• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hãy đưa tôi đến nhà thờ



Tôi sẽ thờ phụng như một con chó trung thành



Trước ngôi đền chứa lời dối trá của em



Tôi sẽ kể hết tội lỗi của mình



Và em có thể mài sắc con dao



Ban cho tôi một cái chết bất tử



Ơn chúa, hãy để tôi trao sinh mệnh này cho em



Không có một vị thánh hay vị vua nào khi nghi lễ bắt đầu



Không có một sự ngây thơ nào ngọt ngào hơn tội lỗi của chúng ta...



************



"Nào mọi người hãy nâng ly chúc mừng vì phòng tranh đã được mở lại."



Tối nay, nhân dịp phòng tranh chính thức mở cửa trở lại, còn công bố ra mắt bức hoạ mới của Nicolas Marceau nên tâm tình Cố Tịnh Miên cực kỳ tốt, cô đã mời tất cả nhân viên trong phòng tranh đi uống rượu.



Phòng tranh của cô nhân viên không nhiều, chỉ có ba người và một thực tập sinh là Hạ Vĩ Kiện.



Đang vừa ăn uống vừa trò chuyện vui vẻ, quản lý Lý Nhiên lại quay qua nhìn Hạ Vĩ Kiện.



"Vĩ Kiện, cậu mới cắt tóc sao?"



Hạ Vĩ Kiện ngay lập tức che che mái tóc của mình.



"Phải nhưng em không ưng ý cho lắm."



Bởi vì bị cắt quá ngắn nên nhìn gương mặt điển trai của cậu có chút ngớ ngẩn.



"Nhưng mái tóc này nhìn em trẻ hơn đấy, như trẻ con vậy. "



Lý Nhiên lại chòng ghẹo cậu ta.



Đến lượt Cố Tịnh Miên nhìn tóc cậu, cười nói.



"Tôi thấy cũng dễ thương mà."



Nghe cô khen đột nhiên Hạ Vĩ Kiện đỏ mặt.



"Trời ơi, Vĩ Kiện cậu đang đỏ mặt sao? Giám đốc mới khen cậu có một câu thôi mà."



Những người còn lại đều buồn cười trêu cậu.



Trong đây Hạ Vĩ Kiện là nhỏ tuổi nhất nên ai cũng muốn trêu cậu.



"Vậy báo cáo thực tập của cậu đến đâu rồi?"



Cố Tịnh Miên thấy vậy liền giả bộ hỏi giải vây cho cậu.



Hạ Vĩ Kiện vội vàng đáp.



"Dạ em làm gần xong hết rồi. Có gì em sẽ mang lên cho giám đốc."



"Tính ra, Hạ Vĩ Kiện cũng sắp hết thời gian thực tập rồi. Không có cậu, phòng tranh cũng khá buồn đấy."



Một người trong nhóm nói.



"Thật ra sau khi tốt nghiệp em có mong muốn quay trở lại phòng tranh."



Cậu ta rụt rè nói.



"Cái này còn để xem ý giám đốc thế nào đã."



Lý Nhiên cong miệng đáp.



Hạ Vĩ Kiện nhìn qua cô, Tịnh Miên vẻ mặt ẩn ý trêu ghẹo.



"Muốn vào phòng tranh sao? Hối lộ tôi đi."



Hạ Vĩ Kiện lại đỏ mặt khiến cho mọi người ai cũng cười.



"Vĩ Kiện sao mỗi lần giám đốc nói chuyện với cậu, cậu đều đỏ mặt vậy. Sao thế? Thích giám đốc của chúng ta rồi sao?"



Lý Nhiên lại liếc mắt chọc ghẹo cậu.



"Cậu mau ăn đi đừng có nói bậy nữa."



Cố Tịnh Miên lại gắp một đống thịt vào chén Lý Nhiên, trừng mắt nói.



"Giám đốc à, chị muốn nhét em ăn chết sao?"



Lý Nhiên hơi say, cau mày nói.



Cố Tịnh Miên nhún vai.



"Nhét bớt vào miệng cậu để cậu bớt chọc ghẹo người ta. " Cả đám ăn xong thì đi bộ ra bãi đậu xe. Lý Nhiên đã xỉn đến mức hát nghêu ngao, phải có hai người mới dìu nổi cậu ta.



Chỉ còn mình Hạ Vĩ Kiện đi bộ với Tịnh Miên phía sau.



"Lý Nhiên uống vào là nói nhiều thế đấy. Cậu đừng có để bụng."



Cô giọng đầy từ tính nói.



"Không sao. Thật ra anh ấy nói cũng không sai mà."



Hạ Vĩ Kiện bên cạnh cô thấp giọng nói.



Cố Tịnh Miên bất chợt dừng lại, xoay người nhìn cậu ta.



"Vĩ Kiện, tôi đã nói với cậu rồi. Tình cảm mà cậu đang có chỉ là cảm nắng nhất thời thôi. Cậu còn rất trẻ, trên đường đời của cậu, cậu sẽ gặp hàng trăm cô gái khác phù hợp với cậu."



Hạ Vĩ Kiện đã từng tỏ tình với cô sau khi mới thực tập tại phòng tranh một tháng. Đối với Tịnh Miên, cậu ta còn quá trẻ con, còn chưa trải nghiệm nhiều. Quan trọng là cậu ta thua cô tận 5 tuổi.



Hạ Vĩ Kiện xỏ tay vào túi quần mở miệng.



"Vậy tại sao chị không phải là người phù hợp với em? Vì em nhỏ tuổi hơn chị sao? Sao chị chắc rằng tình cảm của em chỉ là nhất thời?"



"Nhỏ tuổi hơn chỉ là một lý do nhỏ. Tôi biết ở tuổi này, con trai thường bị quyến rũ bởi những người phụ nữ trưởng thành hơn. Cho nên tình cảm của cậu cứ đợi thời gian trả lời đi. Còn đối với tôi hiện tại nó chỉ là say nắng nhất thời thôi."



Nói rồi, Cố Tịnh Miên rảo bước nhanh tiến về phía trước.



Bỏ lại sau lưng một Hạ Vĩ Kiện đang trầm mình trong u ám.



***************



Sáng hôm nay, Thịnh Hi ra khỏi nhà từ rất sớm, cô không ăn sáng ở nhà mà nhờ Hoàn Nhã mua bít tết đến toà soạn cho mình. Thịnh Hi sẽ ăn sáng tại phòng làm việc của mình rồi làm việc luôn.



Sự thật là cô muốn né tránh Khương Viễn Tước bởi vì trái tim cô không có cách nào đối diện với hắn.



Thịnh Hi dùng bữa xong định đến nhà vệ sinh đánh răng nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc, Hoàn Nhã và Liễu Nhan ngồi ở bàn thư ký mặt mày hoảng hốt khi nhìn thấy cô, giống như đang che giấu gì đó.



"Có chuyện gì vậy?"



Thịnh Hi chau mày, lại nhìn ra bên ngoài.



Vì khu phòng làm việc của giám đốc chỉ cách dãy phòng làm việc của nhân viên một lớp cửa kính trong suốt, cho nên cô có thể quan sát được bọn họ đang làm gì và nhân viên cũng thế. Cô nhìn ra bên ngoài, nhân viên đều đang bàn tán gì đó, lâu lâu lại có người ló đầu ra nhìn về chỗ cô.



Thịnh Hi có một linh cảm bất an. Cô quay sang nhìn hai thư ký, nghiêm giọng hỏi.



"Rốt cuộc là có chuyện gì?"



Cả Hoàn Nhã và Liễu Nhan đều lúng túng không biết phải làm thế nào. Vài giây sau, Hoàn Nhã nhích ra khỏi chỗ ngồi của mình, đứng lên mở miệng nói với cô.



"Giám đốc, em nghĩ chị nên tự mình xem cái này."



Cô ngay lập tức đi tới bàn làm việc của Hoàn Nhã. Trên màn hình máy tính lớn hiện ra một bài báo của trang báo lá cải nào đó.



"Phù Thủy Thép của Siren hôn hít cùng em trai mình"



Một dòng đề giật tít đập vào mắt Thịnh Hi. Như một cú giáng trời đánh vào gáy cô.



Cô hoảng hốt nhanh chóng lăn chuột kéo bài viết xuống, một tấm hình chụp lén Khương Viễn Tước đang hôn cô xuất hiện. Thịnh Hi ngay lập tức nhận ra. Là vào đêm qua, tấm hình này được chụp đêm qua ngay tại nhà cô. Khi cô và hắn ở ngoài hành lang.



Cả người Thịnh Hi như bị rút hết sức lực muốn khuỵu người xuống, Hoàn Nhã ngay lập tức đỡ lấy cô nếu không cô đã ngã xuống.



"Giám đốc, chị không sao chứ?"



Hoàn Nhã lo lắng hỏi cô.



Cô ngồi xuống ghế, mặt đã tái xanh. Rốt cuộc là ai đã chụp tấm hình này?



Thịnh Hi có thể đọc được những bình luận phía dưới.



"Tôi không ngờ nha. Ai ngờ biểu tượng thời trang nhân phẩm lại rác rưởi như thế...."



"Đồ con điếm..."



"Hai người này chẳng phải là loạn luân sao? Thật đáng kinh tởm!"



"Cái gì càng hào nhoáng bên ngoài thì bên trong càng thối nát. Bọn con cái nhà giàu tâm lý thường biến thái mà..."



"..."



Bây giờ cô phải làm sao đây? Bàn tay cô giờ đã lạnh ngắt. Cô bắt đầu cảm thấy hoảng loạn. Cô ước gì đây chỉ là một cơn ác mộng. Cuối cùng thì bí mật tội lỗi này cũng đã bị phát hiện.



Bất thình lình, chuông điện thoại vang lên. Thịnh Hi run rẩy lục tìm điện thoại trong túi.



Là cha cô.



Thịnh Hi sợ hãi không dám nhận cuộc gọi này nhưng cuối cùng cô vẫn phải đối diện với nó. Cô trượt phím nghe, áp điện thoại vào lỗ tai mình.



"Về nhà ngay cho ta! Ngay lập tức!"



"Tít... Tít..."



Cha cô đã cúp máy trong chốc lát. Thịnh Hi chưa bao giờ thấy cha quát mình như thế. Điện thoại trượt xuống khỏi tay cô. Thịnh Hi như người mất hồn không dám tin những gì trước mắt mình.



"Hoàn Nhã, gọi xe cho chị."



Điện thoại lại reo lên. Lần này là điện thoại trên bàn Liễu Nhan. Cô nàng nhanh chóng bắt máy.



"Vâng...vâng... Tôi biết rồi. Anh hãy tạm thời kiềm chế bọn họ giúp chúng tôi."



Liễu Nhan gác máy điện thoại xong, gấp gáp báo với cô.



"Giám đốc, phóng viên đang bao vây toà nhà của chúng ta."



Cô và Hoàn Nhã đều kinh ngạc.



"Sao bọn họ lại nhanh như vậy? Tin tức mới vừa được đăng lên thôi mà!"



Hoàn Nhã sửng sốt lên tiếng.



"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"



Liễu Nhan hiện tại cũng lo đến sốt vó. Hai người ai cũng nhìn qua cô.



Thịnh Hi nắm chặt tay mình, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.



"Chị phải về nhà bây giờ, cứ gọi xe cho chị."



"Vậy em sẽ nói tài xế đợi chị ở cửa nhân viên phía sau toà nhà."



Hoàn Nhã nhanh miệng nói.



Cô gật đầu.



"Em cứ làm vậy đi."



Cũng chỉ còn cách này thôi.



*********************



"Chết thật! Sao bọn họ lại biết được mình ra cửa này?!"



Để cho chắc ăn, Hoàn Nhã đã đưa cô xuống cửa sau. Thịnh Hi cũng đã đeo kính râm nhưng vừa ra khỏi cửa đã thấy mấy tên phóng viên ở bên ngoài.



Bọn họ vừa thấy Thịnh Hi đã ngay lập tức bâu đến như lũ ruồi.



"Thịnh Hi, bức hình trên mạng có phải là thật không?"



"Cô có quan hệ loạn luân với em trai mình thật sao?"



"Chuyện này có thật không?"



Thịnh Hi bị những câu hỏi và ánh đèn flash tấn công liên tục làm cô bị choáng ngợp. Thịnh Hi im lặng cúi đầu, cố giữ vững những bước chân của mình đi ra ngoài xe.



Một vài bảo vệ toà nhà chạy đến chắn ngang trước mặt bọn phóng viên để giải vây cho cô. Thịnh Hi cảm thấy con đường từ cửa ra đến xe của cô dài như vô tận đi mãi không tới.



Cho đến khi Thịnh Hi đã yên vị ngồi trong xe, đám phóng viên vẫn chạy đến đập cửa xe cô khiến Thịnh Hi giật mình.



Tài xế nhanh chóng khởi động xe, phóng nhanh ra khỏi đám đông.



*****************



Khương Thịnh Hi bước vào nhà của mình giống như sắp bước lên toà. Cô chậm rãi đi vào phòng khách. Bên trong phòng khách cha mẹ đều có mặt. Còn có cả Khương Viễn Tước đang đứng ở bên trong.



Hắn ngẩng mặt nhìn cô tràn đầy lo âu.



Khương Dao Quang ngồi ở giữa ghế sofa, tay chống gậy của ông run run siết chặt.



"Quỳ xuống!"



Thịnh Hi rùng mình sợ sệt, vội quỳ xuống trước mặt cha mình. Khương Viễn Tước đi đến bên cạnh cô, cũng quỳ xuống.



Đột nhiên, Khương Dao Quang giơ gậy lên, nổi điên ném về phía hai người. Thịnh Hi kinh sợ nhìn thứ phóng đến trước mặt mình nhưng người bên cạnh đã lao đến ôm cô. Toàn bộ cây gậy đều đập vào vai hắn.



Cô hoảng loạn nhìn người ôm mình. Hắn thấp giọng nói.



"Không sao đâu."



Rồi chậm rãi buông cô ra.



Vương Hạ Lan nhìn thấy cảnh tượng đó càng giận dữ.



"Thật không ra thể thống gì cả!"



"Bọn mày! Sao bọn mày có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo đó! Bọn mày điên rồi sao?!"



Khương Dao Quang đùng đùng quát to. Hận không thể đánh chết hai đứa con của mình.



"Cha... Con xin lỗi. Con thật sự xin lỗi."



Thịnh Hi không biết phải giải thích thế nào cả, cô chỉ biết khổ sở xin lỗi. Cô biết bọn cô đã làm ra chuyện tày trời thế nào.



"Là lỗi của con. Tất cả là do con chủ động bắt ép Thịnh Hi. Cha muốn đánh mắng gì thì cứ đánh mắng một mình con."



Khương Viễn Tước quỳ dưới đất ngang nhiên nói.



Lời nói của hắn càng làm cha nổi điên hơn, Khương Dao Quang xông đến tát cho hắn một bạt tai.



Thịnh Hi sợ hãi lo lắng nhìn hắn. Cô chưa từng thấy cha nổi điên đến như vậy.



"Sao mày dám làm thế?! Mày đã làm ô uế danh dự của cái gia đình này, bại hoại gia phong, mày biết không? Mặt mũi của gia đình họ Khương này biết để ở đâu?!"



Khương Dao Quang lớn tiếng đến mức khan họng, gương mặt nhăn nheo đỏ ửng lên.



Ông ho khan mấy tiếng, lấy lại chút hơi sức cuối cùng.



"Bọn mày... Cút! Cút ra khỏi nhà tao ngay!"



Vương Hạ Lan nghe thế vội đứng dậy.



"Ông không thể nói thế. Tất cả là do Viễn Tước đã dụ dỗ, bức ép con gái chúng ta. Con gái chúng ta từ trước đến nay vốn ngoan ngoãn, chỉ tại đứa con hoang của ông phóng túng bên ngoài về nhà mới làm ra loại chuyện xằng bậy như thế!"



Khương Dao Quang ôm ngực mình để không lên cơn đau tim, gắng gượng ngồi xuống ghế.



"Cha..."



Thịnh Hi sợ cha sẽ xảy ra chuyện gì.



"Bọn mày nghe cho rõ. Bắt đầu từ hôm nay, bọn mày không được phép gặp nhau nữa. Khương Viễn Tước lập tức thu dọn đồ đạc cút khỏi căn nhà này! Từ bây giờ mày đã không còn là con trai tao nữa."



Hắn vốn đã từ chối làm con trai ông từ lâu vậy bây giờ là thời điểm tốt để dứt khoát kết thúc.



"Cha à... Con..."



Khương Thịnh Hi muốn lên tiếng nhưng thứ gì đó đã chặn nghẹn họng cô.



"Con sẽ dọn đi theo như ý cha."



Khương Viễn Tước lạnh lùng mở miệng.



Nói xong, Khương Viễn Tước ngay lập tức đứng lên rời khỏi phòng khách.



Khương Thịnh Hi vẫn quỳ ở đó, không dám xoay đầu nhìn theo bóng lưng của hắn. Giọt nước mắt đau đớn lăn xuống gò má cô.



******************



Khương Thịnh Hi đứng trong nhà tắm nhúng mặt mình vào nước lạnh. Cô nín thở rất lâu rồi mới ngước lên nhìn mình trong gương. Đôi mắt thanh khiết xinh đẹp nay đã sưng lên đỏ hoe.



Điện thoại cô để trên kệ gỗ gần đó cứ reo lên liên tục nhưng cô chưa dám bắt máy. Thịnh Hi lấy khăn lau mặt mình rồi cầm đến điện thoại. Cô có tận 6 cuộc gọi nhỡ từ rất nhiều người.



Thịnh Hi chưa kịp xem đó là ai thì một cuộc gọi khác đã gọi tới, lần này là của Nhiếp Vân Hạo. Cô đắn đo rất lâu rồi mới nghe máy.



"Thịnh Hi, chuyện đó là như thế nào?"



Giọng anh khó khăn vang lên trong điện thoại.



Cô nắm chặt điện thoại.



"Em cũng không biết phải giải thích thế nào với anh."



Nhiếp Vân Hạo dường như rất nóng nảy.



"Thịnh Hi có phải hắn ta bức ép em? Trong tấm ảnh đó rõ ràng Khương Viễn Tước đã ép em!"



Anh ta trước đây đã cảm thấy thái độ của Khương Viễn Tước đối với chị gái của mình thật kỳ lạ. Nhưng anh không thể nào ngờ đến, hắn lại đối với cô bại hoại như thế.



"Chuyện đó... Em xin lỗi nhưng giờ em rất mệt. Lúc khác em sẽ nói chuyện với anh sau."



Cô mệt mỏi muốn gác điện thoại.



"Vậy thực sự hắn đã ép em sao? Anh sẽ không tha cho hắn đâu!"



Nhiếp Vân Hạo nổi giận nói.



"Không, Vân Hạo anh không được...Tít tít..."



Cô gấp gáp mở miệng muốn cản anh nhưng Vân Hạo đã cúp máy.



Không, cô không muốn ai làm tổn thương hắn cả!



Thịnh Hi vẫn còn đang lo lắng về Nhiếp Vân Hạo thì Cố Tịnh Miên đã gọi tới. Lần này cô nhanh chóng nhấc máy.



"Thịnh Hi cậu không sao chứ?"



Đầu dây bên kia, Tịnh Miên cực kỳ lo lắng.



Nghe giọng của Cố Tịnh Miên, Thịnh Hi lại trực chờ muốn khóc.



"Miên Miên, giờ mình không biết làm sao cả... Mình cũng không dám gặp mặt ai. Cha mình đã nổi điên lên. Lúc nãy, Hoàn Nhã gọi điện tới nói đám phóng viên vẫn bao vây toà nhà mình làm. Bây giờ mình cũng không thể đi làm."



Chỉ có Cố Tịnh Miên mới làm cô lộ ra vẻ yếu đuối của chính mình.



"Thịnh Hi, cậu hãy bình tĩnh. Giờ mình sẽ chạy qua nhà cậu."



Cố Tịnh Miên vội trấn an cô.



"Được."



Thịnh Hi đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK