Khương Thịnh Hi quẹt thẻ vào phòng. Cô mệt mỏi đi vào trong đóng cửa phòng lại. Bất thình lình, có một cánh tay ôm lấy cô từ đằng sau.
Cô hoảng hốt ngay lập tức vùng vẫy nhưng cánh tay người đàn ông cứng rắn như thép ôm chặt lấy thân thể cô.
"Chị..."
Giọng người đàn ông phát ra từ đằng sau gáy cô.
Khương Thịnh Hi kinh ngạc xoay đầu lại.
"Cậu sao lại vào được đây?!"
Khương Viễn Tước không có ý định trả lời cô, trầm thấp mở miệng.
"Chị, em nhớ chị..."
Thứ trong lồng ngực Thịnh Hi có chút đập nhanh nhưng ngay lập cô dùng giọng bực bội để mắng hắn, cũng để xua tan thứ cảm giác sai trái kia.
"Ngưng nói lời nhảm nhí đó đi. Tôi hỏi cậu làm sao vào được phòng tôi?!"
Cánh tay người đàn ông lại càng siết chặt hơn. Hơi thở nóng hổi của hắn phả vào vành tai cô khiến Thịnh Hi rụt người.
"Làm sao để trả về tôi yên ổn
Khi cả ngày đêm tôi chẳng được yên
Cả ngày và đêm tôi đều đau đớn
Ngày hay đêm vẫn chịu cảnh gông xiềng?
Ngày và đêm tạm quên điều thù hận
Cùng chung tay để hành hạ mình tôi
Ngày bằng công việc, đêm thì mơ tưởng
Tôi chết vì đau khổ bởi xa em."
Mấy câu thơ của hắn làm cô nổi hết cả da gà, liền lạnh lùng mở miệng.
"Loại người như cậu mà cũng đi đọc thơ của Shakespeare* hay sao? Thật không biết xấu hổ!"
Những lời thơ tình của Shakespeare đâu thể thoát ra từ miệng của một kẻ phóng túng như hắn.
Khương Viễn Tước chỉ cười nhẹ, hít lấy mùi hương hoa cam trên người cô làm cho khứu giác hắn tham luyến.
"Có gì mà phải xấu hổ. Em cho rằng chỉ cần là một kẻ có trái tim, dù là hành khất cũng có thể đọc thơ của Shakespeare."
Đúng là xảo biện.
Khương Thịnh Hi không chịu nổi nữa vùng vẫy mạnh hơn, thoát ra khỏi người hắn. Cô xoay người lại, ra lệnh với người đàn ông kia.
"Những cái video kia... Cậu mau xoá ngay cho tôi!"
Khương Viễn Tước lắc đầu.
"Thịnh Hi, chị biết mệnh lệnh này của chị em sẽ không nghe theo."
"Vậy thì cậu muốn cái gì? Phải làm sao cậu mới xoá những video đó?"
Cô trực tiếp mở miệng hỏi.
Thịnh Hi không thể để những cái video đó tồn tại, nếu chúng bị phát tán ra ngoài thì danh dự của cô, gia đình, sự nghiệp đều tiêu tan.
Khoé miệng người đàn ông cong lên thành một đường đẹp đẽ, tô điểm cho gương mặt anh tuấn như tượng tạc của mình.
"Em đã nói rồi. Em muốn ở bên cạnh chị. Em muốn có chị. Em muốn được hôn chị." Lời nói của Khương Viễn Tước làm cô lại trở nên tức giận, định vung tay đánh hắn nhưng giơ được một nửa thì dừng lại. Thịnh Hi bực bội rút tay mình xuống.
"Chúng ta là chị em đó! Cậu điên rồi sao?"
"Em không quan tâm!"
Ánh mắt hắn thật dửng dưng.
Khương Thịnh Hi cố gắng nuốt cục tức trong họng mình, xuống giọng nói với hắn.
"Khương Viễn Tước, nếu cậu có nhu cầu giải quyết sinh lý thì ra ngoài chọn một cô gái xinh đẹp nào đó phù hợp với cậu mà làm. Như trước giờ cậu vẫn làm ấy. Tại sao cứ phải là tôi? Tôi là chị gái của cậu. Chẳng lẽ cậu không biết đây là chuyện trái luân thường đạo lý hay sao?!"
Khương Viễn Tước cười, có nét man mác buồn thoáng qua đôi mắt màu xanh ngọc lam nhưng rất nhanh biến mất.
"Em biết chứ. Nhưng mà Thịnh Hi chị biết không, bây giờ chị có đem hàng vạn lý do ra đi chăng nữa thì người em muốn vẫn là chị."
Chính hắn đã từng đem hàng vạn lý do ra để trốn tránh sự thật. Sự thật là trái tim hắn, thân thể hắn đều muốn cô.
"Nếu như chị không đồng ý. Em chỉ còn cách đem những video đó ra thôi."
Ánh mắt hắn đột ngột trở nên nghiêm túc.
Khương Thịnh Hi lắc đầu, gương mặt xinh đẹp có đôi phần thách thức.
"Không. Cậu không dám. Bởi vì nếu video đó bị phát tán cậu cũng sẽ không yên thân đâu."
Người đàn ông thấp giọng cười.
"Chị sai rồi. Giữa em và chị, ai là người mất nhiều hơn? Hãy suy nghĩ cho thật kỹ. Chị đang đứng trên đài cao danh vọng. Là giám đốc sáng tạo của Siren, là người phụ nữ quyền lực trong giới thời trang. Danh tiếng của chị quá nhiều nên phải càng lo mất. Còn em, cùng lắm là một tên thiếu gia ăn chơi phóng túng bị người người cười nhạo. Em đã quen rồi. Còn chị thì khác."
Đôi bàn tay cô siết chặt dưới váy áo, nó đang lạnh đi, điều đó chứng tỏ cô đang sợ. Sắc mặt Thịnh Hi đã chuyển thành một màu tái.
Khương Viễn Tước nói không sai. Cô sẽ mất nhiều hơn hắn.
Nếu mọi người biết được chuyện này. Cha mẹ cô sẽ phát điên lên mất. Danh tiếng của Thịnh Hi cô sẽ hoàn toàn sụp đổ và ô uế. Sự nghiệp của cô cũng sẽ tan theo mây khói. Những người xung quanh cô sẽ nhạo báng cô. Nghĩ thôi Thịnh Hi cũng không dám nghĩ đến viễn cảnh đó.
Khương Thịnh Hi ngước ánh nhìn căm phẫn rồi lại chuyển thành đau đớn.
"Cậu thật khốn nạn."
"Em không phủ nhận đâu."
Khương Viễn Tước điềm nhiên nói.
"Cậu muốn gì?"
Cô rốt cuộc cũng bất lực hỏi lại một câu.
Người đàn ông nhìn ánh mắt thê lương của cô, không khỏi đau lòng. Nhưng trái tim hắn chỉ điên cuồng muốn có được cô.
"Em muốn chị."
Đôi mắt thanh khiết mở to nhìn hắn.
Khương Viễn Tước chống tay lên cửa phòng, giam cô vào khoảng không gian của mình, lặp lại lần nữa.
"Em muốn chị điên cuồng."
Ánh mắt hắn tràn ngập lửa tình cuồng si. Người đàn ông nhanh như bão quét, cúi xuống hôn cô.
"Đừng..."
Khương Thịnh Hi cả kinh chống tay lên ngực hắn.
Đôi môi hắn khát khao cánh môi mềm mại, mãnh liệt hôn lấy. Lưỡi hắn rất nhanh bắt lấy thớ lưỡi thơm tho của cô trêu ghẹo rồi quấn chặt không buông. Hai cánh tay người đàn ông trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn ôm lấy Thịnh Hi.
Đêm nay cô thật sự quá xinh đẹp làm tâm tình hắn không yên. Món trang sức đắt tiền hay chiếc đầm lộng lẫy cũng chỉ để điểm xuyến lên vẻ đẹp của cô.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên làm Khương Thịnh Hi giật bắn mình.
"Giám đốc, chị đã ngủ chưa?"
Là giọng của Liễu Nhan. Chắc hẳn là muốn kiểm tra lại lịch trình tuần này với cô.
Cô sợ hãi muốn đẩy người đàn ông ra nhưng Khương Viễn Tước như một con đỉa, dính chặt lấy môi cô. Hút hết chất ngọt trong khoang miệng cô.
Hắn dường như không có ý định dừng lại. Cả thân thể cao lớn lấn tới ép sát cô vào cánh cửa làm Thịnh Hi không thể vùng vẫy cũng không thể la lớn.
Liễu Nhan đang ở bên ngoài, hắn muốn làm gì cơ chứ?
Liễu Nhan lại gõ cửa thử một lần nữa.
Hơi thở người đàn ông quấn quýt lấy cô. Đôi môi cô bị hắn tàn sát đến tê liệt. Cảm giác vừa sợ hãi lại vừa kích thích len lỏi từng sợi lông tơ trên người phụ nữ.
Hai tay cô đặt lên lồng ngực cứng rắn muốn đẩy nhưng cũng vô dụng.
Liễu Nhan nghĩ rằng cô đã ngủ nên trở về phòng. Ngày mai rồi hẵng nói với cô.
Đến khi Liễu Nhan đi rồi, Khương Viễn Tước vẫn dính chặt cô không buông. Hắn đắm chìm trong đôi môi cô, say sưa đến mất lý trí.
Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Shakespeare lại nói đôi môi người tình là rượu vang và tôi muốn được say.
Sự ép chặt quá mức của hắn làm Khương Thịnh Hi thiếu mất dưỡng khí. Bàn tay người đàn ông bắt đầu không yên phận vuốt ve sóng lưng cô. Hắn mò đến dây kéo của chiếc váy của cô nhanh chóng kéo xuống.
Khương Thịnh Hi hoảng hốt vùng vẫy nhưng hắn nhanh hơn lại khoẻ hơn cô. Khương Viễn Tước giữ chặt cô, một tay kéo chiếc váy đen của cô xuống.
"Không được!"
Cô cả kinh nắm lấy váy mình muốn kéo lại. Khương Viễn Tước rất nhanh tuột nó xuống.
Bộ ngực trắng sữa của cô phập phồng trước mặt hắn. Người đàn ông cúi xuống liếm cắn cần cổ của cô, rồi di chuyển đến xương quai xanh xinh đẹp. Chiếc vòng cổ kim cương của cô làm hắn có chút vướng víu. Bàn tay phải của Khương Viễn Tước rất nhanh bắt lấy ngực cô xoa nắn trong bàn tay to lớn của mình.
Thịnh Hi ngậm chặt miệng mình, kiềm nén những tiếng rên rỉ muốn bật ra. Cô lại bắt đầu cựa quậy muốn thoát ra.
"Ngoan nào, nếu chị muốn video đó không bị phán tán ra ngoài."
Khương Viễn Tước đột ngột đưa ra lời cảnh báo.
Khương Thịnh Hi sợ hãi, bàn tay đang đẩy hắn ra cũng bất ngờ dừng lại.
Người đàn ông tranh thủ lúc cô không cảnh giác liền ngậm lấy bầu ngực sữa của cô. Hai tay một lúc nhào nặn cả hai bên.
"Chị, hương vị của chị thật tuyệt"
Miệng hắn mút vào, vùi mặt vào bầu ngực trắng, phát ra những âm thanh kích thích đến thính giác của hai người.
"Câm miệng!"
Cô cắn chặt môi, tức giận không kiềm chế được.
Người đàn ông phát ra giọng cười mê người. Khương Viễn Tước nhấc bổng cô lên, đem cô đến chiếc sofa gần đó. Hắn nhanh tay lột chiếc váy ra khỏi người cô vứt sang một bên.
"Cậu muốn làm gì?"
Thịnh Hi kinh hãi trước cơ thể to lớn đang áp lên mình.
"Chị biết em muốn làm gì."
Giọng người đàn ông khàn đặc.
Khương Viễn Tước lại lao đến chỗ môi cô, cắn mút cho thoả nỗi thèm khát. Tiếp đến đôi môi hắn chu du khắp da thịt cô. Hắn hôn rồi cắn làm Thịnh Hi đau. Màu da trắng nõn của cô bị hắn làm cho ửng đỏ lên.
Viễn Tước lại ghé đến ngực cô, thưởng thức một ít nụ hoa, nhấm nháp đường cong cơ thể cô.
Tiếng rên rỉ của Thịnh Hi trực chờ bật ra khỏi họng nhưng cô cứ giữ chặt môi mình. Cô bất lực vì không thể chống cự được hắn.
Người đàn ông bắt đầu muốn lột quần lót của cô ra nhưng Thịnh Hi sợ sệt kẹp chặt chân mình lại.
"Không!"
Nhưng Khương Viễn Tước không mảy may để ý đến hành động kháng cự của cô, kéo nhanh quần lót cô ra. Khương Thịnh Hi một lần nữa kẹp chặt chân mình lại, che đậy chỗ tư mật kia.
Đương nhiên hắn sẽ không thuận theo ý cô, hai tay người đàn ông tách hai chân cô ra, trực tiếp nhìn vào nơi tư mật của người phụ nữ.
Thịnh Hi cực kỳ xấu hổ, lần đầu tiên cơ thể cô bị phơi bày trước mặt người khác.
"Thịnh Hi, của chị thật đẹp."
Khương Viễn Tước không kiềm được mà khen ngợi.
Nói rồi hắn cúi xuống, khám phá nơi bí ẩn nhạy cảm kia.
Khương Thịnh Hi kinh hoàng. Sao hắn có thể hôn chỗ đó.
"Chỗ đó... Không được...Ưm..."
Đôi môi của người đàn ông ở phía duới làm cô tự động phát ra những tiếng kêu kiều mị. Thịnh Hi cả người tự động cong lên. Cô vừa cảm thấy hổ thẹn vừa bị hắn chạm đến điểm kích thích của người phụ nữ.
"Sao lại không được? Em muốn thưởng thức tư vị của chị."
Viễn Tước mãnh liệt hôn lên cánh hoa nhạy cảm của cô. Nhấm nháp mật ngọt thuộc về riêng mình cô.
Cả cơ thể như bị căng ra, phía dưới càng trở nên ngứa ngáy.
Người đàn ông chậm rãi buông cô ra. Phía dưới đang bị quấy đảo mãnh liệt bỗng nhiên bị bỏ rơi khiến cô cảm thấy chơi vơi, khó chịu cực điểm.
Khương Viễn Tước nhìn thấy gương mặt đỏ ửng vì bị kích thích của cô, cảm thấy máu nóng trong người dâng lên. Phía dưới hắn đã căng cứng từ nãy giờ. Hắn nhanh chóng cởi quần áo trên người mình.
Viễn Tước lấy trong túi quần ra một cái bao cao su. Lần đầu tiên Khương Thịnh Hi nhìn thấy một người đàn ông tự đeo bao cao su thế nào. Nhưng chỗ đó của hắn thực sự rất lớn. Cô cảm thấy sợ nhưng cơ thể cô lại đang chịu kích thích không ngừng.
Khương Viễn Tước rất nhanh đè lên người cô, khẩn cấp đi vào cơ thể người phụ nữ. Cơ thể hắn cũng đang gào thét muốn cô.
Hanh động chật hẹp của cô co bóp thứ to lớn của người đàn ông khiến hắn không chịu nổi. Bắt đầu cuồng dã ra vào thân thể cô.
"A..."
Những cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông làm cô thổn thức.
Khương Viễn Tước liên tục nhấp vào. Tận hưởng cảm giác tiêu hồn mà cô mang lại cho hắn. Cơ thể cô chính là vùng đất thánh mà hắn thèm khát được du ngoạn.
Người đàn ông phía trên quá thô bạo, cô chỉ như một con thỏ bị giam lỏng trong lồng ngực cứng rắn của hắn. Cả tâm trí Thịnh Hi đều bị cuốn theo dòng dục vọng sai trái.
Viễn Tước gầm nhẹ trong cổ họng theo từng cú thúc. Bản thân hắn chìm ngập trong vùng đất ướt át của cô. Người đàn ông nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp phía dưới đến si mê.
Đột nhiên hắn kéo cô ngồi dậy, đem cơ thể người con gái ngồi lên trên người mình. Còn hắn ngồi dựa vào ghế sofa.
"Đừng... A..."
Khương Thịnh Hi có chút kinh sợ. Với một người lần đầu nếm trải tư vị tình dục như cô thì tư thế này làm cô xấu hổ.
Với tư thế này, phân thân của hắn càng tiến sâu vào trong cô hơn.
Khương Viễn Tước muốn nhìn ngắm rõ gương mặt cô. Hai tay hắn trụ vững eo cô nương theo tiết tấu của mình. Người đàn ông thuận thế ngậm lấy bầu ngực ngay trước mắt mình cắn mút. Sau đó vùi đầu vào hõm cổ của cô hít lấy mùi hoa cam Neroli. Hắn lại hôn cô, nuốt hết tiếng rên rỉ yêu kiều.
Viễn Tước say sưa rong ruổi trong cơ thể cô, khám phá đến nơi sâu nhất. Động tác của hắn dần trở nên kịch liệt. Tiếng gầm trong cổ họng người đàn ông ngày một lớn. Khương Thịnh Hi cũng bị bức đến giới hạn.
Khương Viễn Tước vùi đầu vào cổ cô để giấu đi tiếng hét lớn đầy khoái lạc của chính mình, hắn đâm mạnh vào cơ thể cô lần cuối cùng. Người con gái cũng ôm chặt lấy hắn hét to để giải phóng nguồn khoái cảm.
Khương Viễn Tước ôm cô ngồi rất lâu. Sau khi hơi thở của hắn đã dần ổn định, Viễn Tước mới phát hiện cô đã ngất đi trong lòng hắn. Người đàn ông cười khổ, mỗi lần chạm vào cô hắn đều không tự chủ được chính mình.
*William Shakespeare là nhà thơ, soạn kịch người Anh. Ông được coi là nhà viết kịch bằng tiếng Anh vĩ đại nhất. Là tác giả của rất nhiều tác phẩm nổi tiếng như Romeo và Juliet, Hamlet,...