm chơi cùng nàng, mấy ngày nay là vui tươi không ít đó." Dực vương cười to hai tiếng, khắp khuôn mặt là vui mừng, nhưng ta nhìn ra, thực sự xấu xa!
Nụ cười khóe miệng của An Lạc Thành cứng ở trên mặt, nửa ngày không có trả lời.
"Làm sao? Ái khanh không muốn nàng ở chỗ trẫm?"
"Không có, như bệ hạ nói, nàng cả ngày một mình ở trong phủ, cũng thật là vô vị, chỉ là bệ hạ tự mình chăm sóc, thật sự là để thần thụ sủng nhược kinh." An Lạc Thành thu rồi ý cười, sắc mặt bình tĩnh.
"Ái khanh lời ấy quá khách khí rồi, Quyết nhi thế nào nữa cũng là Cố Hòa công chúa trẫm khâm phong, là nghĩa nữ của trẫm a."
"Mong muội bệ hạ ưu ái, thần thay Quyết nhi tạ ơn bệ hạ long ân." Cúi người lại là vái chào.
Ta đứng bên cạnh cô, đúng lúc có thể nhìn thấy gò má của cô, nhìn cô cắn chặt hàm răng, cô là thế nào ép mình nói ra những lời trái lương tâm này..
"Thời giờ cũng không sớm, vào lúc này, Quyết nhi nên là ở trong ngự hoa viên chơi đùa, ái khanh có cần theo trẫm đi xem một chút?"
An Lạc Thành hơi do dự "Thần một kẻ vũ phu, vốn cũng không biết làm sao tiếp xúc với đứa trẻ, sẽ không đi làm loạn thêm."
"Ừm, cũng phải, ngươi a, thân là mẫu thân, chỉ có thể đánh, cũng nên học một chút rồi, ha ha ha!" Dực vương cười ha ha, chúng thần vội vàng cười vang theo.
An Lạc Thành lại hành lễ, liền dẫn ta cáo lui.
Gần ra ngoài điện, ta lại quay đầu liếc mắt nhìn Dực vương một đôi con mắt như chim ưng nhìn chằm chằm cô, cũng không biết muốn nhìn được điểm gì.
Hở..
Trước một giây còn đang vì lừa gạt có kinh không hiểm của chính mình qua ải âm thầm vui mừng, thời khắc này, lại vì An Quyết thâm nhập miệng hùm lo lắng thật sâu.
"Aiz.."
"Làm sao vậy." An Lạc Thành ôn hòa nhã nhặn hỏi thăm.
Đây cũng lúc gì rồi, ngươi vẫn bình tĩnh thật sự như thế được không? Con gái ngươi bị bắt a! Bị coi là con tin a!
"Tiểu Quyết bị bắt rồi, ngươi không lo lắng sao?"
"Lo lắng có ích lợi gì. Thời điểm như thế này, ta càng lo lắng nàng, trái lại nàng càng nguy hiểm." An Lạc Thành một mặt không sao cả đi về phía ngoài cung.
Ta.. Cái này.. được thôi.. Cũng đúng.
Ta vùi đầu theo phía sau cái mông cô mà đi.
"Ai ya!" Ai ya cái thứ này làm sao đột nhiên dừng lại, ta không nhìn đường a..
Che lấy đầu nhìn cô.
Tên gia hỏa này híp mắt nhìn ta, đưa tay, lôi sau ót ta xách ta lên.
"Làm.. Làm sao vậy?" Sắc mặt cô hình như khá là khó coi.. Ừm.. Có chút đen..
"Vừa rồi ngươi có phải nói, ngươi rất ngưỡng mộ Lạc Thanh Viễn."
╭ (°A°`) ╮ meo meo meo meo méo?
"Ta.. Từng.. Từngtừng nói sao?"
Chờ chút!
Vừa rồi ở trong điện cô vung sắc mặt cho ta, lẽ nào cũng là bởi vì ta nói Lạc Thanh Viễn rất lợi hại?
"Hừ." Cô hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay!
M*á nó! Độ cao hơn một thước! Dưới chân ta không đứng vững, lảo đảo lùi về sau hai bước, cái mông ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn cô.
Cô.. Quay người đi rồi..
Cô.. Cô cô.. Bị điên à!
* * *
Ai ya, thật đói a..
Ta xoa cái bụng đi theo phía sau cái mông An Lạc Thành về nhà, không phải ta già mồm a, hai ta đoạn đường này chỉ gặm lương khô, thật sự mặc kệ no, dù cho hơi cho ta một chút mỡ, ta cũng là thỏa mãn có đúng hay không.
Mắt thấy đến nhà rồi, cái bụng kêu càng lợi hại rồi.
"Ngươi có xong rồi không?" An Lạc Thành đoán chừng là không chịu nổi, đoạn đường này cái bụng ta như đánh trống..
"Ai ya.. Ta đói mà.." Ta ủy khuất ba ba ôm chân của cô..
"Không cho ta ăn cơm còn chưa tính, vừa rồi ở trong điện hung hiểm như vậy, dọa đến chân ta đều mềm nhũn rồi, cũng không ai an ủi, hiện tại chẳng qua là cái bụng kêu hai tiếng ùng ục ùng ục, đã bị người ghét bỏ thành như vậy, ta.. Ta làm sao ủy khuất như thế a.." Ta cảm thấy nói nữa chính ta đều phải rớt nước mắt rồi
"Ngươi.. aiz.." An Lạc Thành thở dài đem ta nhấc lên ôm lấy, thuận tiện tức giận liếc ta một chút, tràn đầy ghét bỏ.
Khà khà, tùy ngươi làm sao ghét bỏ, dù sao ta thoải mái rồi!
Không một hồi liền đến nhà rồi.
Hả? Hôm nay trong phủ này làm sao đặc biệt quạnh quẽ?
Nga, ngẫm lại cũng phải, chỉ ta cùng An Lạc Thành ở, không có đám nhóc kia nhao nhao ào ào, có thể không quạnh quẽ sao.
"Nguyên soái, ngài trở về rồi." Một tên hầu gái vội vã chạy tới.
An Lạc Thành nhìn thấy thị nữ kia, khẽ chau mày.
Kỳ quái, làm sao vậy?
"Ừm, cái này không liên quan đến ngươi, lui xuống đi."
Thị nữ kia rõ ràng ngẩn người, "Ạch.. Vâng.."
Thị nữ kia quay người đi xa, lại vẫn quay đầu lại nhìn một chút, vừa lúc bị ta liếc thấy.
"A nương, làm sao vậy?"
An Lạc Thành cau mày nhìn về phía phòng mình, "Không quen biết."
"Hả? Không quen biết? Vậy làm sao sẽ ở trong nhà chúng ta?"
Ôi không phải, trong nhà nhiều gia đinh hầu gái như vậy, cô đều có thể quen biết sao?
An Lạc Thành cười khẽ một tiếng, không lên tiếng, vào phòng, đem ta ném qua một bên, tự mình ở từng góc ngách quay một vòng, lục lọi các nơi một chút, hình như là đang nhìn có người tiến vào gian phòng này hay không.
Một lát, cô ngừng động tác, trên mặt một nụ cười khổ.
"Làm sao vậy?"
An Lạc Thành lắc lắc đầu, "Nàng vẫn là chưa tin ta.." Lẩm bẩm một tiếng.
"Nàng?" Ta nhìn vẻ mặt của An Lạc Thành, hơi chút không được như ý, có thể làm cho An Lạc Thành mất mác như thế, ngoại trừ người cô thề sống chết tận hiến kia, còn có thể là ai.
"Dực vương sao."
An Lạc Thành nhìn ta một chút, không lên tiếng, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Thấy cô như vậy, ta có chút do dự, có mấy lời, kỳ thực đã sớm muốn nói, thì lần Dực vương bắt được An Quyết để thăm dò cô, ta liền cảm thấy vua này, không đáng cô ủng hộ, rõ ràng đối với Dực vương không hề có hai lòng, nhưng Dực vương lại luôn là một bộ cảm giác tất cả mọi người muốn hại trẫm, quá đề cao bản thân rồi đó!
Ta suy nghĩ, quyết tâm liều mạng.
"Ngươi một lòng ủng hộ chủ tử cũng không tin tưởng ngươi, thậm chí còn giam con gái của ngươi để áp chế, chủ tử như vậy, còn cần nàng làm chi?"
Nếu đặt ở trước đây, ta khẳng định không dám đem lời nói trắng ra như thế, quá trêu đánh rồi.
Lần này cũng là bản thân Dực vương tìm đường chết, hết lần này tới lần khác giam An Quyết, làm trái tim An Lạc Thành nguội lạnh.
Một lần nữa, ta và An Lạc Thành cũng ở cùng nhau trải qua không ít chuyện rồi, cô đối với ta cũng không giống như trước kia động một chút là đánh chửi, thời điểm càng nhiều nguyện ý nghe ta một lời.
An Lạc Thành nghe vậy, trừng mắt lên, nhìn chằm chằm ta nửa ngày.
"An gia ta đời đời kiếp kiếp bảo vệ vương thượng, bảo vệ Dực quốc, đời đời anh minh có thể nào đứt trong tay ta."
Cô không có kiên quyết từ chối? Chỉ là bị vướng bởi vinh dự của gia tộc.. Điều này nói rõ cô cũng có phản tâm hả! Quả nhiên Dực vương bắt An Quyết, để An Lạc Thành không cách nào tha thứ rồi.
"Nếu như ngươi xưng vương, An gia.."
An Lạc Thành mạnh mẽ giơ tay, cắt ngang lời ta.
Ta nhìn sắc mặt nghiêm nghị của cô, cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Ôi chờ tí, ta cho rằng là lời ta nói cô không vui nghe xong mới kêu dừng, nhưng cô làm sao luôn liếc ngoài phía cửa?
Không lâu lắm, ngoài cửa một trận tiếng bước chân vội vàng.
"Nguyên soái." Tên hầu gái không quen biết kia bưng ấm trà đi tới, "Nguyên soái một đường mệt nhọc cực khổ rồi, tiểu nhân giúp ngài pha bình trà nóng."
"Ừm, ngươi đúng là có lòng." An Lạc Thành cười gật gù.
Hầu gái cười ha ha rót hai chén trà, đưa tới trước mặt hai ta, sau đó thì đứng đó không đi rồi..
Mẹ kiếp, ngươi thì tính là giám sát, cũng lén lén lút lút một chút được không? Quang minh chính đại như thế, có thể nghe trộm được cái mông nha
"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta muốn tắm, nghỉ ngơi." Ta chậm rãi xoay người, một bộ dạng lười biếng.
"Ạch.. Vậy.. Vậy ta đi nấu nước." Hầu gái hơi chút kinh ngạc.
"Này chờ một chút, trong nhà có sữa bò không?"
"Sữa.. Sữa bò?"
Ta nhớ tới lần trước ở nhà khi ăn thịt bò nướng, Cổ Diễn hình như cố ý mua hơn mấy con bò nuôi đó, không biết có bò sữa hay không a.
"Ừm."
"Vậy ta đi nặn một bát cho tiểu thư." Hầu gái cười híp mắt muốn đi.
"Này, nặn nhiều chút, ta dùng để tắm."
Thị nữ kia sững sờ, nữa người vừa xoay chuyển miễn cưỡng cứng đờ, nghiêng đầu lại dở khóc dở cười nhìn ta.
"A nương!" Ta kéo kéo ống tay áo của An Lạc Thành, thứ này liền biết hé miệng cười trộm.
"Ừm, còn không dựa theo dặn dò của tiểu thư đi làm?"
".. Vâng." Hầu gái ảo não quay người rời đi.
Từ từ mà nặn đi ngài.
Ta hắc hắc cười, nháy nháy mắt về phía An Lạc Thành, một mặt đắc ý.
An Lạc Thành vểnh môi, sờ sờ đầu của ta.
"Ta đói rồi, đi làm cơm đi." Một mặt cười vô hại.
"Cái gì? Ta đi làm cơm? Ai nói cho ngươi biết ta biết làm cơm? Hơn nữa ta là nhóc con a, nào có người lớn như ngươi còn để nhóc con đi làm cơm?" Nói một chút đạo lý có được hay không?
An Lạc Thành cúi người xuống gần kề ta, nhìn chằm chằm con mắt của ta, "Ngươi, nơi nào giống đứa nhóc?"
"Ta.. Ta ta.."
Bị cô nhìn đến ta có chút chột dạ không tên, cô sẽ không phát hiện ở trong thân thể nhóc con ta đây chính là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi chứ?
Chẳng lẽ là ta gần đây biểu hiện quá thành thục? Đúng vậy, ta phải giống đứa bé làm nũng bán manh một chút a!
Ừm.. Nhóc con đụng tới chuyện không hài lòng thì như thế nào? Ngồi dưới đất lăn lộn kêu khóc?
Nếu không ta cũng thử xem?
Nhìn đất một chút, nhìn An Lạc Thành một chút, ta càng làm quyết tâm, đặt mông ngồi trên đất, duỗi chân, đạp đất, chơi xấu.
"Muốn chết rồi, đại nguyên soái ép nhóc con đi làm cơm!"
"Có người làm mẹ như cô không! Có người đến quản một chút hay không!"
Đạp một hồi, ta cảm thấy.. Mặt của ta.. Mất hết rồi..
Ngẩng đầu nhìn An Lạc Thành, chống cằm đầy hứng thú nhìn ta dằn vặt.
Ta.. Ta..
Phủi mông một cái đứng dậy, ta vẫn là đi làm cơm thôi..
"A đúng rồi, y phục của ngươi lăn dơ rồi, tự mình giặc sạch, tiện thể còn có ta."
Ta!
* * *
Buổi tối lúc ngủ, ta đ*ệt nó lặng lẽ chui đến trong phòng của An Lạc Thành.
Không phải là bởi vì cái khác, trong viện ta ở này không có bất kỳ ai, buổi tối, ta sợ hãi..
An Lạc Thành tựa hồ là không có để ý, ngồi ở bên cạnh bàn nhìn bản đồ, cũng không biết là đang nghiên cứu cái gì.
Khà khà, ta lén lút liếc mắt nhìn, yên tâm to gan nhảy nhót về phía trên giường
"Đứng lại."
"Hở?" Đang muốn nhảy lên giường đó, vội quay đầu lại nhìn cô một cái
"Làm.. Làm sao vậy?"
An Lạc Thành liếc ta một cái, "Ai cho phép ngươi đến trong phòng của ta."
"Hả?" Ai ya vậy thì lúng túng rồi, ta gãi đầu một cái, ừ.. Đúng rồi!
"A, ngài a! Lần trước ở quân doanh, ngài không phải nói sau này ta đều ở với ngài sao!" Không biết xấu hổ cọ cọ qua, nhón chân xoa bóp bờ vai cho cô, a dua nịnh nọt.
An Lạc Thành hình như là cười cười, ta ở sau lưng cô, cũng nhìn không thấy vẻ mặt của cô, nghiêng người sang đi xem thử.
Ơ? Cô căn bản không cười a, một khuôn mặt, như ai thiếu nợ cô..
An Lạc Thành đem bản đồ đặt lên bàn, dựa vào ghế dựa phía sau, một tay khoát lên bên cạnh bàn, hai chân tréo nguẩy, tựa như cười mà không phải cười nhìn ta.
"Nếu Lạc Thanh Viễn nơi đó đã tốt như vậy, ngươi còn trở về làm gì?"
Ta!
Ta trời ạ một hơi suýt chút nữa không lên được!
Cô cô.. Cô bệnh thần kinh à! Còn nhớ cái này?
Ta không phải là nói một câu Thanh Viễn rất lợi hại sao, cô cô cô cô.. Cô có thôi hay không!
"Ai ya, ngươi nói ngươi.. Chậc chà chà, ngươi ăn cái gì sức ghen mạnh a.." Ta liếc cô một cái, bĩu môi đi đến bên giường.
Bỗng dưng thân thể nhẹ đi.
"Này này này.. Tổ tông tổ tông, ngươi đừng đừng đừng.. Lúc này hơn nữa đêm ngươi để ta đi đâu a!" An Lạc Thành xách cổ áo của ta đem ta ném ra bên ngoài, may mà ta tay mắt lanh lẹ, ôm lấy cánh tay của cô chính là không buông tay.
Ai ya thật là một tổ tông sống.
"Ta.. Ta sai rồi, ta sai rồi ta sai rồi, lúc đó ta chính là thuận miệng nói như vậy, Lạc Thanh Viễn sao có thể so sánh với ngài a!" Nhanh chóng lấy lòng.
"Ừm, vậy ngươi ngược lại nói thử, nàng nơi nào không sánh bằng ta?"
Hắc tên kh*ốn kiếp ngươi đây là thành tâm muốn sống mái với ta hở!
An Lạc Thành này, cười đến vui mừng rồi.
"Thì một điểm, nàng chính là tích đức tám đời nữa, cũng không sánh được ngài."
"Hả?"
Ta cười hì hì, nhích gần đến trước mặt cô, "Nàng cũng không có đứa con gái thông minh lanh lợi hiểu chuyện như ta đây."
"Ha ha." An Lạc Thành cười to hai tiếng, một mặt bất đắc dĩ cộng thêm ghét bỏ, đem ta ném một cái về phía giường.
"Ngủ thôi."
"Này!" Khà khà, biết sự lợi hại của ta rồi chứ~
"Này, ngươi không ngủ sao?" Y phục của ta cũng cởi rồi, nhưng An Lạc Thành vẫn không có ý buồn ngủ.
"Ừm, đồng hóa 15 thành sợ là khó khăn tầng tầng, aiz, ngươi ngủ trước đi." An Lạc Thành khoát tay áo một cái, liền đi nghiêm túc nghiên cứu bản đồ.
Ừm.. Tuy cảm thấy cô rất khổ cực, thế nhưng.. Ta cũng thật sự buồn ngủ quá rồi..
"Vậy.. Vậy ta ngủ trước a." Chăn lớn đắp qua đầu, ngủ.
* * *
"Ai ya.. Ân.." Ai ya thật khó chịu a, làm sao ngủ một chút, lại xồng xộc lên rồi? Như cưỡi ngựa, không phải là động đất chứ?
Nhướng nhướng mi mắt..
Méo?
Fu*ck! Đúng là ở trên ngựa! Ta giời ạ.. Ta không phải đang ngủ sao?
"Hở hở hở? Làm sao.." Trời còn chưa sáng đó a, đây lại là muốn đi đâu a!
"Tỉnh rồi?"
Phí lời, xốc đến ta sắp nôn rồi, có thể không tỉnh sao?
"Đây là muốn đi đâu a?"
"Về quân doanh."
"Cái gì? Thì không thể nghỉ thêm hai ngày sao!" Ngươi.. Ngươi gấp cái gì a!
"Vô cùng khẩn cấp." Ngữ khí An Lạc Thành hơi nghiêm túc chút.
Ta dụi dụi con mắt, ngẩng đầu nhìn cô một chút, một mặt nghiêm nghị.
Nga! Đúng rồi! An Quyết dù sao còn đang trong tay Dực vương, việc đồng hóa bên này tiến hành càng thuận lợi, nghĩ đến An Quyết cũng có thể càng sớm trở về đó.
Chẳng trách.
Một đường phóng ngựa bay nhanh, ta nhìn trái phải cảnh vật cực nhanh, trong lòng oán giận quét đi sạch sành sanh, thay vào đó là hi vọng An Quyết có thể vô cùng bình an trở về.