Lý Dục không có nói gì, chuyện dính dấp quá lớn, bọn họ không bị quấn lấy cũng tốt, tránh đến lúc đó xảy ra chuyện gì mà hắn không chú ý đến, thật ra Tô Tĩnh Nhã không nói gì, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy lo lắng, triều đình mất đồ, sao có thể chịu để yên, đến lúc đó cũng không nên có chuyện gì xảy ra mới được.
Lúc xế chiều, có một người thanh niên đến trong tiệm, mặc y phục màu xanh dương đậm, đeo hành lí đựng quần áo, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm, bộ dạng long đong mệt mỏi, vừa bước vào cửa là nhìn lướt qua đại sảnh, giống như là đang tìm người.
"Khách quan mời vào bên trong, ngài muốn ăn cơm hay dừng chân?" Lý Dục nhìn thấy người tới trong lòng vui mừng, vội vàng nghênh đón.
"Ăn. . . . . . Gia. . . . . ." Sau khi thấy rõ người đến, gương mặt người thanh niên hoảng sợ, vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại bị Lý Dục mở miệng cắt đứt: "Ăn cơm đúng không, xin mời đi bên này, bên này còn chỗ trống." Trừng mắt nhìn người thanh niên một cái, sau đó đưa tay hướng dẫn hắn vào trong góc.
Người thanh niên kia bị hắn trừng, không dám nói nữa, cung kính đi theo hắn, đi tới bàn trống trong góc, nhìn bên cạnh không có ai, cẩn thận hỏi: "Gia, làm sao người trở thành tiểu nhị rồi hả ?".
"Ngồi xuống." Lý Dục ra lệnh.
Người trẻ tuổi vội vàng ngồi xuống, Lý Dục khom người, nhích tới gần, nhìn người ở bên ngoài, giống như một tiểu nhị đang giới thiệu cho khách các món ăn.
Người thanh niên ngồi trên ghế như ngồi bàn chông, chủ tử mà hắn coi như thần tiên, là người tôn kính nhất trong lòng hắn, tại sao có thể trở thành tiểu nhị hầu hạ chứ? Hơn nữa còn làm bộ dáng ti tiện đứng bên cạnh mình, đây không phải là muốn mạng của hắn sao?
"Phía trên là có chủ ý gì?" Lý Dục cầm bình trà rót vào ly trà hỏi.
"Chủ ý của phía trên là mau tìm đồ về." Người thanh niên lưng như kim chích (đứng ngồi không yên), ngồi rất khổ cực.
Đặt ly trà trước mặt người thanh niên: "Bây giờ nói chuyện rất bất tiện, lúc tối đến hậu viện tìm ta".
"Vâng." Người thanh niên đáp một tiếng, trừng mắt nhìn cái ly phía trước: chủ tử lại rót trà cho hắn sao?
"Ngươi ngồi một chút, ăn cái gì rồi đi." Nói xong, Lý Dục xoay người đi.
Chỉ chốc lát sau, trên bàn đã xuất hiện mấy món ăn, có thể là do đói bụng, người thanh niên ăn hết sạch, ăn đến miếng cơm cuối cùng, nhìn chén nước kia do chủ tử rót, do dự một chút, lại nhìn ngắm bốn phía, thấy không có người chú ý, nhanh chóng bưng ly trà lên, một hớp uống hết trà, nhưng bởi vì uống quá mau, bị sặc ho khan.
Xem ra hắn thật sự có mệnh nô tài, một ly trà chủ tử rốt cũng không có phúc hưởng thụ, lau khô nước mắt do ho ra, người trẻ tuổi đặt ly xuống, chán nản tính tiền rồi đi khỏi.
Buổi tối hôm đó, Lý Dục mới vừa nằm xuống đã nghe thấy ngoài phòng có tiếng khe khẽ, giống như tiếng chim lại không phải tiếng chim nhỏ đến mức khó thể nghe thấy, lại làm cho hắn giật mình ngay lập tức.
Ra khỏi cửa phòng, một bóng đen im lặng rơi xuống, quỳ trên mặt đất: "Thanh Phong gặp qua gia, thuộc hạ tới chậm, khiến gia chịu khổ, xin gia trách phạt".
"Đứng lên đi, chuyện cũng đột nhiên, ta đi quá nhanh, ngươi nhất thời không tìm được hành tung của ta cũng có thể tha thứ." Lý Dục nói.
"Thuộc hạ cảm tạ gia đã không phạt".
Bóng đen tuân lệnh đứng lên, ngẩng đầu lên, hắn là thanh niên đến tửu lâu Như Ý vào buổi chiều.
"Mang đến bao nhiêu người?" Lý Dục hỏi.
"Ba mươi người, tất cả đều có năng lực, bây giờ đang ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài thành." Thanh Phong trả lời.
"Nghĩ biện pháp để cho bọn họ không động tĩnh vào trong thành."
"Rõ".
"Tên họ Lâm chúng ta muốn tìm đang ở tửu lâu Phú Hào ở đối diện, nghĩ biện pháp tra bối cảnh lão bản Lâm Khải Thái một chút, còn nữa, cho mấy người nằm vùng trong tửu lâu Phú Hào, theo dõi chặt chẽ Lâm Tu Văn, có động tĩnh gì phải kịp thời cho ta biết." Lý Dục phân phó nói: "Còn có nhà họ Vương trong thành, cũng phái người theo dõi, có động tĩnh lạ gì phải thông báo”.
Nhà họ Vương? Có liên quan đến nhiệm vụ lần này sao? "Vâng." Có nghi vấn cũng không dám hỏi ra.
"Được rồi, những thứ khác không có việc gì, ngươi xuống an bài đi".
"A, đi xuống? Gia không đi sao?" Thanh Phong cực kì kinh ngạc, chẳng lẽ gia còn phải ở chỗ này để làm tiểu nhị hay sao?
"Chỗ này đối diện với cửa chính tửu lâu Phú Hào, khá dễ quan sát, ta muốn ở nơi này một chút, về sau nếu có việc thì đến nơi này tìm ta." Không biết tại sao, Lý Dục không muốn rời khỏi tửu lâu Như Ý này.
"Thuộc hạ không dám, khiến gia chịu khổ, hiện tại bọn thuộc hạ cũng đã đến nơi rồi, xin gia đi đến nơi an toàn, loại chuyện theo dõi như vậy, hãy để cho thuộc hạ làm." Vừa nói, trong lòng cũng thầm nghĩ, không phải là gia làm tiểu nhị nghiện rồi chứ.
"Không cần, ta tự mình làm là được rồi.".
"Gia, nếu khiến người kinh thành biết người làm tiểu nhị ở nơi này, thì ta trở về sẽ bị mắng chết đó. " Những thứ khác không nói, hắn sẽ khó sống với quản gia Quan Đô mất.
"Làm sao ngươi lại phiền toái như vậy, ta nói tự mình thì tự mình làm, ngươi nói nhiều như vậy làm gì?" Lý Dục giận dữ, rốt cuộc ai mới là chủ tử hả?
". . . . . ." Thanh Phong im lặng, làm sao cho đầu óc nghỉ ngơi thì lại nổi giận chứ?
"Người nào đó." Đang trong lúc hai người giằng co, lầu hai truyền đến gầm lên giận dữ.
Không tốt, quên mất còn có Tô lão cha là một cao thủ, Lý Dục nhìn thấy cửa sổ lầu hai bị đẩy ra, một bóng người sẽ lập tức nhảy ra, dưới tình thế cấp bách, một cước đá vào mông Thanh Phong: "Ăn trộm, chạy đi đâu".
Thanh Phong bị một cước không biết tại sao này đạp bay xa vài mét, bước chân thật vất vả mới đứng vững vàng, liền nghe thấy gia mình kêu một câu to: Ăn trộm? Ăn trộm ở đâu?
Còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy gia mình đánh vào lồng ngực của hắn một quyền, trên nắm tay cũng không có nội lực, rồi lại đánh hắn ra xa vài mét: "Còn không chạy mau.".
Lúc này Thanh Phong mới phản ứng được, thì ra tiểu tử ăn trộm chính là hắn, lập tức quay đầu bỏ chạy, mới vừa chạy hai bước, một quyền phong bay tới, đây chính là quả đấm lực đạo mười phần, không có một chút xíu giả nào, Thanh Phong bị sợ đến như bị bọn cho vay nặng lãi đòi nợ, lăn mấy vòng trên mặt đất, mới cút ra khỏi phạm vi của quyền phong, không dám chần chờ, Thanh Phong quay đầu lẻn vào bên trong rừng, nếu không chạy mau, mạng nhỏ thật sự có thể không bảo vệ được.
"Xem rõ chưa, là ai vậy?" Tô lão cha hỏi Lý Dục.
"Không biết, có thể là tiểu tặc nào không có mắt thôi." Lý Dục nói.
"Vậy sao?" Tửu lâu Như Ý có đồ vật gì đáng để bọn tặc nhớ sao? "Đi xem một chút".
"Cha à, nửa đêm canh ba, cánh rừng lại thâm sâu, ngộ nhỡ kẻ trộm này có đồng bọn trong rừng, chúng ta đi vào, không phải bị trúng mai phục sao?" Lý Dục nói.
Tô lão cha vừa nghĩ, cũng đúng: "Vậy ngươi trở về nhìn một chút xem trong nhà có ít hơn thứ gì không?".
"Được." Thở phào nhẹ nhõm trong lòng,
Sau khi hai người đi, một cây nhỏ ven rừng bỗng nhúc nhích, từ phía dưới cây nhỏ một người bò ra.
Kéo cái chân bị thương, Thanh Phong kêu khổ trong lòng: gia à, ngươi sống ở nơi có cao thủ như thế này, thì ta lần sau tìm người bằng cách nào đây.