Thế còn em, người anh yêu hơn cả,
Người cho anh bao vui sướng, buồn rầu.
Khi bên em, bạc vàng là sỏi đá
Thì lúc này, anh biết giấu vào đâu?
Biết giấu đâu? Chiếc hòm nào có thể
Giấu được em như giấu của trong nhà.
Biết giấu đâu, ngoài tim anh tuổi trẻ
Nơi hoàn toàn em mặc ý vào ra!
Anh vẫn lo giấu em ở đó,
Em ở đâu vẫn là mồi cám dỗ.
William Shakespeare
*********
"Được rồi, anh mau về phòng đi. Cũng đã trễ rồi."
Nhiếp Vân Hạo đưa cô về đến cửa phòng khách sạn làm cô có hơi ngại.
"Mới đó mà muốn đuổi anh rồi sao? "
Anh cười cười trêu cô.
Cô vội phủ nhận.
"Anh biết em không có ý đó mà."
"Dù sao cũng cám ơn anh vì hôm nay. Hôm nay em cảm thấy rất vui."
Thịnh Hi ngẩng mặt lên, mỉm cười với anh.
"Không có gì. Em vui là được"
"Em vào đi. Anh về phòng đây. Ngủ ngon."
Nhiếp Vân Hạo luyến tiếc tạm biệt cô rồi xoay người.
Khương Thịnh Hi đóng cửa phòng mình lại. Cô chuẩn bị pha nước để tắm. Tắm rửa sạch sẽ xong Thịnh Hi bắt đầu ngâm mình trong tinh dầu hoa cam. Dù đi du lịch ở đâu cô cũng phải mang theo một chai.
Vừa ngâm mình cô vừa cầm điện thoại kiểm tra email công việc. Bỗng dưng một tiếng ting vang lên. Thịnh Hi nhìn thấy một email mới vừa được gửi đến từ một địa chỉ rất lạ.
@Romeotreolenbancong
Thư không có chủ đề. Khương Thịnh Hi bấm vào thư xem thử thì hiện ra một video. Cô bấm vào video.
Trên màn hình điện thoại hiện ra cảnh Khương Viễn Tước dìu cô vào phòng khách. Cô bắt đầu quậy phá. Hắn muốn lau mặt cho cô nhưng cô cứ vùng vẫy. Sau đó hắn đem nước tới cho Thịnh Hi nhưng cô không chịu uống ngược lại còn...
Thịnh Hi kinh ngạc nắm chặt điện thoại nhìn bản thân mình đang vòng tay ôm người đàn ông chủ động hôn hắn. Cô cả kinh đứng bật dậy khỏi bồn tắm.
Đoạn video ngắn ngủi đến đó là hết. Theo khung cảnh có thể đoán ra là trích xuất từ camera gắn trong nhà.
Tay của Khương Thịnh Hi bắt đầu run lên, là cô chủ động hôn hắn sao?! Sao cô có thể làm ra loại chuyện kinh khủng đó?
Là ai đã gửi đoạn video này?
Chắc chắn chỉ có mình Khương Viễn Tước có nó. Vì đây là camera nhà hắn. Đây chắc chắn chỉ là một đoạn được cắt ra, tức là vẫn còn những đoạn khác. Mặt của Thịnh Hi tái đi.
Bất thình lình máy cô nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ. Khương Thịnh Hi vội bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
"Thịnh Hi, sao chị đi Luân Đôn mà không nói với em?"
Cô tức giận nắm chặt điện.
"Tôi phải báo cáo cho cậu hay sao. Tại sao cậu có số tôi? Còn nữa video đó là do cậu gửi phải không?!"
Vì để tiện cho việc đi ra nước ngoài nên cô đã mua một cái sim ở đây. Số này chỉ có Liễu Nhan, Hứa Kim Ngọc biết. Sao hắn lại biết cơ chứ?
"Đúng vậy, là em gửi."
Khương Viễn Tước không phủ nhận.
"Cậu gửi cho tôi là có ý gì?"
Khương Thịnh Hi nói lớn vào điện thoại.
"Thịnh Hi, chị đã là người phụ nữ của em thì không nên gần gũi với người đàn ông khác."
Giọng người đàn ông vô cùng thấp.
Đôi lông mày lá liễu nhíu lại với nhau.
"Tôi làm sao lại là người phụ nữ của cậu. Sao cậu lại dám nói mấy lời xằng bậy đó?"
Khương Viễn Tước đầu dây bên kia từ tốn đáp.
"Em không nói bậy. Lần đầu tiên của chị là cho em"
Lồng ngực cô căng lên, nhịn không được mà mắng.
"Câm miệng" Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Nhưng mà lúc nãy lời Khương Viễn Tước có điểm kỳ quái. Hắn nói cô gần gũi với người đàn ông khác. Nhưng từ lúc qua Luân Đôn cô chỉ tiếp xúc với Nhiếp Vân Hạo.
"Cậu theo dõi tôi?... Chẳng lẽ cậu đang ở Luân Đôn sao?"
Hắn đã tới đây rồi sao?
Đầu dây bên kia im lặng. Làm cô nôn nóng hơn.
"Sao không trả lời tôi"
"Thịnh Hi, em đến chỗ chị được không?
Em muốn gặp chị. Đôi mắt em muốn nhìn thấy chị, bởi vì những vì sao sáng trên bầu trời Luân Đôn cũng không thể thoả mãn đôi mắt em"
Giọng trầm khàn của người đàn ông đi vào thính giác của cô.
Sao hắn có thể nói ra một câu nổi da gà như vậy chứ?
"Bớt nói mấy câu dư thừa đi. Tôi không muốn gặp cậu"
"Vậy thì buộc em phải gửi video đó cho Nhiếp tổng của chị rồi. Chị yên tâm là còn rất nhiều video khác hay ho hơn video đó"
Hắn rất ẩn ý mở miệng.
Thịnh Hi giật mình, tức giận lên tiếng.
"Cậu đang đe doạ tôi?!"
"Nếu chị ép em phải làm như thế"
Người đàn ông thản nhiên đáp.
"Tôi ép cậu khi nào? Sao cậu có thể làm ra chuyện hạ lưu như vậy với chị gái mình?"
"Chị chưa bao giờ xem em là em trai mà phải không?"
Đột nhiên hắn hỏi một câu làm Thịnh Hi im bặt.
Khương Thịnh Hi quả thực chưa từng xem hắn là em trai của mình.
Hắn cũng im lặng vài giây rồi mới nói tiếp.
"Không sao cả. Vì em cũng chưa từng xem chị như chị gái mình."
"Nếu cậu đã nói xong thì tôi cúp máy. Tôi không muốn nghe mấy lời vớ vẩn từ cậu!"
Thịnh Hi không để hắn nói tiếp, vội vàng cúp máy điện thoại.
Cô vội quấn khăn, thay đồ rồi đi ra khỏi phòng tắm.
Thịnh Hi bắt đầu lo lắng về chiếc video đó. Nếu như hắn thực sự gửi đi. Cô phải làm sao đây? Mặt mũi Thịnh Hi cô còn biết đem giấu ở đâu.
***********
"Chị em chơi cùng chị có được không?"
Cậu bé gầy gò chạy ra vườn hoa, nơi chị gái mình đang bắt những chú bướm xinh đẹp.
Khương Thịnh Hi liếc mắt nhìn cậu, không nói gì chỉ lạnh lùng bỏ vào nhà. Để cậu lại một mình cô độc trong khu vườn rộng lớn của ngôi biệt thự.
....
...
Trên sân thượng của một toà nhà, Khương Viễn Tước nằm trên ghế dài bên cạnh hồ bơi. Giữa cả một khoảng không gian rộng lớn chỉ có một mình hắn.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt từ lúc nào. Rất lâu sau, hắn đặt điện thoại qua một bên. Cầm lấy chai rượu tây đổ ra ly, uống một ít rượu.
Hắn nằm xuống ngước nhìn lên màn đêm được điểm xuyến vài ngôi sao nhỏ. Quang cảnh đêm có đẹp đến mấy cũng không làm thoả mãn đôi mắt hắn. Thứ mà hắn muốn chiêm ngưỡng lại quá đỗi khó khăn.
***************
Khương Thịnh Hi cả đêm hôm qua mất ngủ nên sáng dậy mắt cô đã thâm quầng. Liễu Nhan sáng qua gõ cửa phòng, nhìn thấy cô cũng tá hoả.
"Giám đốc, chị làm sao vậy?"
Cô vội lắc đầu.
"Không sao. Tại đêm qua chị không ngủ được"
Bỗng nhiên, Liễu Nhan ghé sát mặt vào cô, chớp chớp mắt hỏi.
"Có phải là do hôm qua chị đi chơi đến khuya với Nhiếp tổng không?"
Khương Thịnh Hi liền trừng mắt nhìn cô nàng.
Cô nàng vội thu mặt mình lại, lém lỉnh nhìn cô.
"Em không phải nhiều chuyện đâu. Là tại hôm qua em nhìn thấy anh ấy cùng chị đi dạo bên ngoài mà."
Nói chuyện xong với thư ký, Thịnh Hi sửa soạn cho buổi tiệc buổi chiều. Trong một tuần lễ thời trang có rất nhiều sự kiện diễn ra, ngoài các show diễn thời trang còn có các buổi tiệc. Buổi tiệc chiều nay là sự kiện đấu giá nghệ thuật gây quỹ từ thiện của tạp chí nghệ thuật ở Luân Đôn tổ chức.
Có rất nhiều những thiết kế đặc biệt lâu đời của các nhà thiết kế nổi tiếng được mang ra đấu giá, ngoài ra các cổ vật hay những bức tranh nghệ thuật cũng được mang ra đấu giá.
Quan trọng là chiều nay nhà thiết kế Eric Nolan cũng tham dự bữa tiệc này. Trước khi đến Luân Đôn, cô đã có liên lạc với ông ấy. Tuy nhiên Eric trong thời gian này lại quá bận rộn vì sắp tới có một sự kiện đám cưới trọng đại tại hoàng gia Anh. Cơ hội duy nhất gặp nhau chỉ có ở bữa tiệc này.
***********
Khi màn đêm buông xuống, phía trước Trung tâm triễn lãm nằm giữa lòng thành phố Luân Đôn trải thảm đỏ từ trong ra ngoài. Hai bên cửa chính đều được lấp đầy bởi cánh phóng viên. Dòng người nổi tiếng trong giới nghệ thuật, thời trang, chính khách, tài chính,... tề tụ về đây để tham gia sự kiện này.
Khương Thịnh Hi xuất hiện tại bữa tiệc trong chiếc đầm dạ hội màu đen cổ điển của Alexander McQueen cùng với chiếc vòng cổ kim cương của Tiffany. Dù nơi đây có hàng trăm người khoác lên những thứ thời trang cao cấp muôn màu muôn vẻ, Thịnh Hi vẫn luôn biết cách tôn vẻ đẹp mình lên bằng những thứ cổ điển và sang trọng.
Đi theo phía sau cô có cả Liễu Nhan.
Thịnh Hi bước vào trong được phát cho một bảng số theo thư mời để chốc nữa đấu giá. Cô đứng trong sảnh tiệc gặp gỡ những người quen trong giới, trò chuyện với họ mấy câu.
"Eric"
Thịnh Hi vừa thấy Eric Nolan từ xa đã chủ động tiến đến gặp ông.
Eric nhìn thấy Thịnh Hi tiến đến ngay tức thì vui mừng hôn chào cô kiểu tây.
"Rosie... chào cô. Lâu quá rồi không gặp."
Trước mặt cô là người đàn ông khoảng chừng hơn 40 tuổi, mái tóc được nhuộm màu bạch kim. Ông mang bộ vest màu đỏ đô rất sang trọng.
"Đúng thật là lâu quá. Ông vẫn khoẻ chứ?"
Cô hôn má ông rồi nói.
"Rất tốt. Còn cô thì sao?"
"Tôi rất khoẻ"
Thịnh Hi đáp.
Hai người xã giao vài câu, Eric liền hỏi cô.
"Thế cô có chuyện gì cần nói với tôi?"
"Thật ra, chị dâu tương lai của tôi muốn đặt ông thiết kế một chiếc váy cưới riêng cho cô ấy. Cô ấy sẵn lòng bỏ ra một số tiền lớn để mời ông thiết kế, bao nhiêu cũng không thành vấn đề."
Cô thành thật nói lại mong muốn của Lưu Duệ Quân.
Eric rất lịch sự lắng nghe hết lời thỉnh cầu của cô nhưng rồi ông nói.
"Xin lỗi, cô bé, cô biết mà, tôi chỉ thiết kế riêng cho hoàng gia. Dù có trả bao nhiêu đi nữa tôi cũng không làm."
Thịnh Hi biết Eric cho rằng thiết kế cho người khác ngoài hoàng gia thì giá trị của ông sẽ bị hạ thấp.
"Nhưng tôi thực sự rất mong muốn ông có thể giúp tôi. Bởi vì tôi tin những thiết kế của ông dù ai mặc chúng lên đều có thể trở thành nữ hoàng trong ngày cưới của mình."
Cô tha thiết nhìn ông.
Eric chỉ mỉm cười cho có lệ, mở miệng.
"Nhưng nếu ai cũng trở thành nữ hoàng được thì sẽ không còn giá trị gì nữa."
Nói rồi, ông nâng ly rượu lên trước mặt cô.
"Hôm nay gặp cô tôi rất vui, nên đừng phá hỏng điều đó. Dừng ở đây là được rồi."
Thịnh Hi lịch sự uống với ông. Cô cũng không nói tiếp nữa vì nói tiếp chỉ khiến Eric không vui.
Lúc này trên sân khấu, MC xuất hiện nói vài lời để bắt đầu buổi đấu giá.
"Nhìn xem buổi đấu giá bắt đầu rồi"
Eric cười nói.
Thịnh Hi xoay người lại nhìn về phía sân khấu. Trình tự buổi đấu giá hôm nay là trang sức, trang phục, tranh vẽ, cổ vật.
Đầu tiên là những món trang sức quý giá lâu đời sẽ được đem ra đấu giá. Rất nhiều người thi nhau đưa ra những con số.
"Rosie, hôm nay cô có muốn đấu giá món gì không?"
Eric đứng bên cạnh hỏi cô.
Thịnh Hi đã xem qua những món được đem ra đấu giá ngày hôm nay, cô đặc biệt để ý đến một món.
Đó là bộ trang phục của nữ ca sĩ nổi tiếng thế giới mặc trong MV của mình.
"Tôi khá thích bộ đồ của Selena. Còn ông, đã nhắm đến món gì rồi à?"
Cô cảm thấy tò mò.
Eric gật đầu lại uống chút rượu.
"Có một món tôi rất thích nhưng mà sẽ không đấu giá nổi đâu."
Khương Thịnh Hi tưởng mình nghe nhầm. Nếu món mà Eric biết trước sẽ không đấu giá nổi, chắc hẳn rất quý hiếm. Đột nhiên cô nghĩ đến ý tưởng trao đổi.
"Đó là món gì? Nếu tôi có thể mua được tặng cho ông thì sao?"
Eric tự dưng cười to.
"Không đâu, cô bé ngốc nghếch. Cô sẽ không mua nổi món đó đâu."
Khương Thịnh Hi hơi cau mày.
"Tại sao?"
Eric không cười cô nữa, nghiêm túc hỏi.
"Thế cô có phải tỷ phú không?"
"Không"
"Cô có phải chính khách không?"
"Không"
"Vậy cô có đam mê tranh không?"
Thịnh Hi chợt nhận ra thứ mà ông ta muốn là một bức tranh.
"Tôi thích ngắm tranh nhưng đam mê thì không."
Cô thật thà trả lời.
Eric nhìn cô nhếch môi nói.
"Vậy cô sẵn sàng bỏ ra từ 5 đến 10 triệu USD cho thứ mình không đam mê sao?"
"Không..."
Số tiền đó quá lớn.
Rốt cuộc là bức tranh như thế nào mà lại đắt đến vậy.
Sau khi hàng loạt các món đồ quý giá lên sàn đấu giá thì cũng đến chủ đề hội hoạ. Một số bức tranh được đưa ra. Nhưng có vẻ không phải là bức Eric thích.
Đến khi bức tranh cuối cùng được mang ra.
"Đây là Bức chân dung Nữ hoàng Elizabeth II của hoạ sĩ Nicolas Marceau. Giá khởi điểm là 800.000 bảng Anh"
MC nói.
Lại là Nicolas Marceau.
Hoạ sĩ này thật sự rất nổi tiếng.
Thịnh Hi lại nhìn qua Eric.
"Đây là bức tranh ông muốn nói đến? Ông thích tranh của Nicolas sao?"
"Đúng vậy. Một chàng trai trẻ thiên tài."
Eric cười đáp.
Cô khó hiểu hỏi ông ta.
"Chẳng lẽ ông từng gặp qua Nicolas rồi?"
Eric lắc lắc ly rượu vang trong tay.
"Nếu tôi là người thiết kế váy cưới hoàng gia thì cậu ta là hoạ sĩ của hoàng gia"
"Hoạ sĩ của hoàng gia?"
Khương Thịnh Hi ngạc nhiên.
"Vương phi Keira, vợ của thái tử George là người rất yêu thích hội hoạ. Bà thích lưu giữ hình ảnh gia đình bằng những bức tranh hơn là hình chụp. Vì với bà những gì được vẽ bằng tranh đều có một cái hồn rất riêng. Có một lần bà xem qua bức tranh Ban Công Phòng Juliet của Nicolas cảm thấy cực kỳ yêu thích nét vẽ của anh ta nên đã mời anh ta đến hoạ một bức chân dung gia đình. Sau này Nicolas cũng hay lui tới hoạ tranh cho một số thành viên khác trong gia đình hoàng gia. Cho nên tôi có dịp gặp qua anh ta một lần."
Eric chậm rãi kể lại.
"Anh ta cũng là người Anh sao?"
Cô không nhịn được hiếu kỳ.
Eric lắc đầu.
"Một người Pháp gốc Á."
Thêm một lần nữa lời nói của ông ta làm cô kinh ngạc.
Thịnh Hi lại thấy hơi khó hiểu.
"Nếu đã gặp sao ông không đặt cậu ta vẽ cho mình một bức."
Eric ngay lập tức lắc đầu cười cười.
"Cậu ta không phải ai cũng vẽ đâu. Giống như tôi chỉ thiết kế váy cưới cho hoàng gia vậy"
"2 triệu bảng Anh. Còn ai có giá cao hơn không?"
MC đứng trên sân khấu tiếp tục la lớn.
Phía dưới sân khấu vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt, hai ba người thi nhau ra những cái giá cao hơn.
"2.500.000 bảng Anh, còn ai nữa không?"
"3.000.000 bảng Anh. Vâng còn ai có giá cao hơn không?"
"4.000.000 bảng Anh. Còn ai nữa không?"
Khương Thịnh Hi nhìn qua bọn họ, đều là những kẻ tai to mặt lớn, kia còn có một người là ông trùm trong ngành hàng xa xỉ phẩm.
Nhìn cảnh tượng này cô cũng chẳng có nổi can đảm mà đấu giá.
"6.000.000 bảng Anh. Có ai có giá khác cao hơn không?"
MC lần lượt hỏi ba lần nhưng không ai trả lời. Cuối cùng MC gõ búa tuyên bố.
"Vâng bức tranh đã được bán với giá 6 triệu bảng Anh. Chúc mừng anh!"
Đúng như Eric dự đoán bức tranh được bán với giá khoảng 7 triệu USD. Đúng là kinh khủng. Số tiền này vượt mức tưởng tượng của cô.