• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tô tỷ tỷ, cứu mạng!"

"Là Tiểu Anh" Tô Tĩnh Nhã vừa nghe thấy giọng nói này, vội ném cái hộp trong tay lên trên quầy, lắc mình ra khỏi quầy, chạy đi về phía của chính.

Lý Dục trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm cái hộp, đó là Phỉ Thúy chân quý, mất bao nhiêu công sức tìm tòi, lòng hắn tràn đầy vui vẻ mà mang đi tặng, vậy mà giống như đồ bỏ đi, bị nàng ném bừa ở trên quầy.

Tại sao có thể như vậy?

Vào cửa là một tiểu cô nương một thân áo xanh, tiểu cô nương nhìn qua cũng không phải lớn, lại có khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, mặt mày như vẽ, điều không đạt duy nhất chính là, khuôn mặt xinh đẹp của nàng là gương mặt kinh hoàng: "Tô tỷ tỷ, bọn họ vẫn đi theo ta, ta rất sợ hãi".

Một đầu đâm vào trong ngực Tô Tĩnh Nhã, đôi tay ôm thật chặt hông của Tô Tĩnh Nhã, giống như là chộp được cây cỏ cứu mạng, làm thế nào cũng không buông tay.

Đi vào phía sau nàng là một nam tử cầm chiết phiến, vóc dáng không cao, hơi mập, da vốn là đen sam, lại cứ mặc áo trắng cả người, khiến người ta có cảm giác giống như là một tấm giấy trắng bao lấy một tiếng than đen, phía sau khối than đen này, còn có hai nam tử áo xanh đi theo, cách ăn mặc giống như tay chân.

"Anh muội muội này, làm sao ngươi lại chạy đến trong quán rượu hả, là muốn ca ca mời ngươi uống rượu sao, hay là nghĩ muốn kêu một gian phòng trong quán rượu này, vội vã muốn thân thiết với ca ca đây?" Vừa phát khỏi miệng nam tử đen sì kia chính là chuyện nhảm.

Tiểu Anh nghe xong lời này, mặt tức giận ửng đỏ rồi lại nói không ra lời, lúc đó Tô Tĩnh Nhã ở một bên mở miệng: "Ai yêu, bây giờ là ban ngày, sao lại nghe thấy tiếng chó sủa thế, thật là xúi quẩy".

Ai cũng nghe ra lời này có ý gì, cục than đen càng tức giận tay chân phát run, đoán chừng mặt cũng đỏ rực lên rồi, nhưng do quá đen, không nhìn ra mà thôi.

"Họ Tô . . . . . . , ta không có trêu chọc ngươi, vì sao ngươi lên tiếng đả thương người như thế?".

"Ngươi không trêu chọc ta, nhưng ngươi trêu chọc muội muội của ta, Tiểu Anh là muội muội của ta, ta không cho phép có người khi dễ nó." Tô Tĩnh Nhã không chút lo lắng nói, nàng không ưa nhất chính là loại tiểu nhân ỷ thế hiếp người này, lại nói, phụ thân của Tiểu Anh còn là bạn chí giao của cha mình, chuyện này nói thế nào cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

"Muội muội? Nàng là muội muội gì của ngươi, chẳng lẽ nữ nhân bản công tử coi trọng đều là muội muội của ngươi sao? Ngươi cố ý hả, ta cho ngươi biết, hôm nay ta nhất định phải mang người đi, nếu ngươi cứ không chịu hiểu, ta sẽ cho ngươi đẹp mắt." Chanl êq u yyd o nn Hắc Thán cũng không yếu thế, chỉ vào hai người sau lưng nói.

"Ơ, thật đúng là không nhìn ra, hiện tại Vương công tử cũng là thiếu gia, có người hầu rồi." Tô Tĩnh Nhã châm chọc nói, thật không biết mình có bao nhiêu phân lượng sao, còn xưng đại gia.

"Ngươi. . . . . . bản công tử chính là thiếu gia, thì như thế nào?" Hắc Thán không phục nói.

"Oh ——thiếu gia nhà nào nha, nhà họ Vương sao? Thiếu gia nhà họ Vương không phải rất trắng rất anh tuấn sao? Lúc nào thì biến hình như vậy?" Tô Tĩnh Nhã khéo mồm khéo miệng cũng không chút lưu tình.

"Ngươi. . . . . ."

"Ta làm sao hả? Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ sao, còn dám gây chuyện nữa, có phải còn muốn nếm thử quả đấm của bản cô nương hay không?".

"Ngươi. . . . . ." Im lặng lần nữa: "Hai người các ngươi đứng ở chỗ đó làm gì, vẫn còn không đoạt lại cô ta".

Lúc này hai người hầu mới bất đắc dĩ tiến lên, muốn đi cướp lại Tiểu Anh trong ngực Tô Tĩnh Nhã, nhưng đáng tiếc, còn chưa đụng đến vạt áo của Tiểu Anh, đã bị một người đột nhiên xuất hiện ngăn cản ở trước.

Hai người hầu cũng có chút công phu bên trong, vừa nhìn đã biết mình không phải là đối thủ của người ta, cũng đứng ở một bên, không còn dám ra tay, nhưng Hắc Thán không thấy rõ tình trạng lại không nén được tức giận: "Hai người các ngươi đang làm gì? Còn không mau lên".

Làm cho người ta không nghĩ tới chính là hai người hầu này lại ôm quyền giữa người: "Vị huynh đài này có bản lĩnh thật tốt, bọn ta xin chịu thua".

Không nghĩ đến nhận thua dứt khoát như vậy, Lý Dục nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngẩn cả người.

Chuẩn bị xong lại không phải ra tay Tô Tĩnh Nhã hả hê thu tay về: "Đừng tưởng rằng chỉ ngươi có người hầu, ta cũng có, người hầu này của ta mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với ngươi đó".

Hắc Thán nhìn hai người, cực kỳ tức giận mắng lên: "Hai người các ngươi là đồ vô dụng, chuyện gì cũng làm không xong, thật là thành sự không có, bại sự có dư(*). . . . . ."

(*)không làm hoàn thành việc gì, nhưng thất bại đầy rẫy.

Càng làm cho người ta không tưởng được chính là hai người hầu này cũng không dễ chọc, cực kì không khách khí phản bác Hắc Thán: "Ta nói này biểu thiếu gia, thiếu gia để cho chúng ta ra ngoài với ngươi một chút, cũng không nói chúng ta phải nghe theo ngươi tất cả, ngươi bắt chúng ta ra tay, nhìn thân phận biểu thiếu gia của ngươi, chúng ta ra tay đã đủ nể mặt ngươi rồi, coi như là không hoàn thành chuyện của ngươi, nhưng ngươi cũng không cần nhục mạ người như vậy chứ." Đúng là cáo mượn oai hùm, cũng không nhìn xem thân phận mình là gì, lão gia và thiếu gia nể tình biểu lão gia đã qua đời nên chăm sóc ngươi, ngươi thật đúng là treo mũi lên mặt, giống như thớt thái rau vậy.

"Các ngươi. . . . . . Các ngươi thật quá mức. . . . . . Ta muốn. . . . . ." Tức chết người rồi, một người làm cũng có thể đối xử với hắn như vậy.

"Ngươi muốn thế nào? Trở về nói cho thiếu gia với lão gia sao? Tốt nhất là chúng ta cùng nhau đi, ta cũng thuận tiện bẩm báo với lão gia và thiếu gia việc làm hôm nay của biểu thiếu gia ngươi." Lần này người kia thật sự không dễ chọc, trong giọng nói ẩn chứa uy hiếp nồng nặc.

"Ha ha. . . . . ." Tô Tĩnh Nhã cười to: "Thì ra thân phận thiếu gia này với cả người hầu đều là mượn đến nha? Chơi rất tốt, nghe nói qua mượn vàng bạc nhưng thật sự chưa nghe nói qua mượn thân phận, mượn người đâu".

Hắc Thán khẽ hừ: "Các ngươi chờ đấy." Quay đầu lại hét lên với hai người hầu: "Còn không mau đi, ở nơi này để mất mặt sao?".

Hai người cũng không nghe vậy rồi rời đi, d.d'l'e'q'u;y'd'o'n mà ôm quyền với Lý Dục: "Công phu huynh đài không tệ, để tại hạ rất bội phục".

"Quá khen." Lý Dục cũng không muốn nhiều lời với bọn họ.

"Tại hạ họ Triệu, tên đã sớm quên rồi, từ nhỏ bị nhà họ Vương mua được, ông chủ gọi ta là A Đại, đệ đệ ta là A Nhị, không biết hai người chúng ta có thể làm bằng hữu với huynh đài hay không?" Người cao nói.

Người này tuy là người hầu, nhưng tính tình lại bất khuất, đúng là một anh hùng: "Tại hạ họ Lý, nhũ danh là Nhị Khờ, chỉ cần các ngươi muốn, thì hiện tại chúng ta sẽ là bằng hữu".

"Được." Triệu A Đại sảng khoái quát to một tiếng: "Được, bằng hữu, lần sau gặp mặt, ta mời ngươi uống rượu".

"Được."

Triệu A Đại ôm quyền lần nữa, nói sau này còn gặp lại, mang theo huynh đệ của hắn xoay người đi.

Nhìn chằm chằm bóng lưng ba người, Lý Dục nói: "Hai người kia thật biết điều." Rồi sau đó tò mò hỏi: "Cô nương, người da đen kia là ai vậy?" Da mặt cũng quá dày, quá không biết xấu hổ rồi.

"Một thân thích của nhà họ Vương, sau khi phụ mẫu mất vẫn sống nhờ ở nhà họ Vương, nhưng không biết tiến thủ, không có chút tự giác ăn nhờ ở đậu nào cả, còn mượn thế lực của nhà họ Vương, làm xằng làm bậy, tự cho mình là thiếu gia." Tô Tĩnh Nhã giải thích nói: "Người giàu hắn không dám chọc, chuyên chọn người nghèo để xuống tay, may mà nhà họ Vương không chào đón hắn, nếu không, hắn nhất định có một không hai tại thành Thương Châu này".

"Nhìn ra được, nhưng có phải cô nương từng dạy dỗ hắn hay không? Xem ra tiểu tử này rất sợ cô nương ".

"Đúng vậy, lần trước lúc hắn ở trên phố đùa giỡn một tiểu tức phụ, bị ta bắt gặp nên đánh hắn một trận, khiến hắn đàng hoàng một thời gian, không ngờ hôm nay lại không quản được mình nữa rồi".

"Người như thế nên dạy dỗ, nếu lần sau để ta đụng phải, chắc chắn sẽ không buông tha cho hắn." Cặn bã như vậy, tại sao vừa rồi không thuận tiện đá hắn mấy cái chứ.

Nghe Lý Dục nói, Tô Tĩnh Nhã không nhịn được nở nụ cười: "Không nghĩ ra, ngươi gặp chuyện bất bình, sẽ có khí khái anh hùng rút dao tương trợ, thật khó có được nha".

Lý Dục ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Ta vốn rất hiệp nghĩa, lúc đầu cứu cô nương là vì ta thật sự thiếu tiền. . . . . ." Nàng sẽ vì điều đó mà tức giận chứ? "Nếu không, tiền kia ta không muốn nữa. . . . . ." Hiện tại hắn cũng thật sự không thiếu mười lượng bạc này.

"Ai, ta không phải có ý này, tiền sao, nếu đã đồng ý, nhất định sẽ đưa cho, đây nguyên tắc làm người của ta, cũng là điều ngươi nên được, ngươi không phải nghĩ nhiều." Sao thằng ngốc này lại nhạy cảm như vậy chứ?

"Nhưng là ta. . . . . ." Lý Dục còn muốn giải thích nữa, lại bị một giọng nói giòn tan cắt đứt: "Tô tỷ tỷ, không phải tỷ nên giới thiệu vị đại hiệp công phu cao cường này cho Tiểu Anh biết sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK