" Mẫu thân! Người mau ăn đi! "
Sao trên đời lại có một đứa trẻ đáng yêu, hiểu chuyện đến như vậy chứ? Trước giờ Ngọc Trúc chỉ thấy người lớn gắp thức ăn cho trẻ con chứ chưa thấy một đứa trẻ nào biết gắp thức ăn ngược lại cho người lớn cả. Cô lại càng thêm tò mò, thật sự muốn biết cha mẹ của đứa bé này là ai ghê, ai lại có thể dạy ra một đứa trẻ đáng yêu như thế này kia chứ?
Ngọc Trúc cũng lấy đũa gắp một miếng thịt to bỏ vào chén của Huyền Lam: " Vậy thì ngài cũng hãy ăn thật nhiều để mau lớn nhé! "
Huyền Lam nhìn miếng thịt trong chén một lúc, lúc đầu Ngọc Trúc nghĩ rằng là do cậu bé không thích thịt heo, nhưng vài giây sau thì Huyền Lam đã cho hết miếng thịt đó vào miệng và nhai, Ngọc Trúc nhìn cái má phập phồng khi nhai của cậu mà trái tim như muốn tan chảy, thật giống một chú sóc nhỏ!
Một bàn ba người đang vui vẻ thì một tì nữ bước vào bên trong, thấp giọng nói với Huyền Lam: " Thái tử! Công chúa Tiệp Trân đến tìm người ạ! "
Huyền Lam không liếc nhìn tì nữ đó, âm thanh lạnh lùng cất lên: " Nói cô ta về đi! Ta không tiếp! "
Lời nói của Huyền Minh còn chưa dứt câu, bên ngoài đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Tiệp Trân nói vọng vào: " Lam nhi! Con không nhớ cô sao? Làm cô buồn quá đi! "
Huyền Lam ngồi bên cạnh Ngọc Trúc bày ra bộ mặt ghét bỏ, đem Tiệp Trân biến thành không khí mà không thèm nhìn lấy cô ta một cái.
Bên này Ngọc Trúc cùng Xuân Mai lập tức đứng dậy, cung kính lùi xuống một bước.
Tiệp Trân thấy cảnh này liền nhăn mày, lớn giọng hỏi:
" Từ khi nào mà bọn tì nữ như các ngươi được phép ngồi cùng bàn với thái tử của âm giới? "
Cái câu ’ thái tử ’ này giống như một cái tát giáng xuống thẳng mặt của Ngọc Trúc. Thì ra … đứa bé này có thân phận cao quý đến như vậy, nếu là thái tử thì chắc hẳn là con trai của Diêm Vương rồi? Nhưng… Diêm Vương … ngài ấy vậy mà vẫn có thể sinh con sao? "
" Tại sao cô không trả lời ta? " - Giọng chua chát của Tiệp Trân kéo Ngọc Trúc quay trở lại hiện tại. Cô ta đi đến trước mặt Ngọc Trúc, dùng móng tay sắc nhọn cấu chặt lên cằm của cô, ép cô ngước mặt lên. Vừa nhìn thấy gương mặt của Ngọc Trúc, ánh mắt Tiệp Trân hiện lên tia dao động thoáng qua, nhưng giây lát liền biến mất. Cô ta mỉm cười, một nụ cười đầy khinh bỉ:
" À! Gương mặt này, ta phải công nhận rằng gương mặt này rất giống! Nhưng cho dù có giống đến mức nào đi chăng nữa thì cô! Cũng không phải là cô ta! "
Huyền Lam nắm lấy bàn tay của Ngọc Trúc, kéo cô lùi về sau, nhưng mấy cái móng tay của Tiệp Trân đã kịp để lại một vệt màu đen dài trên má của Ngọc Trúc.
Huyền Lam lạnh giọng: " Phụ thân ta đối đãi tốt với cô, không có nghĩa rằng ta cũng phải làm như vậy! Tốt nhất thì cô mau rời khỏi đây đi! Đừng làm ta thêm chướng mắt! "
Tiệp Trân nhếch môi cười, lại đem cái giọng ngọt ngào của cô ta ra mà nói chuyện: " Thái tử đừng có đối xử lạnh nhạt với ta như vậy chứ! Dù sao thì ngài cũng phải gọi ta một tiếng là "cô " ( Cô ta quay sang nhìn Ngọc Trúc một cái!) Dù sao thì ta và mẫu thân của ngài cũng là tỷ muội kết nghĩa! Lúc xưa, mẫu thân của ngài đối tốt với ta biết bao nhiêu, nếu mà tỷ ấy biết ngài ăn nói với ta như thế này, chắc tỷ ấy sẽ buồn lắm cho xem! "
Tiệp Trân lấy khăn tay lụa của mình ra, thấm mấy giọt nước mắt trên khóe mi, bày ra một bộ dạng hết sức ủy khuất.
Huyền Lam sắc mặt đen lại, mồ hôi lạnh ứa trên trán, cậu nắm chặt lấy tay của Ngọc Trúc kéo đi: " Chúng ta đi thôi! Không cần phải phí lời với người phụ nữ này! "
Khi Ngọc Trúc đi ngang qua Tiệp Trân, ánh mắt cô ta nhìn cô giống như đang nhìn một thứ gì đó ghê tởm lắm vậy!
Huyền Lam kéo Ngọc Trúc đi vào phòng của chủ tử điện Thạch Lựu, mà bây giờ nó chính là phòng ngủ tạm thời của Huyền Lam.
Ngọc Trúc cũng không thấy có gì là lạ, chủ tử nơi này là người mà Diêm Vương xem trọng, còn chú sóc con này lại là con trai của ngài ấy, ngài ấy tất nhiên là phải cho con trai của mình ở trong phòng này rồi!
Huyền Lam buông tay Ngọc Trúc ra, đi đến ngồi xuống giường lớn, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc hơn. Mồ hôi lúc này cũng thấm ướt đẫm cả áo. Ngọc Trúc cùng Xuân Mai liền nhanh chóng chạy đến bên cạnh Huyền Lam. Ngọc Trúc dùng tay lau đi mồ hôi trên trán cho cậu rồi hoảng hốt hỏi: " Thái tử! Ngài làm sao vậy? Ngài không khỏe ở đâu sao? "
Huyền Lam thở gấp, bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay cô: " Mẫu thân…mau…mau… gọi phụ thân… "
Xuân Mai lập tức đứng dậy " Để tôi đi, cô ở lại với ngài ấy! " - Ngay lập tức, Xuân Mai ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi phòng.
Ngọc Trúc lo lắng đến nỗi hai tay cũng bắt đầu run rẩy, không sao đâu, đứa trẻ sẽ không có chuyện gì đâu!