• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phút chia xa như mùa đông, càng rét



Sang mùa hè sẽ gấp ba lần đẹp.



William Shakespeare



*********



Thịnh Hi mơ hồ cảm thấy người đàn ông bế mình vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ, thỉnh thoảng lại hôn môi cô.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ Khương Viễn Tước bọc cô vào áo choàng tắm, đặt cô lên giường mình. Hắn nằm xuống bên cạnh ôm lấy cô.



Thịnh Hi mệt mỏi muốn thiếp đi nhưng lại cảm thấy bàn tay người đàn ông cứ cứ xoa xoa eo mình.



"Thịnh Hi, hôm nay có phải kỳ nguy hiểm của chị không?"



Khương Viễn Tước đột nhiên lên tiếng hỏi.



Lúc nãy do cơn tình ái quá mãnh liệt khiến lý trí của Khương Viễn Tước đã bị cuốn đi mất. Hắn đã không kiềm được mà lưu lại mầm mống trong người cô.



Nếu như có thể hắn cũng rất muốn Thịnh Hi mang thai con của hắn nhưng cô và hắn lại không được phép như thế.



Cô chậm rãi mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt xanh có phần lo lắng. Thịnh Hi ngay lập tức hiểu rõ hắn đang lo lắng chuyện gì.



Từ trước đến giờ, mỗi khi hoan ái cùng cô, Khương Viễn Tước đều rất cẩn thận không để lại bên trong cơ thể cô. Nhưng đêm nay hắn đã không khống chế được.



"Viễn Tước..."



Cô gọi tên hắn.



Người đàn ông trong lòng nôn nao ôm cô.



"Làm sao vậy?"



Thịnh Hi cụp mắt, chần chừ vài giây sau đó lại đối diện hắn, giọng nói mềm nhẹ vang lên.



"Chúng ta không phải chị em ruột."



Đôi mắt Khương Viễn Tước mở lớn, tay hắn ôm cô tăng thêm vài lực.



"Thịnh Hi, chị nói gì?"



Thịnh Hi lặp lại lần nữa.



"Chúng ta không phải chị em ruột."



Khương Viễn Tước bất ngờ lật cô lại, đè cô xuống dưới cơ thể mình. Hắn không tin vào tai mình, nghiêm túc mở miệng.



"Chị nói thật chứ?"



"Tôi vừa phát hiện ra một bí mật của mẹ mình... Mẹ đã ngoại tình với Cao Khải và sinh ra tôi... Cho nên, tôi không phải chị gái cậu..."



Cô cảm thấy có chút khó khăn khi nói ra sự thật đau lòng này.



Người đàn ông kinh ngạc nhìn cô phía dưới.



Vài giây sau, Khương Viễn Tước đã xông đến hôn cô mãnh liệt. Hắn biết cô đau lòng nhưng lại không thể kiềm nén nổi sự vui sướng trong lòng mình.



"Viễn Tước..."



Cảm giác vừa vui vừa buồn này cứ lẫn lộn trong Thịnh Hi, quấy nhiễu tâm trí cô.



Nhưng cô thực sự hạnh phúc vì giờ đây Thịnh Hi và hắn có thể hoàn toàn dỡ bỏ tảng đá trong lòng mình.



"Thịnh Hi, tôi yêu em. Tôi yêu em..."



Khương Viễn Tước giọng nói không kiềm được sự vui sướng. Hắn lại cùng môi cô quấn quýt một chỗ. Nhanh tay cởi bỏ áo choàng tắm của cô, bàn tay thô ráp miết lên làn da trắng trẻo của Thịnh Hi.



Trái tim cô đập nhanh vì lời nói của hắn.



Hắn giờ đây đã không còn cần kiềm chế bản thân mình nữa.



Khương Viễn Tước hít lấy mùi hương cơ thể cô. Thân thể cứng rắn nóng bỏng như lửa bắt đầu mon men xâm chiếm cơ thể cô. Thịnh Hi bị hắn tấn công nhưng cũng chỉ bất lực ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn.



"Từ bây giờ, em là của tôi. Chỉ là của riêng tôi thôi. Bất cứ kẻ nào khác đều không được phép chạm vào em."



Khương Viễn Tước không hề giấu giếm sự độc cuồng của mình.



Hắn giam cầm cô phía dưới, mạnh mẽ luân động ra vào cơ thể mềm mại. Cơ thể cô là báu vật, là chén rượu của Satan dụ dỗ hắn sa đoạ.



Cái cảm giác nóng ấm bao bọc lấy phân thân cứng rắn khiến Viễn Tước phát điên. Người đàn ông càn quét cơ thể cô, thúc từng cú thúc mạnh mẽ.



"Thịnh Hi, gọi tên tôi, gọi tên của tôi..."



Khương Viễn Tước gầm gừ ra lệnh cho cô.



Thịnh Hi thực sự không chịu được sự điên cuồng quá mức của hắn, chỉ có thể bị động nghe theo.



"Viễn Tước...A..." Khương Viễn Tước gặm cắn cần cổ non mịn của cô, bàn tay thô ráp tùy tiện xoa nắn ngực cô. Tiếng gầm gừ của hắn như một dã thú, dã thú điên cuồng ức hiếp mỹ nhân bên dưới mình.



Thân thể cứng rắn cứ như thế dính chặt lấy cơ thể mềm mại của người con gái. Trao cho cô những nụ hôn cuồng nhiệt. Dẫn dắt Thịnh Hi từ địa ngục đến thiên đàng.



Cơn mưa tầm tã, lạnh lẽo bên ngoài trời bất đồng với không khí nóng bỏng ái muội trong phòng. Tiếng rên rỉ của người phụ nữ hoà lẫn vào tiếng gầm gừ của người đàn ông tạo thành một bản hoà ca ái tình mật ngọt.



****************



Khương Thịnh Hi không biết cô đã cùng hắn hoan ái bao nhiêu lần. Nhưng khi cô bị Khương Viễn Tước đánh thức đưa vô phòng tắm tắm rửa lần nữa thì đã là buổi chiều chủ nhật.



Cứ như thế mà cô đã quấn quýt với hắn trên giường suốt một ngày một đêm.



Vậy mà bây giờ người đàn ông này vẫn chưa chịu buông tha cho Thịnh Hi.



Sau khi vào bồn tắm, Viễn Tước vẫn điên cuồng hôn cô, nhào nặn cánh môi sưng đỏ. Hắn ngồi trong bồn tắm lớn kiểu hoàng gia ôm lấy cơ thể trần trụi của cô. Bàn tay xấu xa lại vuốt ve khắp nơi.



Hơi thở hắn vẫn quá mức nóng bỏng đóng chiếm không gian eo hẹp của người con gái. Thịnh Hi bị hắn hôn quá nhiều đến mức không thở nổi.



"Viễn Tước... Đừng mà..."



Cô bức thiết cầu xin hắn.



Thịnh Hi cảm thấy người anh em phía dưới của hắn lại thức tỉnh. Cô hoảng sợ, dùng sức lực yếu ớt của mình đẩy hắn ra.



"Viễn Tước đừng như vậy... Em đói rồi..."



Thịnh Hi gần một ngày rồi chưa có gì vào bụng. Nếu không ăn gì cô sẽ đói chết mất.



Khương Viễn Tước nghĩ đến chuyện đó mà luyến tiếc rời bỏ môi cô. Nhưng hắn vẫn ôm chặt lấy cô trong làn nước ấm, vùi đầu vào vai cô.



"Thịnh Hi, anh hận là không thể đem em dính vào trong người."



Lời nói có chút biến thái của hắn làm cô hơi rụt rè.



"Anh đừng xấu như vậy. Chẳng phải anh đã nói đầu bếp làm đồ ăn rồi sao. Chúng ta cũng phải nên ăn chút gì chứ. Chẳng lẽ anh không đói sao?"



Tuy bây giờ trái tim Thịnh Hi đã cởi mở với hắn, cô cũng muốn chiều chuộng hắn trên giường nhưng người đàn ông này chẳng biết giới hạn ở đâu cả. Cứ liên tục cả một ngày muốn cô. Thịnh Hi thực sự không đủ sức lực để chiều hắn.



"Anh chỉ muốn ăn em thôi."



Hắn nhếch miệng đáp.



Thịnh Hi dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn trở nên quẫn bách.



"Anh có biết người ta hay nói cứ quấn lấy nhau như hình với bóng sẽ rất nhanh chán nhau đó."



Giọng cười trầm thấp như rượu vang của hắn vang lên trong không gian nóng bỏng.



"Tình ngọt ngào không chán nản bao giờ



Như lưỡi dao chẳng cùn hơn cơn đói



Dù hôm nay cho tình được ăn no



Thì ngày mai vẫn cuồng điên dữ dội."



Mỗi lần hắn đọc thơ đều khiến cô câm nín. Tuy rằng có hơi sến một chút nhưng thực sự rất dễ khiến trái tim phụ nữ lung lay.



"Được rồi em thua anh rồi."



Cô buồn cười nói.



"Nhưng mà cho em đi ăn đi, nếu không em sẽ kiệt sức mất."



Thịnh Hi đành chuyển sang nài nỉ hắn.



Trong lòng người đàn ông mềm nhẹ, ánh mắt ý cười nhìn cô.



"Anh biết rồi."



Nói rồi hai người nhanh chóng tắm rửa xong, Khương Viễn Tước dẫn cô xuống lầu dùng bữa tối.



Dùng bữa tối xong, Thịnh Hi mới nhớ ra phải kiểm tra điện thoại của mình. Cô vội vàng mở điện thoại lên liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ và cả Tịnh Miên nữa.



Cô biết mình không về nhà mẹ sẽ gọi điện.



Thịnh Hi suy nghĩ một lúc lâu rồi trượt thông báo của điện thoại đi mất. Khương Viễn Tước từ bên ngoài bước vào phòng ngủ, thấy vẻ mặt cô có chút không vui liền đi tới bên cạnh.



"Em sao vậy?"



Cô mím môi lắc đầu rồi tắt màn hình điện thoại.



"Em không về nhà nên mẹ gọi điện cho em."



Hắn lại nhẹ nhàng nâng cằm cô nhìn lên mình.



"Em giận dì sao?"



"Mẹ đã che giấu bí mật lớn như thế, lừa gạt cha lại lừa gạt em. Em bây giờ không những giận mẹ mà cũng không cách nào đối mặt với cha. Nếu cha biết em không phải con gái ông ấy, cha sẽ thế nào chứ?"



Thịnh Hi cụp mắt nói, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.



Khương Viễn Tước đau lòng ôm lấy cô, ôn tồn nói.



"Thịnh Hi, cha thực sự rất yêu thương em. Tình cảm là xuất phát từ trái tim chứ không phải chỉ từ máu mủ ruột thịt. Trên đời này có những người dù cho là máu mủ ruột thịt cũng đối xử rất tệ bạc. Còn có những người không phải máu mủ nhưng vẫn ở bên cạnh yêu thương nhau như những người thân đấy thôi. Giống như chúng ta, không phải ruột thịt nhưng vẫn yêu thương nhau không phải sao?"



"Em và anh đâu giống như thế. Với lại... em cũng đã đối xử không tốt với anh."



Cô cắn cắn môi mình, hối hận nói.



Hắn lại nhét cô vào trong ngực, hôn hôn lên cổ cô.



"Không sao cả, nếu em thấy có lỗi thì đền bù cho anh đi."



Thịnh Hi ngạc nhiên trả lời.



"Anh muốn đền bù gì?"



Người đàn ông cười cười nói.



"Lấy cả đời em đền bù cho anh."



Cô đột nhiên đỏ mặt, đẩy hắn ra.



"Em không biết anh đang nói cái gì cả."



Khương Viễn Tước ngay lập tức kéo cô lại không để cô trốn tránh.



"Thịnh Hi, anh muốn cùng em tạo ra một gia đình mới."



"Nhưng mà... Viễn Tước, như thế quá nhanh."



Thực sự cô cảm thấy như thế quá đường đột, quá gấp gáp. Cô hôm qua mới chấp nhận đoạn tình cảm này, còn chưa thích ứng kịp.



Hơn nữa giữa hai người vẫn còn nhiều chuyện chưa giải quyết.



"Thịnh Hi, tình cảm chỉ có đúng hay sai chứ không có nhanh hay chậm."



Hắn thấp giọng lên tiếng.



Cô bối rối nhìn hắn, chậm chạp nói.



"Cho em một khoảng thời gian được không? Em cần thêm thời gian."



Viễn Tước cũng không muốn quá thúc ép cô, nhẹ giọng nói.



"Không sao, anh sẽ đợi em."



Hắn lại ôm lấy Thịnh Hi, dỗ dành cô.



"Anh tin mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Em đừng lo lắng quá."



*************



Dù Khương Viễn Tước năn nỉ hết lời nhưng Thịnh Hi vẫn quyết định tối nay phải về nhà. Cô không về thì lại có nhiều chuyện phiền phức.



Thịnh Hi về đến nhà cũng đã hơn 8 giờ tối. Cô đi ngang qua phòng khách, chỉ thấy có mẹ cô đang ở trong. Cô đi vào chào một tiếng.



"Thưa mẹ, con mới về."



Vừa dứt lời cô đã xoay người muốn rời đi.



"Thịnh Hi, sao giờ này con mới về? Con đã đi đâu?"



Mẹ cô không vui mở miệng.



Thịnh Hi không có ý định trả lời bà, đôi chân cô tiếp tục bước đi nhưng Vương Hạ Lan đã nghiêm giọng nói.



"Thịnh Hi, dù thế nào ta vẫn là mẹ con đấy!"



Cô bất chợt dừng bước. Không mong muốn xoay người lại đi vào trong phòng, ngồi xuống trước mặt mẹ.



"Thịnh Hi, con muốn thế nào mới chịu hiểu? Con hãy quên chuyện tối hôm đó đi. Con là con gái của Khương Dao Quang không phải của ai khác hết."



Vương Hạ Lan thấp giọng thuyết phục cô.



Thịnh Hi cảm thấy lời mẹ cô thực nực cười.



"Vậy còn Cao Khải thì sao? Mẹ định cùng ông ấy qua lại trong bóng tối như thế suốt đời sao? Nếu con không phát hiện ra có phải mẹ cũng không cho ông ấy nhận con gái mình?"



Cô hiểu rằng Cao Khải là một con người hiền lành, ông ấy không phải người xấu. Chỉ là cô không chấp nhận nổi chuyện giữa hai người. Cũng không thể trong một hai ngày chấp nhận được ông ấy.



"Con nhỏ tiếng một chút đi."



Vương Hạ Lan trừng mắt nhìn cô.



"Hai người vừa nói cái gì?!"



Khương Dao Quang bước vào phòng nhanh như một cơn bão đang ập đến.



Vương Hạ Lan và Thịnh Hi đều cả kinh nhìn người đàn ông xuất hiện trong phòng.



"Cha... Con..."



"Câm miệng!"



Ông quát thẳng vào mặt cô làm Thịnh Hi giật mình, cô vội im lặng không dám lên tiếng.



Khương Dao Quang cả người run run nhìn qua vợ mình.



"Cô... Nói cho tôi biết những lời vừa nãy của Thịnh Hi là thế nào?"



"Tôi..."



Vương Hạ Lan sợ sệt không nói lên lời.



"Nói!"



Ông gầm lên.



Vương Hạ Lan giật cả mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh đáp.



"Phải, Khương Thịnh Hi là con riêng của tôi. Nó không phải con ông."



"Cô! Đê tiện!"



Khương Dao Quang nổi giận mắng vợ mình.



Bà ta nghe ông mắng, không chịu được tức giận nói lớn.



"Ông nói tôi đê tiện? Chẳng lẽ ông ra bên ngoài ngủ với người khác có con được, tôi thì không được sao chứ?!"



Khương Dao Quang tức đến muốn hộc máu. Rõ ràng là bà ta phản bội ông trước. Hơn nữa còn lừa dối ông bao nhiêu năm nay. Qua lại lén lút với đầu bếp của gia đình. Để ông nghĩ rằng Thịnh Hi là con gái ông.



"Cô dám lừa dối tôi còn dám đứng đây lớn tiếng nữa sao? Hơn nữa còn là với người làm trong nhà. Cô xem cô có còn xứng là Khương phu nhân hay không? Thật không ra thể thống gì cả!"



Ông nằm chặt cây gậy trong tay, chỉ vào mặt bà ta mắng nhiếc.



"Tôi không xứng đáng thì con đàn bà đó xứng đáng hay sao? Tôi đã quá giữ thể diện cho ông, chấp nhận cả đứa con riêng của ông. Vậy mà chỉ vì chuyện này thôi ông đã mắng chửi tôi?!"



Bà ấm ức nói.



"Chỉ vì chuyện này? Cô xem chuyện này là chuyện nhỏ sao?"



Gương mặt già cả nhăn lại.



"Phải. Ông có giỏi thì li dị đi!"



Vương Hạ Lan ánh mắt thách thức nhìn ông.



Bà ta biết rõ nếu hai người ly dị sẽ gây ra chuyện thị phi thế nào. Phải ra toà tranh chấp tài sản. Hơn nữa vụ việc này sẽ lên khắp mặt báo ảnh hưởng đến cả Khương thị. Cho nên bà ta biết Dao Quang không dám.



Khương Dao Quang thở không nổi, điên cuồng nhìn bà.



"Cô dám thách thức tôi?!"



Thịnh Hi thấy mình không thể đứng yên được nữa liền chạy đến trước mặt Khương Dao Quang vội quỳ xuống.



"Cha, là mẹ sai. Là con sai. Con xin lỗi cha. Nhưng xin cha nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm mà tha thứ cho mẹ."



Thịnh Hi khẩn thiết nhìn cha mình.



Vốn dĩ cơn giận của Khương Dao Quang đang bốc lửa, ông cay nghiệt nhìn cô.



"Cô không phải con gái tôi. Nhanh chóng cút ra khỏi nơi này!"



Cô giật mình nhìn ông, đau lòng nói.



"Cha, dù thế nào con cũng chỉ xem một mình cha là cha con thôi. Xin cha đừng đuổi con..."



"Ông không thể đối xử với con bé như thế. Con bé nó là con của tôi nó có quyền ở lại đây!"



Bà bực dọc nói.



Khương Dao Quang ngay lập tức trừng mắt nói lớn.



"Đây là căn nhà thuộc về Khương gia ba đời. Những kẻ không mang dòng máu của Khương gia thì không được phép ở!"



"Cha..."



Cô bật khóc, đau đớn nhìn cha mình. Thịnh Hi muốn cầu xin ông đừng vứt bỏ cô nhưng lại không có tư cách để nói.



Tại sao lại như vậy? Rõ ràng cha cô mới hôm qua còn yêu thương quan tâm cô đến như thế vậy mà hôm nay đã thành người xa lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK