"Tiểu thư, là Bạch tiên sinh, bạn của cậu chủ tới. Người có muốn để anh ta vào không?"
Bạch tiên sinh? Bạn của hắn sao? Thịnh Hi chưa từng gặp bạn hắn bao giờ.
"Nếu vậy thì để anh ấy vào đi."
Thịnh Hi liền nói.
Cô cũng tò mò bạn hắn là ai.
...
Người đàn ông tiến vào phòng khách mặc một bộ vest đen đắt tiền cao cấp. Gương mặt tuấn mỹ, đường nét mềm mại, có vẻ là một người rất phóng khoáng. Anh ta vừa bước vào đã mỉm cười chào hỏi cô.
"Xin chào, chắc cô không biết tôi là ai. Tôi là Bạch Kiến Dĩnh, bạn của Khương Viễn Tước. Cô chắc hẳn là Khương Thịnh Hi."
Bạch Kiến Dĩnh chủ động giơ tay ra.
Thịnh Hi lịch sự bắt tay anh ta.
"Đúng vậy, anh biết tôi sao?"
Thì ra anh ta là Bạch Kiến Dĩnh nổi tiếng của Bạch thị. Cô đã từng đọc báo về người này. Không ngờ anh ta lại là bạn của Viễn Tước.
"Viễn Tước đã nói rất nhiều về cô."
Anh ta cười nói.
Hình như anh ta biết chuyện giữa cô và Khương Viễn Tước. Anh ta không ngại thân phận của hai người sao? Dù gì bên ngoài, người ta vẫn nghĩ cô và hắn là chị em.
Hai người ngồi xuống ghế, Thịnh Hi liền nhờ Sander mang trà lên.
"Viễn Tước đi ra ngoài rồi không biết khi nào mới về. Anh có chuyện gì cần gặp Viễn Tước sao?"
Thịnh Hi hiếu kỳ hỏi.
Bạch Kiến Dĩnh gãi gãi mi tâm.
"À, thật ra tuần trước tôi đã đến đây thăm Viễn Tước nhưng cậu ấy cứ như kẻ mất hồn, suốt ngày uống rượu nên tuần này tôi đến xem thử cậu ấy sao rồi nhưng nhìn thấy cô ở đây, tôi đã yên tâm rồi."
Thịnh Hi đột nhiên nhớ đến lần trước cô lái xe đến tìm hắn. Bộ dạng của Viễn Tước lôi thôi lếch thếch đến mức nào, hơn nữa còn nồng nặc mùi rượu.
"Tại sao?"
Cô bất chợt buộc miệng hỏi.
Bạch Kiến Dĩnh nhìn nhìn cô, vài giây sau mới mở miệng.
"Cô muốn hỏi tại sao cậu ấy lại như vậy hay tại sao tôi yên tâm khi thấy cô?"
Không để Thịnh Hi kịp suy nghĩ anh ta đã cho cô đáp án.
"Nếu trên đời này có một người có thể dày vò Viễn Tước thì chỉ có cô thôi. Tôi biết mối quan hệ của hai người là cấm kỵ. Nhưng cậu ấy thực sự rất yêu cô..."
Thì ra là tại cô, hắn mới thành bộ dạng như thế.
Thịnh Hi nhớ đến căn phòng được lấp đầy bằng tranh của cô, trái tim lại run rẩy.
"Cô biết không, Viễn Tước đã hao tâm tổn sức vì cô mà làm rất nhiều chuyện."
Anh ta cầm tách trà nóng khẽ thổi nguội rồi uống một ngụm.
Cô ngạc nhiên nhìn anh ta, còn có chuyện gì mà Thịnh Hi không biết sao?
Bạch Kiến Dĩnh dường như đọc được ý nghĩ của cô, khẽ kể lại.
"Cô có biết vì sao cô được quay trở lại Siren làm việc không?"
Lời nói của anh ta làm cô nhớ lại. Chỉ sau một tuần sóng gió, chủ tịch đã cho cô trở lại Siren. Vì lúc đó quá mừng nên cô không để ý nhiều. Chẳng lẽ liên quan đến hắn?
Thịnh Hi lắc đầu.
"Cô có đọc được một số bài báo về Runway và cô không?"
Bạch Kiến Dĩnh nghiêm túc hỏi.
"Có, tôi có đọc." Thịnh Hi gật đầu. Vốn cô cảm thấy mấy bài báo đó có chút kỳ lạ, họ còn biết tin tức nhanh hơn cô.
"Là Viễn Tước đã nhờ tôi ra lệnh đăng những bài báo đó."
Anh ta dựa vào ghế sofa, nhàn nhã nói.
Cô lại bị làm cho chấn động. Viễn Tước nhờ anh ta? Vậy có nghĩa là hắn đã biết trước chuyện này?
Một lần nữa, Bạch Kiến Dĩnh như cái máy đọc suy nghĩ lên tiếng.
"Đúng vậy, cậu ấy đã biết chuyện này. Nói cho chính xác Viễn Tước đã làm chuyện này. Cô nghĩ vì sao một CEO của Runway ở Paris xa xôi lại biết về cô?"
Ngón tay Thịnh Hi nắm lấy vải áo mình có chút run run. Cô chỉ biết chằm chằm nhìn anh ta, chờ đợi sự thật.
"Viễn Tước là một hoạ sĩ nổi tiếng quốc tế, với mối quan hệ của mình cậu ấy đã đề cử cô với Roman Deneuve cho vị trí phó tổng biên tập Runway phiên bản Trung Quốc. Nhưng đề cử bằng miệng không thì không có giá trị. Viễn Tước đã đem bức tranh nổi tiếng nhất, đắt giá nhất của cậu ấy tặng cho Roman chỉ để đổi lấy một sự cân nhắc của ông ta cho cô. Là bức Ban Công Phòng Juliet."
Sự thật liên tiếp thốt ra từ miệng Bạch Kiến Dĩnh khiến cho cô phải bất động vài giây. Trái tim Thịnh Hi trở nên đau thương. Thì ra hắn đã làm rất nhiều chuyện cho cô vậy mà cô lại không hề hay biết. Thịnh Hi còn mắng chửi hắn ở trong xe, trút giận lên người hắn.
"Cậu ấy cũng đoán được rằng cô sẽ không đồng ý đến Runway nhưng vẫn làm tất cả chuyện này chỉ để chủ tịch Nhiếp thị cho phép cô trở lại Siren."
Kiến Dĩnh lại nói tiếp.
Cô hiểu. Viễn Tước muốn chủ tịch coi trọng cô, hiểu được sự quan trọng của cô đối với Siren. Nhưng mà hắn lại đem bức tranh nổi tiếng nhất của mình tặng không cho một người mà không nhận lại gì cả. Người đàn ông này sao lại ngốc nghếch đến như vậy?
"Cám ơn anh đã nói cho tôi biết. Nếu anh không nói chắc tôi mãi mãi cũng không biết được."
Thịnh Hi nhẹ giọng nói.
Bạch Kiến Dĩnh vẻ mặt thoải mái nhìn cô.
"Viễn Tước là anh em tốt của tôi. Tôi cũng không đành lòng nhìn cậu ấy đau khổ. Vậy hai người bây giờ tính làm sao?"
"Tôi và Viễn Tước không phải chị em ruột. Chi tiết ra sao tôi không thể nói với anh nhưng tôi và Viễn Tước không có chung huyết thống."
Cô nói sự thật cho anh ta biết. Dù sao Bạch Kiến Dĩnh là bạn thân thiết của hắn, cô cũng không lo lắng.
Bạch Kiến Dĩnh hơi bất ngờ trước lời nói của cô, sau đó thấp giọng nói.
"Nếu vậy thì tốt."
"Bạch tổng, có chuyện rồi."
Thịnh Hi đang nói chuyện với Bạch Kiến Dĩnh trong phòng khách thì đột nhiên có một người phụ nữ mặc đồ công sở trông khá xinh đẹp chạy vào, bộ dạng hớt hải. Hình như là thư ký của anh ta
Bạch Kiến Dĩnh liền nhíu mày.
"Có chuyện gì?"
"Thưa... Elly đã thoát khỏi lồng... Và trèo lên cây rồi."
Lăng Nhược có chút rụt rè báo cáo.
"Gì chứ?!"
Đôi mắt người đàn ông đột nhiên lạnh như băng hàn làm cô thư ký sợ hãi.
"Không phải nói cô trông chừng Elly cho kỹ rồi sao?"
Bạch Kiến Dĩnh ngay lập tức bật dậy.
Lăng Nhược vốn là thư ký phụ của anh, phụ trách các công việc trong công ty. Lần này Kiến Dĩnh đến thành phố A công tác lâu ngày, không yên tâm để Elly lại với người hầu. Nên anh ta đã mang Elly đi với mình.
Khi vào đây anh liền nhờ thư ký trông chừng Elly ở trong xe nhưng cô ta lại sơ suất thế này.
Thịnh Hi không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Elly là ai? Nghe có vẻ là thú nuôi.
"Elly cứ kêu hoài nên tôi mở cửa lồng cho nó ăn. Ai ngờ... Ai ngờ Elly đã chạy ra ngoài... Tôi xin lỗi, Bạch tổng."
Bạch tổng của cô ta không phải là người hay nổi nóng nhưng một khi nổi nóng sẽ rất đáng sợ, nhất là khi liên quan đến con mèo của anh ta.
"Vô dụng!"
Bạch Kiến Dĩnh lạnh lùng nói rồi tức tốc đi ra bên ngoài.
Thịnh Hi thấy vậy cũng đuổi theo hai người họ.
...
...
Ba người đứng dưới một cái cây lá phong lớn trong khuôn viên của Lâu Đài Trắng. Bạch Kiến Dĩnh liên tục gọi tên con mèo trắng đang nằm trên cây.
"Elly... Elly xuống đây với anh nào... Ngoan xuống đây mau..."
Giọng người đàn ông vô cùng ngọt ngào dỗ dành con mèo của mình. Nhưng Elly dường như không thèm quan tâm, duỗi người một cái rồi hất mông trèo lên cái cành cao hơn.
Thịnh Hi chứng kiến cảnh tượng đó mà mắt sắp rớt ra ngoài. Cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Một tổng giám đốc cao cao tại thượng của tập đoàn bất động sản lớn nhất cả nước đang dỗ dành con mèo của mình bằng cái giọng dễ thương nhất có thể.
Sau một hồi gọi mãi không được, Bạch Kiến Dĩnh cởi áo khoác, xắn tay áo quyết định trèo lên trên cây. Dáng người anh ta tuy cao lớn nhưng trèo nhanh thoăn thoắt, bằng tốc độ ánh sáng đã đến chỗ con mèo của mình. Vì cành cây hơi nhỏ nên Kiến Dĩnh không dám nhích ra ngoài sợ gãy cây.
Anh ta chỉ dám một tay ôm lấy thân cây, một tay với tới chỗ Elly. Nhưng Elly của anh ta có vẻ giận dỗi chủ nhân vì nhốt mình quá lâu nên tiến thêm vài bước né tránh tay người đàn ông. Không may, đầu cành cây quá mỏng, bất thình lình bị gãy. Elly ngay lập tức rơi xuống.
"Elly!"
Bạch Kiến Dĩnh hoảng hốt gọi lớn.
"Méo..."
Elly kêu lên một tiếng rồi đột nhiên rơi xuống vòng tay của ai đó.
Rất may, Thịnh Hi đã nhanh chân bắt được con mèo. Bạch Kiến Dĩnh bên trên thở phào một cái nhẹ nhõm.
Đúng lúc chiếc xe Rolls Royce màu đen trở về toà lâu đài. Khương Viễn Tước vừa xuống xe liền nhìn thấy Bạch Kiến Dĩnh và Thịnh Hi còn đang ôm Elly. Hắn ngay lập tức đi đến.
"Có chuyện gì vậy?"
"Con mèo của Bạch Kiến Dĩnh trèo lên cây nên bọn em tìm cách đưa nó xuống."
Thịnh Hi kể lại.
Bạch Kiến Dĩnh đã tuột xuống khỏi cái cây vội chạy tới ôm lấy Elly từ tay cô.
"Meo"
Con mèo trong tay anh ta kêu một tiếng đáng thương như vừa bị hù doạ một trận.
"Ngoan đừng sợ..."
Người đàn ông vuốt ve con mèo dỗ dành như em bé.
Thịnh Hi không hề nghĩ tới Bạch Kiến Dĩnh lại xem trọng một con mèo đến mức như vậy. Ánh mắt còn cực kỳ cưng chiều. Có vẻ anh ta là một kẻ rất yêu mèo.
"Cám ơn cô."
Anh ta nói.
"Không có gì đâu."
Thịnh Hi lịch sự đáp.
Khương Viễn Tước nhìn nhìn, ánh mắt mang theo vài phần kỳ lạ. Sau đó bước tới ôm vai cô, nói với Bạch Kiến Dĩnh.
"Chúng ta vào nhà thôi."
...
...
Sau khi vào nhà, Thịnh Hi đi lên lầu để Khương Viễn Tước và Bạch Kiến Dĩnh nói chuyện riêng với nhau.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm em vậy?"
Viễn Tước rót trà cho anh, cười hỏi.
Bạch Kiến Dĩnh trở lại dáng vẻ trầm ổn của mình, thấp giọng đáp.
"Tôi có công chuyện ở thành phố A, phải ở lại vài ngày. Tính đến chỗ cậu xin ở nhờ vài hôm nhưng có vẻ không được rồi."
"Đâu có sao, nhà em nhiều phòng trống lắm."
Hắn cong miệng nói.
"Tôi không muốn làm bóng đèn ở nhà cậu."
Bạch Kiến Dĩnh gương mặt phảng phất ý cười. .
Truyện Dị Năng
Anh ta tưởng rằng hắn vẫn còn bộ dạng như tuần trước nên mới đến đây nhưng mà bây giờ không cần nữa, Bạch Kiến Dĩnh cũng không muốn làm phiền đôi tình nhân.
...
...
Sau khi tiễn Bạch Kiến Dĩnh ra về, Viễn Tước lên lầu tìm cô. Đi qua phòng ngủ nhưng không thấy cô đâu. Cuối cùng lại tìm thấy Thịnh Hi ở phòng trưng bày tranh của cô.
Vừa nhìn thấy Thịnh Hi, Viễn Tước đã bước tới ôm lấy cô từ sau lưng. Hương gỗ nhàn nhạt bay đến bao bọc thân thể người con gái.
"Đang nghĩ gì vậy?"
Thịnh Hi đứng trước bức tranh cũ bị xé ngày xưa, trầm tư nãy giờ.
"Viễn Tước, sao anh lại yêu em? Từ nhỏ đến lớn, em đều đối xử với anh rất tệ. Anh không hận em sao?"
Thịnh Hi bất chợt hỏi hắn.
Khương Viễn Tước đã hiểu vì sao cô ngắm bức tranh này mãi như vậy. Thịnh Hi là đang áy náy với hắn.
Người đàn ông chôn mặt vào gáy cô, hít lấy mùi hương trên tóc Thịnh Hi.
"Anh không biết. Nếu anh biết vì sao anh yêu em, anh đã không yêu em nữa rồi. Anh cũng không hận gì em hết. Nếu có hận thì chỉ hận em độc chiếm toàn bộ trái tim anh. Điều này rất đáng hận."
Khương Viễn Tước thản nhiên nói một cách rất nghiêm túc. Nhưng lại chọc Thịnh Hi cười một cái.
Sau đó cô xoay người vòng tay qua cổ hắn.
"Lúc nãy, Bạch Kiến Dĩnh đã nói cho em biết chuyện anh đã giúp em trở lại Siren."
Viễn Tước ngạc nhiên. Bạch ca kể với cô?
"Viễn Tước, anh là đồ ngốc. Em không xứng để anh làm vậy đâu."
Thịnh Hi khẽ gõ ngón tay lên đôi môi mỏng của người đàn ông vừa mắng hắn.
Bàn tay to lớn ôm lấy mặt cô, vội nói.
"Sao lại không xứng? Trong lòng anh không ai xứng đáng hơn em. Với lại là anh đã hại em khổ sở như thế. Giúp em là anh tự nguyện, là trách nhiệm anh phải làm."
Thịnh Hi không kiềm được chủ động hôn hắn. Cô yêu hắn, cô yêu người đàn ông si tình ngốc nghếch này. Trong giây lát, người đàn ông rất nhanh tấn công cô dồn dập hơn. Khương Viễn Tước hai tay ôm chặt thân thể mềm mại, cùng môi cô cuốn quýt một chỗ. Trái tim Thịnh Hi đập loạn trong lồng ngực.
Người đàn ông hôn cô đến thiếu dưỡng khí, rất lâu sau mới chịu buông cô ra. Thịnh Hi dựa vào vai hắn, có chút tò mò hỏi.
"Mà Bạch Kiến Dĩnh là bạn thân của anh sao? Sao anh quen biết với anh ta?"
"Anh và Bạch ca học chung một trường nhưng lúc đó anh học cấp 2 thì Bạch ca đã học cấp 3. Bọn anh chơi với nhau từ khi đó. Chắc em biết anh ta là tổng giám đốc của Bạch thị phải không?'
Viễn Tước ôm cô trong ngực vuốt ve cánh tay cô.
Thịnh Hi gật đầu.
"Anh ấy còn một nghề nữa nhưng không nhiều người biết."
Khương Viễn Tước lấp lửng nói.
Cô ngay lập tức hiếu kỳ hỏi.
"Là nghề gì?"
"Xã hội đen"
Hắn cười đáp.
"Không thể nào"
Thịnh Hi kinh ngạc nhìn hắn. Cái người cuồng mèo đó mà là xã hội đen sao?
Khương Viễn Tước xoa đầu cô.
"Nhưng mà lúc nãy em may đấy. Bạch ca không thích ai ôm mèo của anh ấy đâu, vì em cứu Elly nên anh ấy mới bỏ qua."
"Không phải chứ, em chỉ ôm thôi mà. Anh ta không cần bá đạo với con mèo của mình vậy chứ?"
Thịnh Hi còn tưởng mình nghe nhầm. Nghe như cô lỡ ôm người yêu của anh ta vậy. Cái này cũng quá biến thái rồi.
Người đàn ông buồn cười ôm lấy cô.
"Bạch ca là vậy đó, anh ấy rất yêu mèo của mình nên em đừng dại dột tới gần."
Thịnh Hi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, trong lòng không thể hiểu nổi. Tâm lý yêu mèo này thật là biến thái.