• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: hongheechan

Nói xong, đỡ Tô Tĩnh Nhã, đi tới phía cửa động.

Tô Tĩnh Nhã vừa động chân, nơi mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, Lý Dục vừa thấy, khẽ cong eo, bế Tô Tĩnh Nhã lên, Tô Tĩnh Nhã ngượng ngùng đẩy hắn một cái: "Ngươi thả ta xuống đi, tự ta có thể đi".

"Sao vậy? Xấu hổ sao?" Lý Dục không khỏi nở nụ cười: "Mới vừa không phải đã nói rồi sao, nếu chết rồi, ta chính là quỷ tướng công của nàng, nếu có thể còn sống ngươi gả cho ta, dù sao nói thế nào chúng ta đã là một đôi, nàng còn ngượng ngùng cái gì."

"Ngươi. . . . . . Hừ" Tô Tĩnh Nhã hừ một tiếng, quay đầu không để ý hắn nữa, cái vẻ mặt khờ khạo này của Nhị Khờ có thật sự đàng hoàng giống như bộ dáng của hắn không?

Vì có dạ minh châu chiếu sáng, thông đạo kia cũng không phải quá khó đi, đi qua lối đi, đi tới một thạch thất lớn hơn.

Phía sau cùng thạch thất có một cái cửa, nhưng mà, trước cánh cửa kia, có vô số tảng đá lớn nhỏ, ngổn ngang được xếp lên.

"Cái này, chính là trận địa như lời nói trên thạch bích đúng không?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.

"Đúng vậy."

"Nếu là giải sai sẽ có hậu quả gì?" Tô Tĩnh Nhã cẩn thận hỏi, trong lòng của nàng cực kì lo lắng, thật vất vả mới đi tới nơi này từ vách đá, nếu bị chết ở nơi này, thì có thể thua thiệt lớn.

"Sẽ bị những tảng đá phía trên cùng tấn công, còn có thể đưa tới hỏa dược dưới đất sẽ nổ tung." Lý Dục nói, cũng không phải đe dọa, đây là sự thật.

"Ngươi sẽ giải được sao?" Nhìn qua hình như rất phức tạp, mà mình lại hoàn toàn không hiểu.

"Thử một chút đi." Lý Dục không có cho nàng câu trả lời khẳng định.

Để Tô Tĩnh Nhã dưới đất, Lý Dục bắt đầu từ từ nghiên cứu những tảng đá kia, không dám quấy rầy hắn nữa, Tô Tĩnh Nhã căng thẳng ngồi dưới đất nhìn.

Khôn, đổi, kiền, tốn, chấn, cấn, đây là bát trận đồ của Gia Cát Lượng, lại không hoàn toàn giống vậy, bát trận đồ rất tuyệt diệu, không chê vào đâu được, trên thạch bích để lại thư, có một cửa sống, vậy cửa sống này ở chỗ nào?

Tảng đá đều xếp lên nhau, nhìn như tách ra, thực sự là đang kìm hãm lẫn nhau, nhất định dưới lòng đất có cơ quan, chứng tỏ tảng đá bên ngoài có thể khống chế cơ quan phía dưới, cũng có thể có thể kích động cơ quan phía dưới, nếu sơ ý một chút kích động cơ quan phía dưới, tảng đá nhất định sẽ tới công kích mình, cũng sẽ dẫn tới hỏa dược nổ tung, như vậy thì mình và cô nương, còn có cái mỏ vàng này có thể đi xong rồi, cái trán Lý Dục toát ra mồ hôi: tỉnh táo, tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể loạn lúc này.

Cẩn thận quan sát mấy tảng đá này, quan sát vị trí và hình thái của bọn nó, đối chiếu với trận pháp mình đã học qua, tìmđiểm không giống nhau của chúng.

Chợt, Lý Dục phát hiện vị trí của tảng đá chấn trên cửa có chút không đúng, nghiêng về bên trái một chút xíu, nhưng chỉ là một điểm nhỏ mà thôi, sẽ là nó sao? Nhìn kỹ tảng đá kia nữa, phát hiện hình dáng nó vốn hơi nhỏ hơn tảng đá khác, rõ ràng sắc màu tảng đá kia không giống nhau.

Hạ quyết tâm, Lý Dục nhảy một cái, nhảy lên tảng đá kia, tảng đá từ từ hạ thấp xuống, sau đó nhẹ nhàng rơi trên đất, tảng đá khác cũng ùng một tiếng, cùng nhau cắm vào mặt đất, cả vùng trận địa không ngừng rung chuyển.

"Rầm." Một tiếng, tảng đá rơi trên mặt đất, cùng lúc đó cửa đá phía sau cũng chầm chậm mở ra.

"Nhị Khờ, ngươi thành công rồi." Tô Tĩnh Nhã cao hứng kêu to, muốn đứng lên, rồi lại đụng phải chân bị thương của mình, lập tức lại ngã trên đất.

Lý Dục cũng thở dài một hơi, vội vàng đi tới đỡ nàng lên: "Cẩn thận chân của nàng, không thì chưa đi về cũng trở thành người què rồi."

"Biến thành người què thì thế nào, dù gì ta còn còn sống." Tô Tĩnh Nhã nói.

"Đúng vậy, dù gì ngươi còn sống, coi như là biến thành người què cũng có người cưới ngươi, rất vui vẻ phải không?" Lý Dục nói đùa nói.

Nhớ lại hôn ước ngoài miệng kia, Tô Tĩnh Nhã không kìm được đỏ mặt, nhặt được cái mạng rồi, mình có phải thật sự muốn gả cho hắn hay không?

Ôm lấy Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục đi tới phía cửa đá kia, cũng một ngày không ăn không uống rồi, nếu không chắc chắn đi ra ngoài, thật sự có thể phải chết đói ở nơi này.

Qua cửa đá, là một lối đi hẹp hẹp, Tô Tĩnh Nhã đang cầm dạ minh châu, rõ ràng thấy ở dạ minh châu chiếu rọi xuống, tảng đá trên lối đi phát ra ánh sáng màu vàng: "Những thứ này chính là vàng sao?".

"Là mỏ vàng, sau khi gia công mới có thể biến thành thỏi vàng trên thị diện (= thị trường) dùng." Lý Dục nói.

"Những mỏ vàng kia là của ai?" Tô Tĩnh Nhã cẩn thận hỏi, là mình phát hiện, có phải mình cũng có phần hay không?

"Của triều đình." Lý Dục nói, làm sao hắn không biết cái tính toán nhỏ kia của Tô Tĩnh Nhã: "Mỏ vàng này chỉ có triều đình mới có thể khai thác, người khác động vào, sẽ bị chém đầu".

Nhún vai một cái, lòng của Tô Tĩnh Nhã đang rỉ máu, nhiều vàng ở trước mắt mình như vậy, nhưng mà mình không được một chút nào, thật sự rất đau lòng.

Đi thật lâu, rốt cuộc đi tới cửa ra, die~nnd`-nl`q-yd-n dẹp cây cỏ ở ngoài cửa động, phát hiện đối diện cửa động là một thung lũng, ôm Tô Tĩnh Nhã, Lý Dục bay xuống, rơi xuống đáy cốc.

"Cô nương, có đói bụng không, có muốn chúng ta tìm một chút nước trước hay không, ăn một chút gì nữa rồi trở về." Cũng đã một ngày một đêm rồi, hắn là một đại nam nhân cũng đã đói đến ngực dán vào lưng rồi, huống chi một cô gái yếu đuối như nàng.

"Được." Tô Tĩnh Nhã nói, nàng đã đói bụng từ lâu, ở trong sơn động không ăn không uống, chỉ chịu đựng chưa nói mà thôi.

Tìm một dòng suối nhỏ, hai người uống chút nước trước, rồi sau đó, Lý Dục nhảy xuống nước, chỉ chốc lát sau đã bắt hai con cá béo, sau khi rửa sạch sẽ nhóm một đống lửa lên, hai người ngồi xuống bắt đầu nướng cá.

"Một mỏ vàng lớn như vậy, ngươi chuẩn bị xử lí như thế nào?" Tô Tĩnh Nhã hỏi, trực giác nói cho nàng biết, người nam nhân này trước mắt tuyệt đối sẽ không đơn giản giống như bề ngoài của hắn, từ bản lĩnh của hắn, tỉnh táo lúc gặp chuyện, tinh thông trận pháp, thái độ đối mặt với mỏ vàng là bất động như núi, Tô Tĩnh Nhã khẳng định chắc chắn, nam nhân này tuyệt đối không phải là người bình thường.

"Ta sẽ báo lên triều đình, để người của triều đình tới xử lý." Lý Dục nói, chỉ cần nói tin tức này cho hoàng huynh, chuyện còn lại thì không phải là chuyện mình quan tâm được.

"Vậy cũng không được, ngươi quên mấy lời trên thạch bích kia rồi sao? Tướng công tiền bối bị giết khi báo lên cho triều đình, ngươi còn dám đi." Tô Tĩnh Nhã vội vàng nói.

"Đó là vì hắn không tìm đúng người, ta sẽ không vậy." Lý Dục nói, trực tiếp nói cho Đương Kim Hoàng Đế, còn có thể có vấn đề gì không?

Nghe lời này, Tô Tĩnh Nhã coi như yên tâm: "Có phải ngươi biết đại quan trong triều đìnhhay không?".

"Đúng vậy." Hoàng đế có tính là quan hay không?

"Vậy rốt cuộc ngươi là người gì, tại sao lại biết quan lại trong triều đình?" Tô Tĩnh Nhã hỏi.

"Muốn biết sao? Tốt nhất, chờ lúc chúng ta thành thân ta sẽ nói cho nàng biết." Lý Dục nháy mắt nói, có một số việc nàng rất khó tưởng tượng, hiện tại nói cho nàng biết, ngộ nhỡ nàng nghĩ không thoáng hối hận thì làm thế nào, vẫn nên chờ sau khi thành thân sẽ nói cho nàng biết, như vậy nàng muốn chạy cũng đã muộn rồi.

Mặt Tô Tĩnh Nhã đỏ lên, sao người này lại nói sang hướng khác như thế: "Không nói thì thôi, ta cũng không muốn nghe đâu." Hừ một tiếng, quay đầu, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: không phải chỉ vào núi một chuyến sao? Làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy chứ? Bị đuổi giết, rơi vách đá, phá trận pháp, cửu tử nhất sinh, lúc đi ra mới phát hiện, mình lại hồ đồ đi đồng ý với người ta, muốn thành thê tử của người ta, chuyện này cũng quá kích thích rồi đúng không?

Đang suy nghĩ, Lý Dục bên cạnh đột nhiên đứng thẳng lên, một tay nhấc nàng lên, kéo về phía sau, tay khác nhặt lên một cây gậy từ trên mặt đất.

Tô Tĩnh Nhã bị kéo đến sau lưng Lý Dục lúc này mới phát hiện ra, trong rừng cây cách đó không xa chuyển tới một hồi động tĩnh rì rào đều đều.

Là ai, chắc không phải lại đụng phải tên đi đường họ Lâm kia chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK