Chậm trễ chút thời gian nên khi Lưu Tịnh Dung tới võ trường hơi muộn, làm cho những người nghĩ cô nhờ quan hệ bước vào trường quân đội càng thêm bất mãn.
Thậm chí có người xì xào bàn tán:- Đại tiểu thư không ở nhà, chạy tới quân đội đùa giỡn cái gì chứ, coi đây là đâu chứ.Mục đích chính của Lưu Tịnh Dung khi đến đây là điều tra Lý Thiên Hàng nhưng cô còn muốn dẫn dắt đội chiến sĩ tinh anh – tương lai của đất nước theo con đường đúng đắn, cứu nước giúp dân.
Nhưng để làm được điều đó cô phải làm cho họ tin tưởng cô, trở thành chiến hữu, trở thành bạn vào sinh ra tử với họ.
Và điều đầu tiên là phải xóa bỏ thành kiến với họ với cô.
Vì thế, Lưu Tịnh Dung lớn tiếng đáp lại:- Tôi có thực lực đến đâu thì chưa chắc nhưng chắc chắn hơn con rùa rụt cổ chỉ biết nói xấu sau lưng của người khác.Chửi người thẳng mặt bảo sao tên vừa nói thầm kia không tức giận bước ra chỉ thẳng vào mặt của Lưu Tịnh Dung nói:- Họ Lưu kia, cô nói ai là rùa rụt cổ, cô đừng tưởng cha cô là Lưu tư lệnh là tôi sợ cô, có giỏi thì lấy thực lực ra nói chuyện.Nhìn tên đó đứng bên cạnh Lý Thiên Hàng, xem ra hắn là một trong hai tên thân tín của Lý Thiên Hàng, huyên hoang như vậy chắc là Châu Kiệt rồi, cô phải dạy dỗ hắn một phen mới được.
Lưu Tịnh Dung nhếch khóe môi đáp lại:- Được thôi, anh có thể thử xem tôi có thực lực để nói chuyện hay không.Thái độ của Lưu Tịnh Dung trong mắt Châu Kiệu là quá ngạo mạn khiến cho hắn càng tức điên, lập tức đồng ý:- Được, để tôi dạy dỗ cho cô một phen.Mọi người đều lui sang một bên chừa lại khoảng sân rộng cho hai người họ so tài, khi Châu Kiệt bắt đầu đánh tới, cô vẫn bình tĩnh quan sát và nhìn ra điểm yếu trong thế võ của anh ta, nhếch miệng một cái trong chớp mắt khi Châu Kiệt sắp đánh vào người cô, lập tức phản ứng đưa tay ra đỡ, đồng thời hất chân khiến cho Châu Kiệt mất thăng bằng ngã xuống chỉ trong một chiêu.
Mọi người còn chưa nhìn kĩ thì Châu Kiệt đã bị đánh ngã khiến cho họ nhìn Lưu Tịnh Dung bằng một ánh mắt khác, xì xào thảo luận.
Còn Châu Kiệt vẫn còn ngẩn người, tuy anh có chút khinh địch nhưng chỉ một chiêu đã đánh ngã anh, thực lực của Lưu Tịnh Dung tuyệt đối không phải tầm thường.- Tôi phải nhắc nhở anh, tuyệt đối đừng khinh địch – Lưu Tịnh Dung vẫn mỉm cười nhẹ nhàng nói, quay sang đám người còn lại đề nghị - Các anh còn ai muốn cùng tôi luận bàn một phen không?Tự ái của đám đàn ông nổi lên, ai cũng muốn thử xem, họ không tin mình sẽ thua một cô gái, lần lượt lên đài chỉ vài ba chiêu đã bị đánh hạ.
Khi tới Cố Tiểu Bạch anh chọn bắn súng vốn là sở trường của anh, nhưng vẫn bị thua 8 điểm, anh lau mắt nhìn nhiều lần mà vẫn không tin nổi, còn Lưu Tịnh Dung vẫn vân đạm phong khinh nói:- Đã nhường rồi, đã nhường rồi.Cuối cùng cũng tới Hàng Húc lên sàn, trước khi bắt đầu anh đã khiêm tốn nói:- Cô Lưu, xem ra cô không hề đơn giản, chúng ta cùng thử tài xem sao.Lưu Tịnh Dung biết đây mới coi như là đối thủ thực sự của cô, mỉm cười đáp lại:- Được, xin chỉ dạy nhiều hơn.Vốn Lưu Tịnh Dung và Hàng Húc cũng xem như đánh ngang tay, nhưng bất chợt Lưu Tịnh Dung cảm thấy bụng quặn thắt đau đớn, khí huyết công tâm, máu tươi trào tới cổ họng bị cô nuốt ngược trở lại, sắc mặt thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi ứa ra ướt đẫm vầng trán, vậy mà cô vẫn cố gắng gượng.
Dù cố thế nào đi nữa thì trời định cô phải thua, phản ứng chậm một nhịp để cho Hàng Húc chiếm thế thượng phong, khi thấy cú đấm sắp đánh tới, cô chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi đau đớn đến.
Ai ngờ đau đớn không tới như cô vẫn nghĩ, có người thình lình ra tay ngăn cản chiêu thức của Hàng Húc, la lên:- Dừng tay.Lưu Tịnh Dung nghi hoặc mở mắt phát hiện đó là Thẩm Văn Đào đang chắn trước mặt cô, trong thoáng chốc cô bất chợt cảm thấy dáng người của Thẩm Văn Đào thật cao lớn, có cảm giác thật an toàn.
Lúc cô còn đang thất thần, Tiền Bảo Bảo và Tiêu Hàm không biết đã đến thao trường từ lúc nào đã chạy tới đỡ cô, lo lắng hỏi han:- Cô có sao không? – Tiêu Hàm.- Tịnh Dung, cô sao rồi? – Tiền Bảo Bảo.Lưu Tịnh Dung còn chưa trả lời thì Thẩm Văn Đào đã quay người lại phán một câu kinh người:- Cô Lưu, xem ra là cô vẫn còn đang bị thương mà lại không chịu thua kém, đúng là nữ trung hào kiệt, tôi bái phục.Lời của Thẩm Văn Đào khiến cho ai nấy đều kinh ngạc, còn Tiêu Hàm thì chợt nhớ ra điều gì đó, sắc mặt càng thêm khó xem, hỏi:- Vết thương lẽ nào là do trận đánh nhau ở trên tàu đó không? Là do khi cứu tôi phải không?Lưu Tịnh Dung đã sớm nghĩ tới lí do nhưng cô không muốn Tiêu Hàm cảm thấy có lỗi, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà nói:- Tôi không sao, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi.Hàng Húc bước tới chắp tay với Lưu Tịnh Dung nói:- Cô đang bị thương mà còn đánh tốt như vậy, tôi bái phục.
Cô Lưu, không Tịnh Dung tôi muốn kết bạn cùng với cô.- Được, tôi rất hân hạnh, tôi muốn kết bạn với tất cả mọi người – Lưu Tịnh Dung lớn tiếng nói.- Được.
Được – Mọi người đồng thanh đồng ý, tiếng cười vang vọng khắp cả võ trường.Thử thách của Lý Kế Châu cho Tiêu Hàm và Tiền Bảo Bảo rốt cuộc cũng tới, và vẫn giống như trong phim là mua lô quân khí từ tay người Đức cho trường quân đội.
Tuy biết Tiền Bảo Bảo sẽ nghĩ ra cách nhưng cô vẫn giúp họ phân tích tình hình thực tế:- Lô quân khí này không chỉ trường quân đội mà các thế lực trong Long thành hiện nay đều muốn chúng.
Hơn nữa giá mà trường quân đội đưa ra là thấp nhất.- Theo như cô nói thì đây vốn là một nhiệm vụ bất khả thi sao? – Tiêu Hàm nhíu chặt mi hỏi.Lưu Tịnh Dung trấn an bọn họ:- Cũng không đến nỗi bất khả thi, ít nhất tôi có thể quay về giúp các người thuyết phục cha của tôi từ bỏ số quân khí này, tương tự các người có thể đi tìm Thẩm Văn Đào và Hạng Hạo nói chuyện với cha bọn họ.
Nếu không được chúng ta sẽ nghĩ cách khác – Lưu Tịnh Dung không đề cập tới Lý gia vì Lý Kế Châu đưa ra nhiệm vụ này cho bọn họ tất nhiên sẽ không ở ngoài sáng tranh giành lô quân khí này, còn trong tối cô sẽ xử lý không để cho bọn họ biết.- Cô cũng nói là chúng ta muốn cướp lô quân khí với cha của bọn họ, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào sẽ giúp chúng ta sao? – Tiền Bảo Bảo do dự.Lưu Tịnh Dung chưa nói gì thì Tiêu Hàm đã trả lời thay:- Tôi cảm thấy hai người họ là học viên của trường quân đội tất nhiên muốn bảo vệ lợi ích của trường quân đội, dù không thuyết phục được cha thì họ cũng sẽ giúp chúng ta – Cô dùng khía cạnh tâm lý học để dự đoán phản ứng của hai người kia.Lưu Tịnh Dung cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Tiêu Hàm lại đề nghị:- Tôi sẽ quay về tìm cha tôi, còn hai người tìm Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào nói chuyện.Tiêu Hàm đã đoán đúng, tuy Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào không thuyết phục được cha mình nhưng họ đồng ý giúp một tay.
Sự kết hợp của năm người được xem là tài giỏi nhất trong đội chiến sĩ tinh anh lại thêm chút kỹ xảo lừa đảo họ đã thành công mua được số quân khí đó.
Lưu Tịnh Dung đã sớm biết mọi thứ sẽ suôn sẻ, điều cô lo lắng là chuyện vận chuyển sau đó, rốt cuộc cô có nên sắp xếp người bảo vệ hay để mặc nó diễn ra như trong phim, cách nào là an toàn nhất vừa bảo vệ được lô quân khí vừa bảo vệ tất cả mọi người, cô phải lên kế hoạch thật kĩ càng mới được..
Danh Sách Chương: