• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hét của Ngọc Trúc làm cho Việt Anh giật mình, hắn đạp thắng dừng xe lại, rồi quay sang hỏi cô với vẻ mặt lo lắng:

" Em có sao không? Có chuyện gì vậy? "

Ngọc Trúc không nhìn hắn, ánh mắt cô nhìn chăm chăm phía trước, cánh tay run rẩy chỉ ra phía con đường phía trước, giọng cô lắp bắp:

" Nhìn… nhìn phía trước kìa! "

Việt Anh nhìn theo hướng cánh tay đang không ngừng run lên của Ngọc Trúc. Phía trước xe của bọn họ có ba đứa nhỏ đứng chắn đường, đứa nào đứa nấy nhìn hết sức là kỳ quái! Làn da chúng xanh xao và nhợt nhạt đến khó nhìn, giống như là trong suốt vậy, cái đầu giống như không có xương cổ giữ lại, cứ nghẽo sang bên này rồi nghẽo sang bên kia. Chúng giương hóc mắt đen hun hút nhìn về phía bọn người Ngọc Trúc rồi cười lên khanh khách, cười lớn đến nỗi khoé miệng suýt chút nữa là chạm đến mang tai!

Ngọc Trúc sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch ra, Việt Anh nhanh chóng đưa bàn tay ấm áp của mình mà che đi đôi mắt của cô, không cho cô nhìn thấy nữa. Ngọc Trúc cũng không dám kéo cánh tay của hắn xuống, ngoan ngoãn ngồi im, nhắm chặt mắt lại.

Lúc này, một đứa bé đưa cánh tay của nó chỉ về phía bên phải, Việt Anh liếc mắt nhìn theo, đó chính là hướng có một cây mít già, được trồng ngay sát mé sông.

Miệng đứa nhỏ cất lên âm thanh thì thào, nhưng vẫn đủ để cho hắn nghe thấy:

" Bên…đó…! … Ở bên…đó! "

Việt Anh biết đứa bé kia muốn dẫn hắn đến chỗ con ma da hôm qua cho nên khẽ nói với Ngọc Trúc:

" Em ở lại đây đi, một lát nữa anh sẽ quay lại sau! "

Ngọc Trúc mở mắt ra, cô nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Việt Anh: " Em đi cùng anh! Em …em … không sợ! "

Việt Anh vẫn là bị dáng vẻ này của cô đánh bại, để cô đi theo sau lưng hắn. Vẫn không quên dặn dò cô mấy câu:

" Nếu như em thấy tình hình không được thuận lợi lắm thì phải ngay lặp tức chạy đi, có biết chưa! Không được tự ý làm liều! "

Ngọc Trúc gật đầu cho qua chuyện, chứ thật ra cô cũng không để tâm đến lời của hắn nói lắm. Bởi vì thứ mà bây giờ cô đang chú ý đến, chính là cái bầu không khí lạnh lẽo này. Càng đi gần đến chỗ mép sông, không khí càng nặng mùi hôi thối, giống như mùi của xác chết bị phân hủy vậy!

Từ dưới mép sông, một đống sình màu đen nhớp nháp trồi lên trên mặt nước, nó đưa ánh mắt như muốn nuốt chửng đối phương nhìn hai người trước mặt rồi cười lớn:

" Cuối cùng tụi bây cũng chịu đến nộp xác cho tao rồi hả? Ha, ha! Mau, mau đến đây! Đến đây nhanh lên! "

Việt Anh tức giận lấy ra thanh kiếm gỗ đào, dán lên đó một lá bùa màu vàng rồi đọc thần chú. Ngọc Trúc có thể nhìn thấy rõ, hình như thanh kiếm vừa lóe sáng lên một cái thì phải.

Việt Anh phóng nhanh đến mép sông, chĩa mũi kiếm về hướng con ma đang cười đắc chí kia.

Đột nhiên có những bàn tay nhỏ xíu, trắng toát thò ra từ dưới đất nắm chặt lấy chân hắn. Đó chính là ba đứa trẻ lúc nãy. Ngoài ra, con có những đứa trẻ khác đã chết trên con sông này nữa.

Mấy cánh tay không ngừng mọc ra nhiều như nấm, thoáng một cái đã bao phủ lấy toàn thân của Việt Anh, giống như một đống bùn lầy vậy, không ngừng nuốt chửng lấy hắn.

Ngọc Trúc cắn chặt môi, lấy đà định chạy thật nhanh đến kéo Việt Anh ra, nhưng một bàn tay khác đã nắm chặt lấy tay của cô, kéo ra phía sau.

Ngọc Trúc nhìn bóng dáng to cao đứng chắn trước mặt mình thì vui mừng: " Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi! Làm tôi lo muốn chết! "

Huyền Minh đưa mắt nhìn về phía hỗn loạn trước mặt, trầm giọng:

" Cô nhân lúc tôi bất tĩnh mà chạy đi rước họa vào thân nữa sao? "

Ngọc Trúc giận run lên, nếu không phải lúc đầu hắn ta dẫn cô đi bắt ma thì cô cũng sẽ không bị lâm vào tình thế như thế này đâu!

Thấy cô không trả lời, Huyền Minh cũng không nhiều lời nữa, hắn xoay người lại, chỉ ngón tay vào trán cô một cái. Ngọc Trúc cảm thấy toàn thân cứng đờ lại, có cố gắng như thế nào cũng không thể cử động được.

Cô nói lớn: " Anh làm cái gì vậy? "

" Cái này là để cho cô không chạy đi lung tung, tránh rước thêm phiền phức! "- Vừa nói, hắn vừa lấy ra một sợi dây xích dài rồi nhanh chóng đi về phía trước, bỏ mặt cho Ngọc Trúc chửi lớn ở phía sau:

" Mau thả tôi ra! Tên xấu xa nhà anh! ".

Huyền Minh đánh mạnh sợi xích vào phía Việt Anh, mấy bàn tay đang cấu vào người Việt Anh liền buông ra, Việt Anh lập tức khụy xuống đất. Toàn thân chi chít những vết cào cấu rướm đẫm máu, có vết sâu đến nỗi, tạo thành một cái lỗ sâu trên tay hắn, máu từ đó cũng tứa ra không ngừng.

Lúc con ma da còn đang sững người, thì sợi xích trong tay Huyền Minh biến đâu mất dạng, thay vào đó là một thanh kiếm dài. Khi con ma vừa kịp nhận ra tình hình lúc này của nó, thì Huyền Minh đã đứng trước mặt nó từ lúc nào, và cái thành kiếm trong tay đã xuyên qua cơ thể nó lúc nào không hay, nó chỉ kịp rú lên một tiếng:

" Không thể nào! Rõ ràng ta đã mạnh lên rất nhiều rồi. Tại sao lại như thế này … tại sao chứ? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK