• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía dưới bức tường ở hậu viện của tửu lâu Phú Hào, ba người ngồi cạnh nhau, hai người mặc quần áo bình thường màu xám tro, còn người kia gương mặt râu ria, trên người là quần áo bẩn thỉu, tay phải còn thiếu một ống tay áo, thấy thế nào giống như một tên ăn xin.

"Ai, rốt cuộc như vậy có được hay không?" Hai người mặc quần áo màu xám tro hỏi.

"Không thử làm sao biết có được hay không? Dài dòng cái gì, nhanh lên một chút." Người bẩn thỉu không nhịn được nói.

Hai người áo xám sửng sốt một chút, sau đó từ từ đứng ở góc tường.

Lý Dục một cước đạp lên bả vai của mỗi người, sau đó nói được, hai người phía dưới mới từ từ đứng lên, chỉ chốc lát sau, đầu của hắn từ từ vượt qua tường.

Thật ra lấy công phu của hắn, chỉ cần nhẹ nhàng nhảy một cái là có thể nhảy qua tường kia, nhưng hắn cần người yểm trợ, nếu đả thảo kinh xà* thì sẽ không tốt, cũng chỉ phải có thể mang theo hai người họ, xảy ra chuyện gì cũng có đệm lưng.

(*) đả thảo kinh xà = bứt dây động rừng.

Hậu viện rất an tĩnh, không thấy một người, lên vách tường xong Lý Dục đưa tay kéo hai người lên, ba người nhảy xuống, vào viện.

"Loại tửu lâu như này, phòng bếp không phải ở phía sau lâu chính, mà là ở gần lâu chính, chỉ cần chúng ta tìm được phòng bếp của bọn họ, đi vào quấy rối một chút, đập nồi của bọn họ, thịt với món ăn làm cho hôi thối dơ dáy, bọn họ sẽ không có cách nào mang thức ăn lên, chỉ cần không món ăn, khách sẽ nhất định oán trách, một khi khách nhân không hài lòng, sẽ đi tửu lâu Như Ý của chúng ta." Lý Dục nói xong, mang theo hai người nhanh như mèo lẻn đi phòng bếp.

"Cái đó. . . . . . làm như vậy có được không?" Đại Đầu sợ hãi nói.

Lý Dục nghe vậy chợt dừng bước, sau lưng Trụ Tử đụng đầu vào bên hông của hắn: "Làm như vậy không tốt, vậy bọn họ giành việc buôn bán của chúng ta là tốt à? Ngươi cứ sợ vậy chúng ta trở về.” Nói xong liền muốn đi về.

Trụ Tử ôm đầu kéo hắn lại, quay đầu lại cho Đại Đầu một cái tát: "Tiểu quỷ nhát gan nhà ngươi, nếu sợ hỏng việc thì cút về cho ta, đừng ở chỗ này làm phiền."

Đại Đầu không còn dám nói chuyện nữa, cúi đầu, có thể không sợ sao, tửu lâu Phú Hào này buổi sáng có tận mười tiểu nhị, nếu phát hiện bọn họ tới quấy rối, còn không bị đánh đến chết sao!

Trụ Tử thúc giục Lý Dục mau đi, lúc Lý Dục xoay người cũng sợ hãi hỏi một câu: "Thật sự sẽ không bị phát hiện chứ?"

"Ta đã nói rồi, ta có biện pháp chuồn đi, các ngươi thừa dịp không có ai động thủ lần nữa, làm sao có thể bị phát hiện, coi như bị phát hiện rồi, ta dùng công phu, thì các ngươi có thể bị đánh đến chết hay sao?"

"Đúng, đúng, biết rồi" Lần này hai người mới thả lỏng.

Thở dài, Lý Dục dẫn hai người đi phòng bếp lần nữa.

Quả nhiên phòng bếp ở trong một căn phòng gần lâu chính, ba người nằm ở cửa sổ, nhìn đám người đang bận rộn ở bên trong, mở lớn miệng, quả nhiên là tửu lâu Phú Hào, không riêng ở đằng trước được trang hoàng, mà cả phòng bếp cũng được xưng tụng là đẳng cấp phú hào, một dãy mười cái bếp lò xếp hai bên, trên mỗi bếp lò đều nhóm lửa có một đầu bếp đang đứng, căng thẳng bận rộn, giữa gian là cái bàn rất dài, phía trên bày nhiều loại thức ăn, cùng có món ăn đã hoàn thành, tiểu nhị cứ đi một chuyến lại một chuyến, đều bưng đi ra ngoàng, mà ở bên ngoài cửa, là một hàng lồng hấp, đang bốc hơi nóng.

Đại Đầu bị thức ăn tinh mĩ với thủ pháp chế biến thức ăn của đầu bếp hấp dẫn, quên sợ, mà Trụ Tử lại nghĩ muốn phá hư cái phòng bếp này như thế nào, thọt Lý Dục bên cạnh: "Bọn họ có nhiều người như vậy, ngươi thật sự có thể cùng dẫn bọn họ ra để cho chúng ta động thủ chứ?"

"Có. Lý Dục trả lời, tạo ra một điểm hỗn loạn nhất định có thể dẫn bọn họ ra.

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

"Bây giờ còn chưa đến lúc, các ngươi ở đây chờ, tùy cơ ứng biến, ta đến bên xem một chút, nói không chừng có thể tìm được biện pháp tốt." Lý Dục nói xong, không đợi Trụ Tử phản ứng, nhanh chóng, từ từ đến gần lâu chính.

Hậu viện tửu lâu Phú Hào rất nhỏ, trừ phòng bếp, chỉ có một hành phòng nhỏ, hình như là chuẩn bị cho tiểu nhị, nếu muốn giấu người, nhất định là ở trong phòng khách của tửu lâu.

Lầu một là chỗ người bình thường ăn cơm, chính là một gian phòng rất to, bên trong bày rất nhiều bàn, lầu hai là nơi người có chút thân phận dùng cơm, nơi đó chỉ có đơn độc một căn phòng nhỏ, có thể ăn cơm mà không bị người khác quấy rầy, mà đi lên lầu ba, chính là phòng khách.

Đứng phía sau lâu, Lý Dục suy nghĩ một chút, hơi dùng sức, nâng thân thể lên, nhảy lên trên một bên cửa sổ lầu ba.

Ở cửa sổ, cẩn thận mở ra một khe nhỏ, bên trong không có ai, sau đó mở cửa sổ ra, bay người vào.

Đã xác định là Lâm Khải Thái đón người đi, như vậy hắn thì hắn dấu người ở nơi nào? Mình chỉ biết hắn có một tửu lâu Phú Hào này, vậy trước tiên cứ bắt đầu lục soát ở tửu lâu này đi.

Mở của từ trong phòng, vì là thời gian dùng cơm buổi trưa, tiểu nhị không rảnh, khách cũng chưa trở về, cho nên trong hành lang không có một bóng người, Lý Dục thoải mái đi ra, cứ lục soát từng gian phòng ốc một.

Mấy gian phòng trên lầu ba đều trống không, chỉ có một phòng có tú tài đang đọc sách, trong lầu bốn chỉ có một người béo phì đang thở to ngủ.

Chẳng lẽ Lâm Khải Thái này không dấu người ở trong tửu lâu? Lý Dục nghĩ, ôm một tia hi vọng cuối cùng, đi tới lầu năm.

Không giống với hai tầng phía dưới, lên tới lầu năm, đầu tiên thấy là hai cách cửa gỗ thật to, đẩy cửa ra, phát hiện lầu năm này không giống hai tầng lầu phía dưới chút nào, vừa vào cửa, là một phòng khách phủ thảm đỏ, hai bên phòng khách chỉ có hai gian phòng.

Vừa đi vào, liền phát hiện trong phòng bên phải có động tĩnh, lặng lẽ đến gần, nghe thấy tiếng thở gấp không kiềm được của nữ nhân bên trong, a a kêu lúc vui vẻ.

Lý Dục cười lạnh, ban ngày làm loại chuyện này, không biết là con rùa nào mà biết hưởng thụ như vậy.

Từ từ đẩy một khe hẹp ở cửa phòng ra, đưa mắt tới.

Gian phòng thật lớn, bên tường gần cửa sổ bày một bồn hoa hồng đang nở tươi đẹp, bên cạnh còn có một cái giá, trên đó bày vài món đồ cổ, một chỗ khác là một tủ treo quần áo, bên cạnh nó là một giường lớn, không nhìn thấy bên trong, chỉ nhìn thấy rèm che đang bỏ xuống đung đưa.

Bỏ qua tiếng kêu phóng đãng này, ánh mắt Lý Dục nhìn chằm chằm cái bàn được phủ khăn trải bàn màu vàng trong phòng, thật ra hắn canh chừng không là cái bàn, mà là mấy lọ thuốc trên bàn, còn có mấy mảnh vải trắng nhuốm máu.

Bên trong có người bị thương, tên họ Lâm đó sao? Bị hắn đuổi theo nửa tháng, người kia nhiều lần nhặt cái mệnh nát của hắn từ mũi kiếm của mình, chưa tính đến mấy lần đả thương nặng.

Chợt, Lý Dục bị một đống đồ trong góc tường hấp dẫn, đó là một đống y phục, y phục màu xám tro rất bình thường, chỉ là, y phục bên cạnh, lại có một đôi giày tràn đầy bùn lầy, hơn nữa còn là giày quan?

Nhìn giày quan, Lý Dục khẳng định được thân phận nam nhân đang sung sướng trên giường, Thương Châu cũng không lớn, người mặc quần áo màu xám tro bị lão bản quán rượu Phú Hào dẫn đi, có giày quan màu đen hơn nữa người bị thương tuyệt đối sẽ không có người thứ hai.

Lâm Tu Văn, ngươi phải nắm chặt thời gian sung sướng đi, bởi vì thời gian còn lại của ngươi không nhiều lắm. . . . . .

Đang suy nghĩ, đột nhiên phòng bếp ở lầu dưới truyền đến một tiếng kêu to: "Ăn trộm, bắt kẻ trộm. . . . . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK