• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo nhìn nhau mỉm cười, đang định đồng ý thì ngoài cửa lại nghe âm thanh tằng hắng, quay người nhìn lại phát hiện mấy người Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào đã quay trở lại, Hạng Hạo đùa giỡn hỏi:- Ăn cơm? Có phần của chúng tôi không?- Đỗ Phong, chỉ mời hai người bọn họ là không nghĩa khí đâu – Thẩm Văn Đào nói.- Đúng vậy – Mấy người Hàng Húc cũng đồng ý.Cố Tiểu Bạch giả vờ thở dài nói:- Thôi chúng ta tự đi ăn cơm thôi.Đỗ Phong gấp gáp chạy ra cửa kéo lại bọn họ nói:- Khoan đã các anh em, anh Hạng Hạo, mọi người đều có phần, chúng ta cùng đi, cùng đi ha.

Tối nay chúng ta cùng nhau vui vẻ đập phá một trận đi nha.- Coi như là cậu nhanh trí đó – Hạng Hạo đấm nhẹ vào vai của Đỗ Phong nói.- Được – Mấy người Cố Tiểu Bạch nhanh chóng đồng ý.Nhìn cảnh này, Lưu Tịnh Dung và Tiền Bảo Bảo vui vẻ nở nụ cười.

Kéo thêm Tiêu Hàm mọi người cùng đi chơi, ăn uống rượu chè be bét, nằm la liệt trên đất.

Lưu Tịnh Dung không uống bao nhiêu cùng bác Lý thu dọn mọi thứ thì đã không còn ai, chỉ có Thẩm Văn Đào thậm chí còn ngồi ngủ, cô thở dài đi đến bên cạnh Thẩm Văn Đào, cô muốn khuyên Thẩm Văn Đào vào phòng tránh bị gió thổi lạnh, vỗ nhẹ lên người của Thẩm Văn Đào gọi:- Văn Đào…Văn Đào… Vào phòng ngủ đi.Khó chịu bị làm phiền, Thẩm Văn Đào ngọ nguậy né tránh, Lưu Tịnh Dung lại vỗ thêm vài cái, gọi thêm vài tiếng.


Bỗng nhiên Thẩm Văn Đào nắm lấy cổ tay của Lưu Tịnh Dung, kéo cô ngồi xuống bên cạnh hắn, lại gối đầu nằm lên chân của cô, một loạt hành động khiến cho Lưu Tịnh Dung sững sờ, đợi cô kịp phản ứng thì Thẩm Văn Đào đã ngủ say, cô lại gọi vài tiếng nhưng hắn không tiếp tục phản ứng.

Lưu Tịnh Dung thở dài không nỡ đánh thức Thẩm Văn Đào, thôi kệ để hắn ngủ một lát vậy.Sáng sớm, tia nắng xuất hiện không quá chói chang mà ấm áp, cũng ấm áp như hình ảnh trong sân, nam nhân gác đầu lên đùi của nữ tử ngủ say, nữ tử lại dựa vào thành cầu thang yên bình ngủ.

Cửa phòng kẽo kẹt mở ra, Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân vươn mình bước ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc, bước tới đánh thức bọn họ.

Nhập nhèm mở mắt, chưa thích ứng được ánh sáng đột ngột, Lưu Tịnh Dung đưa tay khẽ che mặt rồi mới từ từ mở mắt lần nữa.


Lúc này, Thẩm Văn Đào cũng được Cao Mỹ Nhân đánh thức, nhận ra tình huống hiện nay của hai người bọn họ, giật mình vội vàng ngồi dậy, vội vàng chỉnh lại quần áo tóc tai.- Tôi… tôi… đêm qua tôi say quá, Tịnh Dung, làm phiền quá – Thẩm Văn Đào ngập ngừng, hắn lập tức đoán ngay được tình hình ắt hẳn tối qua do hắn quá say đã làm chuyện không nên làm rồi.- Không sao – Lưu Tịnh Dung khẽ lắc đầu mỉm cười đáp – Đã trễ như vậy rồi chúng ta cũng nên quay về thôi – Nói xong định đứng dậy, nhưng có lẽ ngồi cả đêm chân của Lưu Tịnh Dung tê rần, vừa đứng lên đã mất sức suýt ngã, Thẩm Văn Đào cũng đứng dậy thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy cô.Ánh mắt đối diện nhau, lẳng lặng nhìn nhau, không khí có chút mờ ám làm cho Hàng Húc và Cao Mỹ Nhân mỉm cười đầy mờ ám nhìn bọn họ.

Gương mặt của Lưu Tịnh Dung hơi ngượng ngùng đỏ lên, khẽ đẩy nhẹ Thẩm Văn Đào làm cho hắn phục hồi tinh thần, hắng một tiếng, đỡ Lưu Tịnh Dung ngồi xuống bậc thềm lần nữa lo lắng hỏi:- Cô không sao chứ? Chân bị tê sao?- Hơi tê một chút, ngồi một chút là ổn, không sao – Lưu Vũ Quỳnh đưa tay khẽ bóp nhẹ chân bản thân đáp.Ngồi thêm một lát, Thẩm Văn Đào đỡ Lưu Tịnh Dung chầm chậm cùng mọi người trở về trường quân đội, Lưu Tịnh Dung cũng nhìn thấy vẻ mặt mất tự nhiên của Tiền Bảo Bảo cứ liếc nhìn Hạng Hạo, xem ra đêm qua hai người họ đã xảy ra chuyện gì đó.Giải quyết xong mọi chuyện, Lưu Tịnh Dung liền tìm cơ hội xin nghỉ, lại nói với Lưu Quốc Hùng dẫn theo đám người thân tín rời đi một thời gian, cô phải xử lý hai chuyện trước khi âm mưu của cha con nhà họ Lý đạt thành.

Trước đó, nghe người cô bảo đi theo Tiết Thiếu Kỳ báo lại có một thanh niên dạo này thường âm thầm theo dõi Tiết Thiếu Kỳ, Lưu Tịnh Dung quyết đi tìm nhắc nhở cô ta một phen:- Năm đó, sau khi xảy ra chuyện, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào có đến trường để đòi lại công bằng cho anh cô.

Phía trường muốn che giấu sơ sót an toàn diễn tập, họ đồng ý dùng tiền cấp dưỡng để làm lí do bắt mọi người câm miệng.


Chỉ cần họ im lặng, anh trai cô có thể được truy phong làm liệt sĩ, nhà cô hàng tháng sẽ nhận được tiền cấp dưỡng.

Nếu không đồng ý thì trường sẽ phán anh cô vi phạm quy định trường tự ý tham gia diễn tập và như vậy nhà cô sẽ không nhận được bất kì khoản bồi thường nào, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào cũng như cô muốn đòi lại công bằng cho anh cô nhưng họ bất đắc dĩ thỏa hiệp vì danh dự sau khi chết của anh cô và no ấm của gia đình cô.

Vì thế một năm trước Hạng Hạo mới rời khỏi trường, anh ta rất áy náy, rất tự trách không chỉ vì hại chết anh trai cô mà còn hận không thể chết cùng anh cô.

Tôi nói những điều này không hề có ý muốn cô ngay lập tức tha thứ cho bọn họ mà muốn cô mở to mắt mà nhìn cho thật kĩ.

Nói thế nào đi nữa anh trai cô vì bảo vệ bọn họ mới chết, họ là anh em tốt của anh trai cô, cô hại bọn họ liệu anh trai cô dưới suối vàng có yên lòng không.


Hãy nhớ người quan tâm cô sẽ muốn cô quên đi hận thù, sống thật tốt, kẻ có ý xấu sẽ muốn cô phải ghi nhớ anh trai cô vì sao chết, phải trả thù.

Cô hãy nghĩ một Tiết Thiếu Hoa trọng tình trọng nghĩa sẽ muốn em gái mình sống như thế nào, đừng để người có tâm lợi dụng – Nói xong liền quay người rời đi để lại Tiết Thiếu Kỳ ngẩn ngơ ngồi đó rất lâu.Đầu tiên, Lưu Tịnh Dung dựa theo lời khai của tên cướp xác định được hai kho chứa vũ khí và lương thực dự trữ của Lý gia, bọn họ đã cho người theo dõi một thời gian, cô lên kế hoạch hành động đánh cướp và đem số lương thực lấy được cứu giúp cho nạn dân, nhất là căn nhà đông đúc tràn đầy tình thương của Đỗ Phong, ánh mắt Đỗ Phong nhìn cô càng ngày càng hàm chứa cảm kích nồng đậm.

Tiếp theo, Lưu Tịnh Dung cho người tìm hiểu về Mã Nhất Nhãn, hắn tuy là cướp nhưng cướp giàu giúp nghèo, là một hảo hán hiệp nghĩa nên cùng Hoài Phong đi một chuyến đến Mã sơn trại.- Tôi là Thẩm Dung, đến bái phỏng Mã trại chủ, xin báo lại.Họ chờ đợi một lúc rốt cuộc cũng có người chạy ra nói trại chủ mời bọn họ vào.

Vừa bước vào cửa đã thấy một người gương mặt dữ tợn, một bên mắt dùng vải đen che kín, thầm đoán đây hẳn là Mã Nhất Nhãn tên cướp khét tiếng Long thành nhưng Lưu Tịnh Dung chẳng hề run sợ, sống hai đời cô biết không thể trông mặt mà bắt hình dong, người tốt kẻ xấu không thể nhìn ra qua khuôn mặt nên cô vẫn bình tĩnh thong dong chào hỏi:- Tôi là Thẩm Dung, xin chào Mã trại chủ, hôm nay đem ít đồ đến viếng thăm – Đồ cướp được từ Lý gia cô đem phần lớn đến đây, đủ để cả sơn trại vượt qua được một năm.- Cô Thẩm, mời hai người ngồi – Không ai đánh kẻ mặt cười huống chi bọn họ còn đem không ít đồ đến, Mã Nhất Nhãn lên tiếng khách sáo mời bọn họ ngồi, đợi bọn họ ngồi xuống mới hỏi – Hôm nay hai vị đến không biết có chuyện gì?- Nghe tiếng Mã trại chủ võ nghệ tài ba, hôm nay tới bái phỏng xin chỉ giáo nhiều hơn – Lưu Tịnh Dung đề nghị, cô đã tính toán người dùng võ như bọn họ tốt nhất là dùng võ kết bạn mới tiện cho việc sau này của cô.Chưa nghe câu trả lời đã nghe Hoài Phong lầm bầm:- Chẳng phải chỉ là một tên đồ tể thôi sao, có gì mà chỉ giáo chứ.- Hoài Phong – Lưu Tịnh Dung khẽ gắt.Mã Nhất Nhãn vốn muốn từ chối nhưng nghe vậy liền chuyển ý:- Cô Thẩm, nói gì chỉ giáo chứ, tôi thấy cậu Hoài Phong đây cũng là một anh tài, muốn cùng cậu luận bàn một phen.- Được – Hoài Phong lập tức lên tiếng đồng ý, ánh mắt hiếu chiến không chịu thua.Lưu Tịnh Dung thấy được ánh mắt hiếu chiến của Mã Nhất Nhãn vốn muốn lên tiếng phản đối lại thôi, Hoài Phong làm việc quá nông nỗi sau này sợ sẽ xảy ra chuyện cần phải dạy dỗ một phen, có cô ở đây chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện lớn gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK