• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng có lẽ đến Diêm Vương cũng không ngờ rằng, người mà ngài ấy đang lo sốt vó, lại đang cầm cái chén sứ trong tay, nhằm tính chọi bể đầu người ta.

Lưu Phán Quang bên này bày ra bộ mặt tức giận, hắn đặt giỏ xách lên trên bàn ăn, hướng ánh mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ bên cạnh. Thuận tay rút ra từ trong ống tay áo một chiếc khăn tay bằng lụa trắng để lau tay, sau đó không thương tiếc mà ném nó xuống đất, tỏ ý không cần nữa.

" Ở Ngọc Cung mà cũng dám đánh nhau, các ngươi giỏi lắm! "

Một chữ ' giỏi ' này của Lưu Phán Quang như tát thẳng vào mặt từng người vậy.

Ngọc Trúc khẽ liếc mắt nhìn sang Xuân Mai đang đứng bên cạnh run lập cập: " Không phải nói chỗ này không có ai quản hay sao? "

Như nhận được tín hiệu từ Ngọc Trúc, Xuân Mai lắc đầu, hòng đưa lên ý kiến rằng bản thân cô cũng không biết tại sao đột nhiên Lưu Phán Quang lại xuất hiện ở nơi này.

Lưu Phán Quang liếc mắt sang Tư Lộ và Noãn Tâm một cái, liền nhận ra thân phận thật sự của bọn họ. Cho dù có là tiểu thư nhà quyền quý đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thèm kiên nể gì. Muốn làm nô tì đến như vậy thì hôm nay hắn sẽ cho bọn họ toại nguyện. Chẳng cần chần chờ, hắn phạt bọn người Tư Lộ đi dọn chuồng heo.

Tư Lộ bất mãn định lên tiếng phản đối, nhưng Noãn Tâm đã nhanh chóng giữ tay cô ả lại. Cuối cùng vẫn là nhẫn nhịn mà lùi một bước.

Đợi sau khi hai người bọn họ ra khỏi phòng bếp, Lưu Phán Quang quay sang nhìn Ngọc Trúc.

Nhận được ánh mắt của hắn, Ngọc Trúc nghĩ lần này mình tiêu thật rồi, chỉ có thể hồi hộp mà chờ hình phạt từ người trước mặt.

" Ngươi đi đến chỗ Mạnh Bà đi! Giúp bà ấy nấu cháo lú! "

Xuân Mai nghe hình phạt của Ngọc Trúc mà bất giác phì cười, xưa nay ai cũng biết Mạnh Bà tính tình khó chịu, đi giúp bà ấy không nghe chửi thì cũng bị càm ràm suốt buổi. Lần này cô bạn mới quen của cô phải chịu khổ rồi, nhưng ít ra vẫn còn nhẹ hơn gấp mấy trăm lần là phải đi dọn chuồng heo.

Lưu Phán Quang nhìn sang Xuân Mai hỏi một câu khiến cô giật mình: " Cười cái gì? "

Nhìn thấy Xuân Mai run rẩy, hắn nói tiếp: " Còn ngươi thì đi theo ta! " - Nói rồi hắn xoay người bỏ đi, Xuân Mai không dám chậm trễ, nhanh chóng nối gót theo sau Lưu Phán Quang, cô còn quay đầu lại đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Ngọc Trúc.

Ngọc Trúc ở phía sau bày ra vẻ mặt ngây ngô không hiểu ý của Xuân Mai, ai bảo lúc nãy cô ấy dám cười cô chứ, giờ thì tự mình lãnh hậu quả thôi.

Lưu Phán Quang vừa rời đi, đã có một tên quỷ sai đi vào đưa cô đến chỗ của Mạnh Bà.

Đó là một túp lều nhỏ sập xệ, bên trong toả ra mùi cháo thơm ngào ngạt. Lúc nãy Ngọc Trúc còn chưa kịp ăn cơm nên khi ngửi thấy mùi cháo thì chiếc bụng nhỏ réo rắt liên hồi.

Tên quỷ sai sau khi đưa Ngọc Trúc đến nơi thì cũng đi mất, nhìn thấy có người đứng trước cửa liều, Mạnh Bà bước ra nhìn cô, thấy y phục màu vàng nhạt mà Ngọc Trúc đang mặc trên người. Chất giọng khàn khàn lên tiếng hỏi:

" Ngươi đến từ điện Thạch Lựu sao? Đến chỗ ta làm gì? "

Ngọc Trúc nghe Mạnh Bà nói như vậy thì chưng ra bộ mặt như muốn hỏi, làm sao bà ấy vừa liếc mắt một cái đã nhận ra cô đến từ đâu.

Mạnh Bà nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô mà tắc lưỡi: " Chỉ có người của điện Thạch Lựu mới mặc lên người bộ đồ chói mắt này thôi, ngươi nhìn lại xem, hạ nhân ở đây, ai ai cũng mặc y phục màu đỏ sẫm cả! "

Ngọc Trúc cẩn thận nhớ lại, quả đúng như lời Mạnh Bà nói, từ lúc đến đây, chỉ thấy toàn người mặc đồ màu đỏ, chứ chưa có ai ăn mặc giống cô bao giờ.

Thấy Mạnh Bà đã đứng trước cửa liều khá lâu, Ngọc Trúc mới nhớ ra mình đến đây để làm gì. Nên lễ phép nói:

" Cháu đến đây để giúp bà nấu cháo ạ! "

Mạnh Bà thở dài một cái, sau đó chỉ tay vào nồi cháo mới nấu xong được đặt ở bên ngoài. Bảo cô hãy múc cháo cho vào chén rồi phát cho hàng người đang đứng chờ ở bên kia.

Không phải ai cũng có thể nấu cháo lú được. Nếu có người có thể nấu, thì bà ấy đã sớm được nghỉ ngơi rồi, còn phải vác cái thân xác già nua này, ngày đêm nấu cháo nữa hay sao?

Ngọc Trúc múc từng muỗng cháo cho vào chén, sau đó phát cho những vong hồn đang xếp hàng. Bọn họ nhận cháo rồi ăn một cách ngon lành. Thấy như vậy, cái bụng của cô lại bắt đầu réo lên.

Luân tay luân chân suốt một buổi, vậy mà cái hàng người này cứ dài liên miên, không biết bao giờ mới xong. Mạnh Bà nói rằng lúc nào mà chẳng có người chết, nên cái hàng này sẽ dài mãi không có hồi kết. Ngó thấy sắc trời cũng đã tối muộn, Mạnh Bà bảo cô hãy trở về, phụ như vậy là đủ rồi.

Vì lúc đầu Ngọc Trúc vẫn chưa biết đường nên mới có quỷ sai đưa cô đi đến chỗ Mạnh Bà, nhưng khi trở về, cô phải vắc cạn bộ não của mình để có thể nhớ đường quay trở về.

Vừa mệt mỏi, vừa đói bụng. Ngọc Trúc cứ đi liêu xiêu cho đến khi đụng phải vào ai đó, lúc này cô mới ngước mặt lên nhìn, nhìn thấy người trước mặt, mặt Ngọc Trúc trắng bệch ra không còn giọt máu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK