• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhà hàng Pháp nằm ở góc đường khu phố trung tâm thành phố, mùi hoa tươi hoà vào giai điệu du dương của tiếng kéo đàn violin. Tuy bây giờ là thời điểm ăn trưa nhưng nhà hàng không hề đông đúc, ngược lại còn khá thanh tĩnh. Bởi vì nhà hàng này đã được bao trọn.



"Thịnh Hi"



"Thịnh Hi"



Tiếng gọi của người đối diện làm cô thoát khỏi trạng thái mơ màng của mình.



"Em đang nghĩ gì vậy?"



Nhiếp Vân Hạo nghiêng đầu nhìn cô.



"Em đang nghĩ món quà em tặng anh có phải hơi đơn giản quá không? Anh lại mời em đi ăn một bữa xa hoa thế này"



Cô đang có hứng thú trêu ghẹo anh.



Trưa nay, cô có hẹn Nhiếp Vân Hạo đi ăn trưa. Anh còn đến tận cửa công ty để đón cô.



Khoé miệng anh cong lên, hào hứng nói.



"Nếu em cảm thấy áy náy có thể tặng cho anh thêm một món quà"



"Nhưng mà em đã tặng hết quà đem từ chuyến du lịch về rồi"



Khương Thịnh Hi có chút băn khoăn.



"Anh đâu có nói về quà em mang về. Em có thể tặng anh thứ khác."



Anh ý tứ sâu xa nói.



Đến đây Khương Thịnh Hi nhanh chóng hiểu anh muốn nói gì. Cô biết anh muốn đốc thúc cô, đốc thúc cô mở lòng với anh.



Giữa lúc cô đang không biết nói gì thì phục vụ mang món khai vị ra.



Sau khi người phục vụ rời đi. Nhiếp Vân Hạo cũng không cho cô kịp lảng sang chuyện khác.



"Thịnh Hi, món quà mà anh mong muốn nhất, em biết mà."



Cô cụp mắt, tránh né đôi mắt như máy rada dò tìm của anh.



"Vân Hạo, em không muốn làm anh thất vọng."



Trái với suy nghĩ của cô, anh chỉ cười.



"Đúng vậy, em đừng đem đến sự thất vọng cho anh."



Khương Thịnh Hi bất ngờ ngẩng đầu lên.



"Anh không thích sự thật vọng. Nếu như em vẫn nghĩ chưa thông, anh sẽ cho em thời gian. Nhưng em hãy nhớ rằng anh không chấp nhận câu từ chối của em."



Câu cuối cùng thể hiện rõ sự bá đạo anh dành cho cô.



Bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên giải cứu tâm trạng bối rối của Khương Thịnh Hi. Cô nhìn anh một chút rồi mới bắt điện thoại.



"Hi nhi, tối nay con hãy về sớm một chút"



Giọng Vương Hạ Lan ở đầu dây bên kia.



"Có chuyện gì sao mẹ?"



"Tối nay cha của Duệ Quân sẽ đến ăn tối cùng gia đình mình, con hãy về sớm để họp mặt đông đủ."



Lưu Duệ Quân là bạn gái của anh trai cô. Khương Thịnh Hi có gặp mặt vài lần, cô ấy nhỏ tuổi hơn cô, rất xinh đẹp. Nghe nói Khương Vệ Thành đã cầu hôn cô ấy. Xem ra lễ đính hôn rất nhanh sẽ được tiến hành.



"Con biết rồi, con sẽ cố gắng sắp xếp công việc"



*****************



...Khương gia...



"Lưu chủ tịch, lâu quá không gặp"



Hai cha con họ Lưu vừa tiến vào biệt thự Nhật Quang, Khương Dao Quang và Vương Hạ Lan đã ra cửa chào đón họ. "Khương chủ tịch vẫn phong độ như ngày nào, đến tôi cũng phải ghen tị."



Lưu Tường không tiếc lời khen ngợi.



"Cháu chào Khương chủ tịch, Khương phu nhân"



Lưu Duệ Quân đứng phía sau lễ phép chào hỏi hai người.



"Con bé này, bây giờ còn phu nhân gì chứ. Mau gọi hai người chúng ta là cha, mẹ đi"



Vương Hạ Lan cười nói.



Duệ Quân có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói.



"Dạ, cha mẹ"



Nói rồi cô nhìn qua Khương Vệ Thành đang đứng bên cạnh Khương lão gia. Anh ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.



"Tốt, như vậy không phải rất dễ nghe hay sao"



Khương Dao Quang cười một cách sảng khoái.



"Được rồi, chúng ta đừng đứng đây nữa. Mau vào phòng dùng bữa thôi"



Vương Hạ Lan vội thúc giục.



Mọi người cùng nhau đi vào phòng ăn, bắt đầu dùng bữa tối thịnh soạn mà Khương gia đã cất công chuẩn bị.



"À phải rồi sao không thấy nhị tiểu thư và tam thiếu gia đâu hết vậy Khương chủ tịch?"



Lưu Tường nhìn quanh phòng ăn hỏi.



Khương Dao Quang liền cười đáp.



"Hai đứa nó đang trên đường về, chắc sẽ về muộn một chút"



.....



...



Thịnh Hi lái xe với một tốc độ khá nhanh đi vào cổng ngôi biệt thự. Cô nhìn qua gương chiếu hậu, thì phát hiện có một chiếc xe khác cũng vào sau mình.



Một chiếc BMW màu đen quen thuộc.



Khương Thịnh Hi dừng xe, khẩn trương đi vào nhà. Vì có cuộc họp nên cô không thể về sớm hơn được.



"Thưa cha, mẹ, con mới về. Xin lỗi con về trễ"



Cô gấp gáp đi vào phòng ăn nhanh chóng cúi đầu.



Khương Dao Quang chuẩn bị mở miệng thì nhìn thấy Khương Viễn Tước đi vào phòng ăn.



"Thưa cha, con mới về"



Giọng nói trầm khàn phát ra từ phía sau cô. Khương Thịnh Hi không xoay đầu lại cũng biết đó là ai.



Khương Dao Quang cảm thấy không vui cho lắm nhưng không để lộ ra bên ngoài.



"Hai đứa mau chào Lưu chủ tịch đi"



"Cháu chào bác"



Thịnh Hi rất nhanh hướng về Lưu Tường nói.



Khương Viễn Tước thì chỉ lặng lẽ cúi đầu chào phía sau cô.



"Được rồi đừng đứng đó nữa, mau ngồi vào dùng bữa thôi. Cả nhà đang đợi hai đứa đó."



Vương Hạ Lan chớp mắt nhìn hai người, hối thúc bảo.



"Vâng"



Khương Thịnh Hi vâng một tiếng rồi tới vị trí ghế ngay bên cạnh mẹ mình.



Viễn Tước phía sau cũng kéo ghế ngay bên cạnh cô ngồi xuống.



Trong căn phòng được trang trí theo phong cách Tây Âu hiện đại, hương thơm của đủ loại cao lương mỹ vị khiêu khích bất kỳ khứu giác của ai có mặt trong phòng. Chiếc bàn ăn lát mặt đá sang trọng vốn quá to so với số lượng thành viên trong nhà họ Khương nhưng hôm nay có thêm hai cha con Lưu Duệ Quân, đã lấp đi bớt khoảng trống đó.



Người hầu bắt đầu dâng món lên. Khai vị rồi đến món chính, cuối cùng là tráng miệng.



Trong bữa ăn, chủ yếu là cha cô nói chuyện phiếm với Lưu Tường. Sau đó, lại chuyển đề tài sang tiệc đính hôn và hôn lễ của Khương Vệ Thành.



Cuối cùng chốt lại là sau khi thảo luận, hai bên gia đình chọn chủ nhật tuần sau làm ngày tổ chức tiệc đính hôn, tuy là có phần gấp gáp nhưng vì hôm đó là ngày tốt.



Còn hôn lễ cần chuẩn bị nhiều thứ nên sẽ để đến cuối năm tổ chức, tức là tầm hơn ba tháng nữa.



Ăn uống xong, Lưu Tường cùng cha cô ngồi đánh cờ trong phòng khách, còn Khương Vệ Thành ngồi bên cạnh tiếp chuyện hai người. Mẹ cô thì cùng Lưu Duệ Quân uống trà.



"Thịnh Hi em nghe nói chị có quen biết với nhà thiết kế Eric Nolan phải không?"



Lưu Duệ Quân bỗng dưng nhảy sang cô, hiếu kỳ hỏi một câu.



Cô nàng nhỏ hơn cô hai tuổi.



Khương Thịnh Hi gật đầu.



"Đúng thế"



Cô là giám đốc sáng tạo của một tạp chí thời trang, đương nhiên quan hệ trong giới rất rộng. Nhưng Eric Nolan là nhà thiết kế nổi tiếng ở Anh, là nhà sáng lập ra thương hiệu váy cưới nổi tiếng Elyna. Danh tiếng của Eric Nolan phủ sóng toàn thế giới, không phải ai cũng có vinh dự quen biết. Nhưng Thịnh Hi thì có.



"Thật ra em rất yêu thích các thiết kế của Eric, em rất muốn mặc một chiếc váy được ông ấy thiết kế riêng trong hôn lễ của mình"



Duệ Quân dè dặt mở miệng.



Eric Nolan không như các nhà thiết kế khác, ông chỉ thiết kế riêng cho những người trong hoàng gia. Tức là kể cả có tiền cũng chỉ có thể mua những thiết kế sẵn.



"Duệ Quân, con thích váy cưới của Elyna sao?"



Vương Hạ Lan bên cạnh đang uống trà, cười hỏi.



"Dạ vâng, hồi lúc học cấp 3 con đã mơ ước được mặc váy cưới của Elyna rồi"



Cô nàng thành thật nói.



Thấy vậy, mẹ liền nhìn qua cô.



"Vậy thì con hãy giúp Duệ Quân nói với ông ta một tiếng đi Hi nhi"



Mẹ và cha cô đều cực kỳ xem trọng Lưu Duệ Quân vì Lưu thị là một đối tác cực kỳ quan trọng với Khương thị.



"Chuyện này..."



Đúng là cô quen biết với Eric nhưng điều đó không có nghĩa ông ta sẽ dễ dàng phá bỏ đi nguyên tắc của mình vì cô. Duệ Quân đòi ông ấy thiết kế riêng cho mình e là không dễ.



"Eric là người rất khó tính. Chị không hứa chắc. Nhưng chị sẽ thử nói với ông ấy một tiếng xem sao"



Dù sao đây là chị dâu tương lai của cô, nếu cô không thử giúp thì thật không phải.



"Vậy cám ơn chị nhiều lắm. Chúng ta cũng sắp trở thành người một nhà rồi. Lúc nào đó rảnh rỗi hãy cùng đi chơi với nhau đi"



Duệ Quân nở nụ cười xinh đẹp, niềm nở rủ rê cô.



Tuy bây giờ cô và Duệ Quân đang xưng hô theo tuổi tác nhưng sớm muộn cũng phải đổi ngược lại theo vai vế.



Vương Hạ Lan thấy vậy cũng thêm vào mấy câu.



"Phải, hai đứa sắp thành chị em rồi nên đi chơi với nhau nhiều một chút, bồi đắp thêm tình cảm"



"Dạ vâng"



Khương Thịnh Hi cười đáp rồi lại lẳng lặng uống trà của mình.



....



...



Khác với không khí ồn ào bên trong phòng khách, người đàn ông đứng bên ngoài ban công chậm rãi thưởng thức ly rượu tây trong tay mình. Bóng dáng lạc lõng hoàn toàn so với không khí đầm ấm bên trong.



Hắn đặt tầm mắt của mình vào vườn hoa trong ngôi biệt thự, thỉnh thoảng vẫn di chuyển tầm mắt mình vào bên trong phòng khách nhưng chỉ trong vài giây.



"Viễn Tước, lâu quá không gặp nhau. Cậu dạo này vẫn tốt chứ?"



Không gian yên tĩnh của hắn bị một giọng nói ngọt ngào phá vỡ. Khương Viễn Tước xoay người lại thì phát hiện Lưu Duệ Quân đang đứng phía sau mình.



"Vẫn rất tốt"



Hắn cười nhạt đáp.



Rồi người đàn ông nâng ly rượu lên trước mặt.



"Nhân tiện chúc mừng cậu sắp trở thành chị dâu của tôi"



"Này cậu đừng nói như vậy. Bọn mình là bạn bè mà"



Lưu Duệ Quân học cùng trường đại học với Khương Viễn Tước, cùng một khoa Quản trị kinh doanh, lại cùng một lớp. Khi đó, trường cô không thiếu những tiểu thư thiếu gia nhà giàu theo học nhưng Khương Viễn Tước là người nổi tiếng nhất vì vẻ ngoài lai tây xuất chúng của mình cũng như thị phi xung quanh hắn.



Hắn cúp học rất nhiều, chắc chỉ có thể nhìn thấy hắn xuất hiện trong lớp ba lần một tuần. Khương Viễn Tước còn nổi tiếng ăn chơi, phóng túng. Hắn thường xuyên tổ chức tiệc tùng với những thiếu gia khác, phụ nữ đi cùng với hắn thì nhiều không đếm xuể.



Duệ Quân với hắn không tính là thân thiết nhưng vẫn là bạn học cũ. Hơn nữa cô ta đã...



"Dạo này cậu còn vẽ chứ?"



Duệ Quân một tay để sau lưng nắm lại để tránh người khác nhìn thấy sự bối rối của cô ta.



"Thỉnh thoảng"



Khương Viễn Tước nhìn màu hổ phách trong ly rượu. Hắn uống một hơi đã hết phần rượu còn lại.



"Hết rượu rồi. Tôi vào trong đây. Cậu cứ tự nhiên đi"



Hắn nói xong hết câu đã đi vào trong, không để Duệ Quân kịp phản ứng.



"Nhưng mà..."



Bóng dáng người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi phòng khách. Lưu Duệ Quân đứng đó nhìn theo cái bóng của hắn.



Hắn luôn như vậy. Lạnh lùng với cô ta, với tất cả mọi người.



Năm đó, Duệ Quân không thích Khương Viễn Tước vì thái độ đi học của hắn, và cả những tin đồn. Nhưng rồi có một ngày, cô ta vô tình nhìn thấy hắn đang ngồi vẽ gần bờ hồ trong khuôn viên trường.



Dáng vẻ anh tuấn chăm chú tỉ mỉ từng nét vẽ của hắn khiến người ta thật chú ý. Lúc đó giống như cả thế giới đều bỏ lại sau lưng Khương Viễn Tước, chỉ có mình hắn chìm đắm trong thế giới của chính hắn tạo ra.



Đôi mắt xanh như mặt biển vùng caribbean dán chặt trên trang giấy trước mặt hắn. Bàn tay phải cầm cọ linh hoạt di chuyển trên mặt giấy.



Dáng vẻ đó hoàn toàn trái ngược với tác phong thường ngày của hắn. Năm đó là năm thứ hai đại học.



Vào năm thứ ba đại học, Lưu Duệ Quân đã lấy hết can đảm tỏ tình với Khương Viễn Tước. Nhưng lại bị hắn từ chối.



"Cậu quen với nhiều phụ nữ như thế. Còn mình thì lại không được. Tại sao? Bọn họ có chỗ nào hơn mình"



Lúc đó bị từ chối, Duệ Quân đã rất giận.



"Bọn họ là phụ nữ tôi chơi qua đường. Dùng để phát tiết, không phải yêu đương, cậu cũng muốn như bọn họ sao?"



Lời nói không chút che giấu của Khương Viễn Tước làm cô ta cảm thấy có phần e dè nhưng vẫn mạnh miệng nói.



"Mình muốn hẹn hò với cậu. Đương nhiên không giống họ"



"Tôi không có khái niệm hẹn hò yêu đương chỉ có phát tiết"



Hắn quăng cho cô ta một câu đầy lạnh lùng rồi bỏ đi.



Bẵng đi đã qua 4 năm trời, Duệ Quân bây giờ lại chuẩn bị kết hôn với Khương Vệ Thành. Lưu thị và Khương thị vốn trước giờ có mối quan hệ rất tốt đẹp. Cuộc hôn nhân này giống như cầu nối đưa hai bên gắn kết và khăng khít hơn.



Trong hai đứa con trai của Khương gia, cha Duệ Quân luôn nhắm đến Khương Vệ Thành cho cô vì vị trí con trưởng của anh. Còn Khương Viễn Tước chỉ là con của tình nhân bên ngoài nên không đáng nhắc đến.



Cho nên cô đã qua lại với Khương Vệ Thành. Dù trong lòng cô đã từng mong người đó là Khương Viễn Tước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK