• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi mở mắt lần nữa thì trong mắt chỉ còn lại sự bình thản, có lẽ Lưu Tịnh Dung khống chế cảm xúc rất tốt nên Lý Thiên Hàng càng thêm tin tưởng khi tận mắt chứng kiến cô tự tay bắn chết Tiền Bảo Bảo, hứng thú mở miệng:- Lưu tiểu thư, xem ra hiện giờ chúng ta đã ngồi chung một thuyền, phải hợp tác với nhau mới có thể thành công – Trong giọng nói chẳng che giấu vui mừng khi nắm được điểm yếu của Lưu Tịnh Dung, chắc chắn có thể ép cô đi vào khuôn khổ.Lưu Tịnh Dung giả vờ khó xử nhíu mày thật lâu, thở dài bất đắc dĩ nhận lời:- Được, tôi có thể đồng ý với anh nhưng tôi có một điều kiện.- Điều kiện gì? – Lý Thiên Hàng hỏi.- Tôi muốn mạng của lão Quý – Lưu Tịnh Dung nghiến răng nghiến lợi nói ra một cái tên.Đối với Lý Thiên Hàng, lão Quý không còn giá trị nữa nên tất nhiên đồng ý:- Tôi sẽ để người của tôi rút lui, còn giết được hắn hay không phải xem cô thôi – Đây cũng như lần thử thách mà hắn đặt ra cho cô trước khi để cô tham gia vào nhiệm vụ của bọn họ.Lưu Tịnh Dung chỉ cần điều này, gật đầu coi như đồng ý, hai người xem như đạt thành hiệp định.Đêm hôm khuya khoắt yên tĩnh, Lưu Tịnh Dung né tránh các tai mắt theo dõi, nôn nóng chạy đến căn cứ bí mật của đội hành động đặc biệt.

Vừa bước vào cửa, Lưu Tịnh Dung đã lo lắng hỏi Hoài Phong:- Hoài Phong, người đã được đưa về chưa?Hoài Phong dẫn cô đến một căn phòng, mở cửa bước vào liền thấy người nằm trên giường với vẻ mặt tái nhợt chẳng có chút máu chính là Tiền Bảo Bảo cứ ngỡ là đã chết.

Đúng vậy, lúc nãy trong vài giây phút nguy cấp ngắn ngủi, Lưu Tịnh Dung đã lên một kế hoạch mạo hiểm, đi trước một bước bắn Tiền Bảo Bảo chính xác vào vị trí giữa xương sườn thứ ba và thứ tư, tuy nhìn khá nguy hiểm, máu chảy rất nhiều nhưng thực chất không nghiêm trọng như tưởng tượng.

Chỉ cần trong vòng mười hai tiếng lấy viên đạn ra thì người sẽ an toàn nên sau khi bắn lấy cớ xử lý cái xác ra hiệu cho Hoài Phong đưa Tiền Bảo Bảo về đây.


Bây giờ cô phải lấy viên đạn ra ngay lập tức.

May mắn lần này Lưu Tịnh Dung đã thành công, Tiền Bảo Bảo đi một vòng quỷ môn quan rồi cũng an toàn.

Sau khi Lưu Tịnh Dung phẫu thuật xong, nhìn Tiền Bảo Bảo yên ổn thiếp đi trên giường cô mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, căn dặn Hoài Phong và Hoài Vũ:- Mấy đứa giúp chị chăm sóc Bảo Bảo, có gì thì bảo tiểu Thất đến báo cho chị.- Dạ em biết rồi.

Chị Tịnh Dung, nếu cô ấy tỉnh lại thì phải giải thích làm sao? – Hoài Phong hỏi.Lưu Tịnh Dung trầm ngâm hồi lâu rồi mới trả lời:- Em đừng nói gì hết.

Hoài Vũ, em giải thích với cô ấy, chỉ cần nói những điều cần nói thôi – So với Hoài Phong, cô càng yên tâm với tính tình trầm ổn thận trọng hơn của Hoài Vũ nhưng cô vẫn cẩn thận dặn dò một phen.Sự biến mất của Tiền Bảo Bảo đã gây ra một phen mưa phong huyết vũ ở trường quân đội, tạo nên hiểu lầm, tổn thương sâu sắc đối với mối quan hệ của Lưu Tịnh Dung với những người thân nhất.

Tiền Bảo Bảo mất tích khi đang theo dõi Lưu Tịnh Dung khiến cho Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào lo lắng sốt ruột tìm kiếm suốt đêm hóa thành lửa giận bừng bừng khi đối mặt cùng Lưu Tịnh Dung.

Hạng Hạo chạy tới nắm lấy cánh tay của Lưu Tịnh Dung nôn nóng hỏi:- Lưu Tịnh Dung, cô mau nói cô đã giấu Bảo Bảo ở đâu rồi?Lưu Tịnh Dung lạnh lùng rút tay lại, giả vờ ghét bỏ xoa xoa chỗ vừa bị nắm, nhăn mày khó chịu đáp:- Tôi không hiểu anh đang nói gì.So với Hạng Hạo, Thẩm Văn Đào bình tĩnh hơn, giải thích rõ ràng:- Tối hôm qua, Tiền trợ giáo đi theo em sau đó mất tích tới bây giờ, em có từng nhìn thấy cô ấy không?Lưu Tịnh Dung hừ lạnh một tiếng phản bác:- Tôi chưa truy cứu chuyện các người theo dõi ngươi, các người còn dám chất vấn tôi.


Tôi không biết.Trên đoạn đường Tiền Bảo Bảo theo Lưu Tịnh Dung, Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào phát hiện một vũng máu làm cho nội tâm họ bất an mãnh liệt, thầm lo sợ Tiền Bảo Bảo đã xảy ra chuyện gì đó, giờ nhìn thái độ bàng quang của Lưu Tịnh Dung khiến cho họ rất tức giận, Hạng Hạo gắt lên:- Lưu Tịnh Dung, hôm nay cô nhất định phải nói cho rõ, rốt cuộc cô đã làm gì Bảo Bảo?- Tôi nhắc lại lần cuối tôi không biết – Giọng điệu của Lưu Tịnh Dung nhấn mạnh khẳng định, giả vờ giễu cợt, ác ý suy đoán – Sao anh không hỏi Thẩm Văn Đào thử xem, cũng có thể Tiền Bảo Bảo nhận ra người cô ta yêu không phải anh, nên cùng ai đó dựng lên một vở kịch mất tích không.

Tôi…“ Tát” Lưu Tịnh Dung chưa hết lời thì đã cảm thấy một bên má nóng rát, nhận một cái tát trời giáng của Thẩm Văn Đào.

Chuyện xảy ra đột ngột khiến cho ai nấy sững sờ.

Tuy Lưu Tịnh Dung cố ý gây ra mâu thuẫn để Lý Thiên Hàng càng thêm tin tưởng cô, mọi tình huống cô đều từng tưởng tượng qua nhưng khi mọi chuyện thực sự xảy ra, Lưu Tịnh Dung vẫn sững sờ không tin nổi, đáy lòng tan nát.

Còn Thẩm Văn Đào vì khi nghe Lưu Tịnh Dung nói ra những điều sỉ nhục, trong lúc tức giận che mờ mắt, đã ra tay với cô nhưng lập tức liền hối hận, ánh mắt bối rối đưa tay muốn chạm vào mặt của Lưu Tịnh Dung, ngập ngừng muốn giải thích:- Tịnh Dung, anh…anh…Lưu Tịnh Dung nhanh chóng lấy lại tinh thần, đã diễn thì phải diễn cho trót, không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ, để lộ sơ hở, lùi ra sau một bước nhỏ né tránh tay của Thẩm Văn Đào, thanh âm mang theo hàn ý lạnh lùng nói:- Cái tát này xem như kết thúc mọi tình nghĩa giữa chúng ta, từ nay tôi và các người không còn bất cứ quan hệ nào.


Các người đi dương quan của các người, tôi đi cầu độc mộc của tôi, không liên quan gì nhau – Nói xong liền quay phắt bỏ đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo cho bọn họ, mặc kệ Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào sắc mặt tối tăm nhìn theo, bao nhiêu lời muốn nói lại không biết làm sao nói.Họ không biết rằng trong khoảnh khắc xoay người đó, Lưu Tịnh Dung lần nữa rơi nước mắt giàn giụa.

Tuy cô tự nhắc nhở bản thân đây là cách tốt nhất cho bọn họ nhưng trái tim của cô vẫn đau thắt lại, đau, thật sự rất đau.

Áp lực, trách nhiệm, sự bất lực, cảm giác đau thương khi đánh mất những thứ quan trọng nhất trên đời đè ép khiến cho cô dường như không thể thở nổi.

Mặc dù vậy, Lưu Tịnh Dung vẫn phải cố kìm nén vì sự bình yên của người dân ba tỉnh Khôn Hà, vì sự bình yên của những người mà cô trọn đời yêu thương.Lúc này, ở chỗ của Hạng Hạo và Thẩm Văn Đào, mọi người đều thắc mắc tại sao bọn họ lại tranh cãi nên tụ tập quan sát, chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối, rốt cuộc cũng có người bất bình thay cho Lưu Tịnh Dung, người đó là một người mà chẳng ai ngờ tới, là em gái của người trong cuộc, Thẩm Văn Vũ chẳng những không bênh vực anh trai mình, mà lớn tiếng chất vấn:- Anh hai, anh làm gì vậy, sao anh lại đánh chị Tịnh Dung chứ?- Đó là chuyện của bọn anh, em không hiểu gì đứng nhúng tay vào chuyện này – Tuy trong lòng có hối hận nhưng Thẩm Văn Đào không tiện thể hiện điều này với em gái nên bâng quơ cho qua.Nhưng nhìn thái độ này của Thẩm Văn Đào, Thẩm Văn Vũ càng tức giận lên án:- Anh hai, sao anh có thể làm như vậy, chị Tịnh Dung tốt với anh như vậy, chị ấy… - Tức quá mất khôn là nói tình trạng bây giờ của Thẩm Văn Vũ khi cô chợt nhận ra có chỗ không đúng dừng lại thì đã dẫn đến sự nghi ngờ của đám người Thẩm Văn Đào.Thẩm Văn Đào luôn nghi ngờ Thẩm Văn Vũ đang che giấu anh chuyện gì đó nhưng do dạo này xảy ra quá nhiều chuyện chưa kịp hỏi, bây giờ lại nghe lỡ miệng như thế, càng chắc chắn suy đoán của hắn, quyết truy hỏi đến cùng.- Văn Vũ, em rốt cuộc biết những gì? – Thanh âm sắc bén, gương mặt nghiêm nghị khiến cho Thẩm Văn Vũ chột dạ, vội vàng né tránh, không dám đối mặt với Thẩm Văn Đào, miệng lắp bắp phủ nhận:- Em… em… em đâu biết gì..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK