Ngày thứ hai, vừa mở cửa chính ra, đánh bóng bàn, duỗi thẳng ghế ngồi ra, lại sạch một cách kì quái, đợi đến khi mặt trời xuống núi, lại không gặp một người nào đến tửu lâu Như Ý ăn cơm.
Đây là chuyện gì thế? Tô Tĩnh Nhã cực kì buồn bực, lúc trước kia, dù buôn bán không tốt thì bằng hữu của cha cũng sẽ tới, coi như có chuyện phải làm không tới được thì cũng không thể nào giống như hẹn nhau nghỉ đến một người cũng không có chứ? Trong phòng bếp đã chuẩn bị xong món ăn và thịt tươi rồi, đến ngày mai nhất định sẽ biến vị, vậy phải làm sao bây giờ mới được chứ?
Nhìn đại sảnh trống rỗng, Tô lão cha cũng không khỏi nhíu mày: "Ta ra ngoài đi dạo." Nói xong chắp tay sau lưng, ra cửa.
Tô Tĩnh Nhã cũng cảm thấy đại sảnh trống rỗng này ở trên đường cái nào nhiệt, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạc lõng, dặn dò Đại Đầu và Trụ Tử coi chừng, kêu Lý Dục lên, đi tới phòng bếp.
Không biết tại sao, bây giờ lúc Tô Tĩnh Nhã có chuyện, rất thích để Lý Dục tiếp bên người, xem ra nam nhân ngây ngô này, luôn có thể cho mình một loại cảm giác an toàn, mặc dù hắn không làm cái gì nhưng chung quy lại có thể để cho nàng an tâm.
Rửa tay một cái, Tô Tĩnh Nhã nhìn những cây rau cải còn tốt, dùng cái gầu đặt lên chậu nước, đắp một miếng vải ướt thật dày lên trên, rắc muối lên thịt buổi sáng mua được, đặt trong một cái bình, sau khi lưu loát làm xong, để Lý Dục ôm lấy, đặt ở trong một cái chậu vừa múc nước giếng trong lên, thở dài, hi vọng ngày mai còn có thể ăn.
Lại nhìn qua rau cải không tốt lắm dùng sợi dây buộc lại, nói với Lý Dục: "Ở lại chờ khi Đại Đầu và Trụ Tử về nhà, nhớ nhắc nhở bọn họ, mang những món ăn này về, bề ngoài thức ăn này không đẹp mắt cho lắm, nhưng không hư, vẫn có thể ăn, còn có thịt kia, ta không để lại nhiều, người nhà bọn họ cũng không phải quá nhiều, để nhiều bọn họ cũng ăn không hết".
Lý Dục gật đầu một cái.
Sau khi hết bận, tìm cái ghế ngồi xuống: "Nhị Khờ, ngươi hộ ta suy nghĩ một chút, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra? Tại sao lại bất chợt không buôn bán được gì chứ?".
"Không nghĩ ra." Lý Dục nói: "Chẳng qua ta cảm thấy chuyện này giống như tiệc nhà Đỗ, không thoát được quan hệ với tửu lâu Phú Hào".
"Trước kia bọn họ còn không dùng phương thức quá gấp như thế này, chẳng lẽ bọn họ thật sự tính toán chém tận giết tuyệt sao?" Tô Tĩnh Nhã buồn bực, chẳng lẽ không gạt bọn họ ra khỏi Thương Châu thì không bỏ qua sao?
"Có lẽ, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn." Lý Dục an ủi nàng nói, nhưng trong lòng của hắn không nghĩ như vậy.
Trước kia họ không làm đến bước cuối cùng, dự tính còn phải sống được ở Thương Châu, không muốn gây ra phiền toái khiến mình ngột ngạt, hiện tại, tìm kho báu, mộng đẹp đại phát tài, định tìm xong kho báu sẽ mang theo nó mà cao chạy xa bay, cho nên cũng không cần thiết duy trì mặt ngoài hài hòa này nữa, chỉ muốn có oán báo oán, có thù báo thù, chỉ muốn để cho người khiếm không thoải mái cũng không dễ chịu mà thôi.
Nhưng những lời này hắn không nói ra, hắn không muốn làm cho nữ nhân trước mắt lo lắng.
"Có lẽ là như vậy...! " Tô Tĩnh Nhã cũng không còn biện pháp khác, chỉ có thể nghĩ đến khía cạnh tốt.
Chỉ chốc lát sau, Tô lão cha trở lại, đi vào phòng bếp, chân mày Tô lão cha khóa chặt.
"Cha, có hỏi thăm được sự việc là thế nào hay không?" Tô Tĩnh Nhã vội vàng hỏi, chỉ mong sự khác thường hôm nay chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Ta đi nhà một vị lão bằng hữu, lão bằng hữu này nói cho ta biết, ngày hôm qua khi hắn cơm nước xong ở tửu lâu Như Ý, mới ra cửa liền bị mấy đại hán kéo đến trong góc dùng quyền cước đánh, sau khi đánh xong nói cho hắn biết: đây chính là kết quả đến tửu lâu Như Ý ăn cơm, ta ở trên đường còn đụng phải một thương nhân vùng khác mới vừa đến ăn cơm chỗ chúng ta xong, người nọ cũng sưng mặt sưng mũi, bước đi còn khập khễnh." Tô lão cha than thở nói.
Sự thật đã rất rõ ràng rồi, thật sự là phú hào quán rượu đang làm trò quỷ: "Bọn họ thật quá đáng, cha, chúng ta phải làm sao đây?"
"Nha đầu, đừng nóng giận như vậy, chuyện không thể đều như ý nguyện của bọn họ, nhịn một chút đi." Tô lão cha an ủi nói.
"Nhịn? Chúng ta cũng đã nhịn lâu như vậy rồi, còn phải nhịn nữa, rốt cuộc muốn nhịn tới khi nào chứ?" Tô Tĩnh Nhã bất đắc dĩ hỏi.
"Không đành lòng thì có thể như thế nào, người ta muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, chúng ta lấy cái gì liều mạng với bọn họ, ngoài thành còn nhiều người coi chúng ta là hi vọng của bọn họ như vậy, nếu chúng ta thiếu kiên nhẫn, xảy ra chuyện gì, bọn họ nên làm cái gì đây? Bất kể nói thế nào đều phải chống đỡ trước, chỉ cần chúng ta còn có thể chống đỡ được thì còn có hi vọng." Tô lão cha nói.
Trong tâm Tô Tĩnh Nhã có lửa nhưng cũng không nói gì nữa, tình thế trước mắt trong lòng nàng rõ ràng nhất, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng cũng không có cách nào.
"Không có việc gì thì để Đại Đầu với Trụ Tử đi về trước đi, xem tình cảnh ngày mai một chút rồi tính toán tiếp. " Tô lão cha nói xong, xoay người lên lầu.
Nhìn tâm tình rơi xuống đáy của Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục nghĩ, có nên giúp nàng làm việc gì đó hay không?