Ba ngày sau, trong doanh địa phía sau núi là một mảnh vui mừng, trong tiếng hoan hô thành đoàn của binh lính, từng cái rương nặng trĩu bị đưa về doanh trại.
Ngày thứ tư, những binh lính kia mang gần trăm cái rương lớn, ra khỏi thành, trong đám người thỉnh thoảng có mấy người ngó dáo dác quan sát những cái rương kia, dĩ nhiên, khác thường của bọn họ cũng bị những người khác nhìn ở trong mắt.
Muốn ra khỏi thành, phải đi qua một hẻm núi lớn, hẻm núi dài hơn một dặm, hai mặt đều là núi cao dốc đứng, ở giữa chỉ có một đoạn rộng chưa đủ một trượng rộng cho người có thể đi, là một nơi phục kích tốt.
Trước quân đội có một đội mở đường, sau đó là rương lớn, và hàng loạt người theo ở phía sau.
Sau khi tiến vào trong hẻm núi, đội ngũ chậm lại, ở chỗ hẹp nhất hẻm núi, vừa kéo cái rương xe đi khỏi, thì có một trận nổ kinh thiên, trên vách đá thật cao kia, lăn xuống những tảng đá lớn, từng khối từng khối đá lớn dày đặc giống như bông tuyết, đập vào trên người quan binh đang muốn qua hẻm núi, tách những binh lính và những cái rương này ra, đang ở phút chốc tảng đá rơi xuống kia, một đoàn hắc y nhân che mặt bay xuống từ trên hẻm núi, mục tiêu là những cái rương kia.
Đến bên cạnh cái rương, những hắc y nhân kia mới phát hiện không đúng, bên cạnh cái rương còn có binh lính, thế nhưng toàn bộ bọn họ nằm trên mặt đất, không có một người rút đao phản kháng.
Thủ lĩnh hắc y nhân vung tay lên, người phía sau tiến lên kéo mấy người lính bên cạnh, lôi kéo mới phát hiện, đều là người giả, mặc quần áo binh lính, cũng không phải người, tất cả bên trong đều là rơm rạ, cứ mười người thì được một con ngựa kéo, xa xa nhìn qua giống như là người thật.
"Không tốt, rút lui." Thủ lĩnh hắc y nhân lập tức hạ lệnh lui về phía sau, không đợi xoay người, những cái rương kia đã nổ tung cùng lúc, hẻm núi vốn hẹp, mười mấy cái rương đồng thời nổ tung, uy lực có thể đoán được, hắc y nhân không thể tránh, toàn bộ trúng chiêu, một hồi khói mù qua đi, ngổn ngang trên đất đều là thi thể.
Leo lên những tảng đá chặn đường kia, nhìn thi thể đầy đất, Lý Dục cười lạnh, dám đánh chủ ý lên đồ của hoàng gia, thật là không biết tự lượng sức: "Người tới, đi xem một chút, tìm Lâm Khải Thái ra ngoài cho ta." Những người khác cũng đều đồng ý, Lâm Khải Thái này, dám tư thông với tặc nhân bên ngoài, bán đứng triều đính, không thể khinh xuất tha thứ, nếu còn sống, phải mang về giao nộp, chết cũng phải cầm đi diễu hành, răn đe.
Bọn lính lật thi thể ra, kéo xuống lớp vải bố bên ngoài bọn họ, sau khi nhìn một người rồi một người mới phát hiện, bên trong hoàn toàn không có Lâm Khải Thái.
Nghe xong hồi báo của thuộc hạ, trong lòng Lý Dục có loại bất an không nói ra được, Lâm Khải Thái hết sức coi trọng kho báu này, tại sao không tự mình đến chứ? Còn có, hắn phải đi làm chuyện tình trọng yếu hơn sao? Mục đích của bọn họ là kho báu, còn có chuyện gì quan trọng hơn kho báu đây?
"Chủ tử." Triệu A Đại đi tới bên cạnh Lý Dục: "Mới vừa thuộc hạ thấy phía trên hẻm núi có bóng người một lóe đã biến mất, có phải là Lâm Khải Thái người đang tìm hay không?"
"Ngươi xác định?" Lý Dục nghiêm nghị hỏi.
"Xác định, thuộc hạ khẳng định có thể, mới vừa rồi phía trên hẻm núi có người." Triệu A Đại nói.
Chẳng lẽ, Lâm Khải Thái không tự mình đi xuống? Khi tiếng nổ mạnh vang lên, hắn lại chạy? Người này, thật là quá giảo hoạt rồi, Lý Dục nắm chắc thượng kiếm hung hăng chém một nhát trên một tảng đá ở trước mặt, không bắt được hắn, cuối cùng vẫn là tai họa.
Không đúng ——
Lâm Khải Thái không phải là người dễ dàng nhận thua, nhất định hắn còn có chuẩn bị kế hoạch thứ hai, bây giờ, nhân thủ của hắn cũng bị giết, còn có thể làm cái gì đây?
Tửu lâu Như Ý.
Tô Tĩnh Nhã.
Hắn sẽ khai đao với người mình để ý nhất. . . . . .
Lý Dục nhất thời cảm thấy cả người lạnh lẽo, ném kiếm trong tay đi, bắt được dây cương, xoay mình một cái lập tức đi lên, con ngựa xông ra ngoài giống như mũi tên: đừng có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì. . . . . .
Một nhóm quan binh lớn áp tải mười mấy cái rương ra khỏi thành, chuyện này thành chủ đề trọng tâm cho người cảm thấy hứng thú, Trụ Tử nghe các loại truyền miệng ở bên ngoài, lúc này đang nói sinh động như thật cho Tô Tĩnh Nhã: "Quan binh này đột nhiên tới, tầm nhìn hết sức rõ ràng, đến phía sau núi đào mười mấy cái rương lớn, quan binh là của triều đình, có thể thấy được đồ gì đó trong rương kia là vật triều đình hết sức coi trọng, có người nói, trong rương kia là hàng loạt vàng thỏi, là năm đó Lương vương thất bại, giấu đồ đi, lại không muốn để cho triều đình phát hiện, die nd anl eq uyd onmới chôn ở dưới đó . . . . . ."
Tô Tĩnh Nhã nghe lời nói của Trụ Tử, trong lòng có nghi vấn rất lớn, phía sau núi có một mỏ vàng, cái này nàng biết, sao hiện tại lại đào ra cái kho báu gì? Phía sau núi nho nhỏ này, thật sự có nhiều bí mật như vậy?
Bốp bốp, một hồi tiếng vỗ tay vang lên ở sau lưng hai người, quay đầu nhìn lại, là một nữ nhân yêu mị, trên mặt mang nụ cười lạnh lùng, vỗ tay không chút để ý.
"Mời khách quan vào, muốn dùng cơm hay là muốn ở trọ ạ?" Từ đạo đức nghề nghiệp, Tô Tĩnh Nhã chào hỏi trước.
Nữ nhân cười một tiếng: "Mới có mấy ngày không gặp, Tô tỷ tỷ đã không nhận ra ta rồi sao?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi là Tiểu Anh?" Tô Tĩnh Nhã mở lớn miệng: "Không đúng, ngươi là Diệp. . . . . ." Bưng kín miệng mình, Lý Dục nói qua, nữ nhân này có một biệt hiệu bên ngoài gọi là Độc Nương Tử, tại sao nàng ta lại chạy đến nơi đây?
"Xem ra là Tô tỷ tỷ vẫn nhận ra ta, vậy ta cũng không phí lời, Tô tỷ tỷ có thể đi với ta một chuyến chứ?" Diệp nương nói.
"Ta không đi." Tô Tĩnh Nhã lập tức từ chối, nữ nhân này là ma đầu giết người không chớp mắt, đi theo thì còn mạng trở lại sao?
"Trong tiệm của ta không có ai trông nom, nên không đi được." Tô Tĩnh Nhã nói, trong giọng nói nghe ra được, nàng đang phát run.
"Ta đã tới mời, ngươi còn có lựa chọn sao?" Diệp nương lạnh lùng nói xong, lập tức muốn đi lên bắt người.
Trụ Tử vừa nhìn thấy tình hình không đúng, một cái băng ghế đập đến Diệp nương: "Cô nương, đi mau. . . . . ."
Tô Tĩnh Nhã sợ hãi, theo bản năng, nhanh chân mà bỏ chạy, mới vừa chạy hai bước, nghe được phía sau lưng thét lên một tiếng: "A ——" Vừa quay đầu lại, đã thấy chủy thủ còn nhỏ máu trong tay Diệp nương và Trụ Tử đang ôm bụng, thấy Tô Tĩnh Nhã quay đầu lại, Diệp nương dùng một tay bóp chặt cổ của Trụ Tử, nhấc thân thể cũng không cao lớn của Trụ Tử lên cao, Trụ Tử đáng thương, vốn đã bị một đao, đâu còn có hơi sức phản kháng, mặt đã biến thành màu gan heo, hai cái tay dùng sức nắm cái tay đang bóp, làm thế nào cũng không kéo ra được.
"Ngươi chạy đi, vừa đi một bước về phía trước, ta lập tức vặn gảy cổ của hắn." Diệp nương nói.
"Ngươi. . . . . . rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tô Tĩnh nhã ngừng lại, Trụ Tử là người làm của mình, trong lòng nàng cũng coi hắn như người thân của mình, bỏ lại người thân để chạy trốn một mình, nàng không làm được.
"Chỉ là muốn ngươi đi một chuyến với ta mà thôi." Diệp nương nói.
"Được, ta đi, ngươi buông Trụ Tử ra." Tô Tĩnh Nhã thỏa hiệp: "Không cho phép ngươi thương tổn bất kì người nào trong tiệm của ta, ta đi với ngươi." Nếu như một mình mình có thể đổi cho an toàn của phụ thân và hai người làm trong tiệm, vẫn là đáng giá.
"Rất tốt." Diệp nương đắc ý nói: "Còn chờ cái gì, đi."
"Ngươi thả người trước." Trụ Tử đã không chống nổi rồi.
"Bịch." Một tiếng, Trụ Tử ngã ở bên trên một cái bàn, Tô Tĩnh Nhã chỉ cảm thấythân thể bị một lực lớn kéo đi lên, sau đó liền bay ra khỏi tửu lâu Như Ý.
"Nói cho Tề vương, muốn nữ nhân của hắn còn sống, thì trong vòng một canh giờ, đưa kho báu lấy được ra phía sau núi."