Duỗi tay vừa sờ, đều cứng rồi! Căn bản không dám chạm, động cũng không động được, trong lòng ngột ngạt đến khó chịu, chỉ có thể rầm rầm rì rí khóc rống với Lương Lương.
"Tiểu Khê ngoan." Lương Lương cũng là tốt tính, vuốt đầu của ta động viên.
"Nếu không, ta bôi chút thuốc cho ngươi đi, bôi chút thuốc chắc sẽ tốt hơn một chút."
"A.. Bôi.. Bôi thuốc a.." Ta lập tức ngừng khóc.
"Nhưng mà.. A.. Ân.. Nếu bôi thuốc.. Ta.. Không phải bị ngươi nhìn sạch rồi.." Âm thanh cực nhỏ, bản thân ta nói đều đỏ mặt, bĩu môi, cúi đầu loay hoay ngón tay.
"Hả? Ngươi nói cái gì?" Quả nhiên Lương Lương cũng không có nghe thấy!
"Ta.. Ta nói.. Được a! Vậy.. Ừm.. Vậy ngươi.. có thể.. chịu trách nhiệm với người ta chứ!" A Ba ta xấu hổ mang theo e sợ, thẹn thẹn thò thò, thật sự là quá khó khăn rồi!
"A? Phụ trách cái gì?" Lương Lương ngơ ngác nhìn ta.
"Ai nha! Chết tiệt, đáng ghét!" Xô đẩy Lương Lương một cái, ta liền đem đầu vùi ở trong chăn.
Cảm giác trên mặt nóng hừng hực, kích động trong lòng ức chế không được, không nghĩ tới, nhanh như vậy, ta liền phải trở thành người của Lương Lương rồi! Ngẫm nghĩ lại, còn có chút ngượng ngùng đó~
"Mau tới mau tới." Không thể chờ đợi được nữa thúc giục Lương Lương, nhắm mắt lại chuẩn bị hưởng thụ sự âu yếm của Lương Lương.
Như vậy sẽ có chút quá không mất tự hay không? Bỏ đi, mặc kệ, dù sao chuyện sớm hay muộn thôi!
Ta đây đang nghĩ ngợi, quần đã bị người lột đi.
A - A Ba ta lớn như vậy, cho tới bây giờ không có bị người từng nhìn sạch đó, ây dô dô, chậc chậc chậc.
"Ân.. Khụ.. Vậy.. Vậy sau này.. Ta chính là.."
Một bàn tay lớn có chút thô ráp sờ sờ cái mông của ta
Ngây - - Ra - - Như - - Ngỗng - -
Tay của Lương Lương có lớn như vậy sao? Là lạ nha, ta vội vàng chui ra liếc mắt nhìn.
Ta con mẹ n*ó..
Oa một cái ta thì khóc rồi!
"Thế nào lại là ngươi!"
Cổ Diễn sững sờ nhìn ta một cái, "Huh?"
"Ngươi.. Ngươi.. Vậy mà.." Ta cắn môi dưới, nước mắt không cầm được chảy xuống a! Đây thật sự là dừng cũng dừng không được, chảy không ngừng, đều sắp chảy thành sông rồi!
Lần đầu tiên của lão tử, vậy mà bị nữ nhân già Cổ Diễn này nhìn hết!
"Có đau như thế không?" Cổ Diễn cau mày, không hiểu nhìn theo ta.
Ta cầu xin ngươi giết chết ta được không!
* * *
Từ lần trước sau khi bị An Lạc Thành đánh cái mông nở hoa, ta thì học ngoan rồi, không nhảy không làm khó không gây sự, để ta làm cái gì ta làm cái đó.
Còn có Lương Lương, bởi vì phải chăm sóc ta, cũng không làm sao đi theo An Quyết, ừm, A Ba thật là thỏa mãn, luôn cảm thấy trận đánh này đánh không uổng.
Ngươi là không biết, khi tay nhỏ mềm mại kia của Lương Lương xoa cái mông cho ta, chậc! Đẹp quá! Lúc đó ta liền suy nghĩ, ai đó m*á nó mau tới đánh ta một trận nữa a, ta còn không muốn nhanh như thế thì tốt!
Tiện là tiện chút, nhưng đây là lời nói thật mà!
Nhưng mà lão già chết tiệt An Lạc Thành này hình như thành tâm sống mái với ta, ta đây vết thương vừa tốt, cô liền đem ta giao cho Mạc Cửu, còn nói cái gì, trong vòng ba tháng muốn nhìn thấy tiến bộ, nếu không liền đem hai ta ném ra phủ.
Meo meo meo meo meo? Ta làm sao mơ hồ như thế?
* * *
Trên giáo trường, người khác đều đang huấn luyện vui vẻ, chỉ ta, bị Mạc Cửu một mình xách ra ngoài.
Mạc Cửu ôm cánh tay từ trên cao nhìn xuống nhìn theo ta, ta cũng ôm cánh tay ngẩng đầu nhìn nàng, hừ, tên khố*n kiếp này, ngày đó hại ta bị An Lạc Thành treo lên đánh, xong việc còn giả mù sa mưa thăm viếng ta, một trận thổn thức.
Ta không phải là không cẩn thận nghe thấy được ngươi thở gấp sao? Cần phải hãm hại ta như thế sao? Ngươi coi ta tình nguyện nghe hả?
"Mạc tướng quân, ngươi dự định làm sao thu thập.. Không phải, huấn luyện ta hả?"
"Ừm.." Mạc Cửu xoay chuyển vài vòng quanh ta, một bộ vẻ mặt khổ não.
Cầm lấy cánh tay của ta liếc nhìn chút, "Chậc.. Thân thể quá mỏng manh."
Nhấc chân theo mắt cá chân ta đạp một cước, bồm bộp ta thì ngã trên đất rồi..
"Chậc chậc.. Cơ bản quá kém."
M*ẹ nó, tại sao ta cảm giác, ở trước mặt nàng, ta giống như tờ giấy, đụng vào thì ngã..
"Ừm.. Vậy Mạc tướng quân, có công phu học cấp tốc gì hay không, có thể để ta trong một đêm, thiên hạ vô địch!" Bày một tạo hình của Lý Tiểu Long, quẹt mũi, "A yá~~~"
Mạc Cửu liếc ta một chút, quay người.. Đi.. Đi thôi..
"Ơ! Này! Trong vòng ba tháng không tiến bộ, hai ta đều phải bị ném ra ngoài!"
Hắc cái tên này, ta càng gọi nàng càng đi.
Vậy được thôi, nàng cũng không vội vã, ta gấp cái gì, xoay người lại đặt mông ngồi trên đất, nhìn đứa trẻ luyện công.
Ngồi một hồi, không được bình thường, nhìn trái phải một chút, đưa tay vuốt mặt đất.
Fuc*k? Mặt đất vậy mà đang nhẹ nhàng chấn động? Động đất rồi?
Quay đầu lại liếc mắt nhìn, mẹ của ta..
Mạc Cửu này vậy mà kéo lấy một cối xay đá?
Cối xay đá kia.. Ừm.. Có bánh xe lớn như vậy! Chính giữa có một lỗ tròn lớn chừng quả đấm, cột lấy sợi dây thừng. Mạc Cửu thì sao, một tay kéo lấy dây thừng, thật sự là một cái tay!
Kéo cối xay hơi chút vất vả đi về phía ta.
Dừng lại bước chân, đem dây thừng ném cho ta.
Ta cúi đầu liếc mắt nhìn, lại nhìn một chút cối xay kia, phỏng chừng cao hơn một cánh tay nhỏ, đường kính thì, hơn một thước đó, đây căn bản là tảng đá a!
"Làm gì hả?" Sững sờ hỏi Mạc Cửu..
"Không phải là ngươi muốn học cấp tốc sao?" Mạc Cửu ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ bụi trên tay, nhìn ta.
Ừng ực.. Nuốt ngụm nước miếng.. sư cô này có thể có chuyện tốt?
"Nga, ta thuận miệng nói một chút mà thôi, luyện công mà, người nào không biết được một bước một vết chân, chân thật luyện a."
"Ừm, lời nói tuy như vậy, nhưng ta thật sự không có thời gian dạy ngươi kiến thức cơ bản từ đầu rồi."
"Nga.. Cho nên thì sao?"
"Cho nên.. Luyện sức mạnh trước đi, kéo thớt đá này, vòng quanh thao trường chạy một vòng, hôm nay thì tính ngươi hoàn thành nhiệm vụ."
Ta m*á nó nghe xong ta thì ngớ luôn, chơi lớn như vậy?
Đánh giá thớt đá kia nhìn chút, đạp đạp, lại đẩy một cái, căn bản vẫn không nhúc nhích a! Đây không phải muốn chơi chết ta?
Con ngươi trợn trợn suy nghĩ.
"Này này, Mạc tướng quân." Nhích lại gần phía Mạc Cửu, Mạc Cửu thấy thế, cũng đem đầu nhích qua.
"Chuyện ngày đó a, ta sẽ không nói với người khác, ngươi không cần chơi ta như thế."
"Khụ.. Ít nói nhảm!" Mạc Cửu ngữ khí nghiêm nghị, trừng mắt lên.
Ôi, ngươi tiểu thụ này còn giả bộ!
"Hôm nay không hoàn thành nhiệm vụ, không cho phép ăn cơm không cho phép nghỉ ngơi!"
"Ta.. Ngươi.." Ngươi giỏi a, công báo tư thù! Ngươi đây là muốn lên trời a!
Cái tên này vung áo choàng một cái, để lại bóng lưng soái khí cho ta, liền đi rồi..
Mị*a nó..
"Hí.. Vật này.. Có thể kéo động mới có quỷ.." Ta đây vây quanh cối xay một vòng, đẩy cũng không đẩy được, đạp cũng đạp không động, nhấc hả.. Sức lực bú sữa cũng sử dụng, một cm đều không có nâng lên..
"Phi phi." Nhổ hai ngụm nước bọt trên tay, chà xát tay, quay người đem dây thừng vác ở trên vai, cất bước đi phía trước..
"Ạch - a - ừ -" Như kèn sousaphone đuổi tới.. Nhưng thớt đá này thì sao, không động chút nào!
"M*á nó.. A!" Dùng sức kéo một cái về phía trước, mẹ n*ó bản thân ta dưới chân vừa trượt, phù phù một cái, mặt chấm đất..
"Mẹ a!" Mũi của ta.. Đau quá a..
Huấn luyện ch*ó má cái gì, rõ ràng chính là đang đùa ta! Mạc Cửu này tâm tư cũng quá nhỏ chút đó!
Nếu cũng đã ngã rồi, ta thì không dậy, xoay người nằm trên đất, xoa mũi, gác chân đạp ở trên thớt đá, hung hăng đạp hai cái, hừ!
"Làm cái gì đây." Ta đây đang xuân thu đại mộng đó, trước mắt xuất hiện đầu của Cổ Diễn.
Hừ! Ghét bỏ liếc nàng một chút, hiện tại ta cực không muốn nhìn thấy ba người, chính là nàng, Mạc Cửu, và An Lạc Thành!
Nhưng mà, nếu đã đến rồi, vậy trước tiên giúp ta chút việc đi, khà khà.
"Sư phụ a." Lôi kéo ống tay áo của Cổ Diễn để nàng ngồi xổm xuống, "Sư phụ, ngươi giúp ta nói một chút với Mạc tướng quân đi, ta sẽ không nói lung tung, ngươi để nàng đừng làm khó ta. Ngươi xem vật này, nặng gấp mười lần so với ta, ta làm sao có khả năng kéo được đây!" Chỉ chỉ đôn đá, vểnh miệng oán trách.
"Ngươi a, muốn để nàng cầm roi mây ở phía sau cái mông, đuổi theo ngươi luyện công hay sao?"
"Không phải, sư phụ ngươi xem cái này.."
"Mau đứng lên." Cổ Diễn trừng trừng mắt, mạnh mẽ đem ta kéo lên. Đỡ đầu của ta nhìn mũi một chút.
"Ôi, sư phụ a, các ngươi làm sao đột nhiên để bụng ta như thế?" Ta sờ sờ mũi, hình như là cọ trầy da rồi, đau đau.
Cổ Diễn cười cười, sờ sờ đầu của ta, "Nguyên soái đặc biệt giao phó, chớ có biếng nhác, nhanh đi luyện công đi."
An Lạc Thành giao phó?
Hừ, Cổ Diễn này, cho rằng ta sẽ giống như đứa nhóc khác, vừa nghe đến là gợi ý của An Lạc Thành, thì hùng hục nghe theo? Quá coi thường ta rồi đó.
"Nhưng mà vật này, ngươi đừng nói là ta, ta phỏng chừng, sư phụ ngài cũng không xê dịch nổi!" Ta bĩu môi, cố ý không nhìn tới nàng.
"Hả? Ngươi có ý gì?"
"Vậy, vậy sư phụ người đem nó dựng thẳng lên để ta xem một chút, nếu như ngươi có thể dựng thẳng lên, vậy ta cho dù là mệt chết, cũng phải kéo nó chạy một vòng cho ngươi xem!" Long trọng thề thốt nhìn Cổ Diễn.
Cổ Diễn vừa nghe, nở nụ cười.
"Ngươi a.. Được." Nói xong, tuốt ống tay áo.
Thân thể nửa ngồi nửa quỳ, đỡ mép của thớt đá, hít sâu một hơi.
"Ô a!" Quát to một tiếng, càng là thật sự đem thớt đá dày nặng kia chậm rãi nhấc lên, nhưng mà nàng nhấc càng hiện ra vất vả, gân xanh trên mặt đều nổi lên rồi, "A -"
"Oa.." Không kìm lòng được muốn vỗ vỗ tay, "Sư phụ thật là lợi hại a.."
"Phù.." Mãi đến tận thớt đá hoàn toàn đứng thẳng, Cổ Diễn mới thở dài một hơi, đỡ thớt đá, hít sâu mấy hơi thở, nhìn dáng dấp cũng là hao chút khí lực.
Ngươi nói một chút ngươi một người người trưởng thành có nội công cũng phí đi sức trâu bò này, tội gì làm khó một đứa bé ta đây!
Nhưng mà, khà khà khà.
"Cảm tạ sư phụ!" Một mặt nghiêm nghị, liền ôm quyền về phía Cổ Diễn, không chờ nàng phản ứng, nắm lên dây thừng trên mặt đất, kéo rồi kéo.
Khà khà khà, tảng đá này, khi nằm ngang ta là di chuyển không được ngươi, nhưng ai để bây giờ ngươi dựng lên chứ?
Ta đây hơi kéo kéo, liền lăn theo ta.
Cổ Diễn công phu ngớ ra, ta đều nhảy nhót cộc cộc chạy hơn một nửa cái thao trường rồi, nắm cái dây thừng lôi cục đá, thì như dắt chó đi dạo, quả thực là ung dung thêm sung sướng a~
"Khà khà, đa tạ sư phụ a!" Quay đầu lại cao giọng thét lên với Cổ Diễn, điển hình của được tiện nghi còn ra vẻ.
Ta đây hùng hục chạy về phía trước, mắt thấy liền muốn hoàn thành nhiệm vụ, tính toán cũng sẽ không đến khoảng cách 100 mét đó, trái phải tìm kiếm một chút, nhìn thấy Mạc Cửu dựa vào đài điểm tướng nhìn ta đây.
"Khà khà!" Đắc ý ngửa đầu với nàng, cái tên này một mặt ngớ ra nhìn ta.
Cuối cùng, hơi vung tay.
Ta cũng không thấy rõ nàng đang làm gì, liền nghe một tiếng "Bốp", meo meo meo meo meo? Cái con m*ẹ gì!
Tảng đá lớn phía sau ta vậy mà ngã xoạch xuống, "Ầm" một tiếng vang thật lớn, nện lên một mảnh tro bụi.
Một hòn đá nhỏ rơi trên mặt đất, nhảy nhót hai cái..
M*ẹ nó, Mạc Cửu!
Thì ra vừa rồi nàng hơi vung tay kia, không phải đang tạo hình lõm, là đang ném ám khí a! Tên khố*n kiếp này, nàng..
Ta đây hận a! Được, lần này còn có thể lừa gạt ai giúp ta hả?
Hết chương 21
Edit: Dừa lắm