Lưu Tịnh Dung đi được vài bước, xem như tạm thời thoát khỏi kiềm cặp của bọn người mai phục, ánh mắt sắc bén, hành động chớp mắt, tay dùng sức đánh vào bụng của Triệu Hổ làm cho hắn đau đớn lui ra sau, khi cả Chu Kiệt lẫn Triệu Hổ còn đang kinh hoảng, Lưu Tịnh Dung đã có hành động tiếp theo, chân đá vào người của Chu Kiệt, rút súng từ trên người của hắn chĩa súng vào đầu của hắn, hét lên:- Đứng im.Mọi người vốn không ngờ có biến cố như thế, đợi bọn họ kịp phản ứng thì Chu Kiệt đã bị Lưu Tịnh Dung khống chế, súng đồng loạt chĩa thẳng vào người của Lưu Tịnh Dung, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sắc mặt của Lý Thiên Hàng càng thêm khó coi, bây giờ thả Lưu Tịnh Dung rời đi chính là thả hổ về rừng, nguy hiểm khôn cùng, tay cầm súng siết chặt lóe lên sát khí, Lưu Tịnh Dung không thể sống sót rời khỏi đây.Ánh mắt của Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào giao nhau lần nữa, súng của Thẩm Văn Đào từ từ giương lên, “đùng” một tiếng súng vang lên, mọi người đều giật mình, Lý Thiên Hàng nhìn súng mới giương lên một nửa của hắn, đúng là hắn đã nghĩ hi sinh Chu Kiệt đã tiêu diệt Lưu Tịnh Dung nhưng hắn vẫn chưa ra tay, vậy tiếng súng từ đâu ra? Nhìn thấy Lưu Tịnh Dung kinh hoảng thất thố, tim trúng đạn thấm máu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn về một hướng, theo ánh mắt của cô nhìn qua hắn nhìn thấy Thẩm Văn Đào đang giơ súng.
Nếu như không phải hắn tận mắt chứng kiến, hắn vẫn không cách nào tin nổi.Lưu Tịnh Dung cứ thế ngã xuống, hai mắt trợn tròn, Lý Thiên Hàng vẫn không dám tin nhanh chóng bước tới đưa tay thăm dò hơi thở của Lưu Tịnh Dung, người đã ngưng thở.
Lúc này đứng bên cạnh Thẩm Văn Đào, mấy người Hạng Hạo và Cố Tiểu Bạch mới kịp phản ứng, nhìn thấy Lưu Tịnh Dung chết không nhắm mắt, họ cũng không tài nào tin nổi, tiến lên đẩy Thẩm Văn Đào một cái lớn tiếng chất vấn:- Thẩm Văn Đào, anh làm cái gì thế?Đôi mắt trợn trừng, tình cảnh trước mắt dù cho có chết đi sống lại, bọn họ cũng chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra.- Người phản bội tất nhiên phải chết – Thẩm Văn Đào lạnh lùng nói.- Thẩm Văn Đào, anh có biết bản thân đang nói gì không? – Hàng Húc vốn là anh em thân thiết với Thẩm Văn Đào cũng không muốn tin hỏi.Đỗ Phong tiến lên đẩy Thẩm Văn Đào một cái nói:- Thẩm Văn Đào, anh có biết bản thân vừa làm gì không? Anh vừa giết Lưu Tịnh Dung đó, là Lưu Tịnh Dung đó.Thẩm Văn Đào mặc kệ bọn họ hướng mấy người khác sai bảo:- Còn nhìn gì đó, mau dọn dẹp chỗ này đi, còn báo một tiếng cho đại soái – Rồi quay người bỏ đi.Hạng Hạo và mấy người Đỗ Phong sắc mặt khó coi nhìn xác của Lưu Tịnh Dung rồi lại nhìn bóng lưng Thẩm Văn Đào lạnh lùng bỏ đi.Họ không biết rằng khi Thẩm Văn Đào quay người đi, đôi mắt hằn đỏ tức giận, đau khổ, trong lòng hắn vô cùng lo lắng sợ bản thân làm sai bước nào đó, sợ thời gian không đủ không cứu được Lưu Tịnh Dung.
Đến nơi hẹn trước với tiểu Thất, Thẩm Văn Đào nhìn thấy cậu nói:- Tiểu Thất, em mau quay về đi, dặn dò Hoài Phong và Hoài Vũ hành động, sáng sớm anh sẽ đi tìm mọi người.Bọn họ suy đoán Lý Thiên Hàng sau khi kiểm tra Lưu Tịnh Dung đã chết, nhất định sẽ nhanh chóng áp dụng hành động với Lưu gia và Lưu Thiên Hùng, không có chú ý đến xác của Lưu Tịnh Dung nữa.
Lúc này bọn họ sẽ hành động cướp đi cái xác, phải, lần này cũng như lần trước, viên đạn Thẩm Văn Đào bắn ghim vào xương sườn thứ ba và thứ tư của Lưu Tịnh Dung, tạo cho cô một cái chết giả.
Chỉ cần nhanh chóng làm bước cấp cứu khẩn cấp sau đó phẫu thuật, Lưu Tịnh Dung chắc chắn sẽ không sao.Sau khi thông báo với tiểu Thất, xác định Lý Thiên Hàng đã đem người đến Lưu gia, trường quân đội kiểm soát trở nên lỏng lẻo, Thẩm Văn Đào liền tìm cách lẻn vào phòng để xác, tìm được xác của Lưu Tịnh Dung được đặt tạm trong phòng xác.
Nhanh chóng cởi áo khoác trên người cho thuận tiện lại cởi áo khoác trên người của Lưu Tịnh Dung, xem xét vết thương.
Lấy ra dao trên người, tay hơi run lên căng thẳng nhưng hít một hơi dài cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn khuôn mặt của Lưu Tịnh Dung một lát rồi mới đâm vào xương sườn của Lưu Tịnh Dung, dùng ốm tiêm lấy máu ra khiến cho máu và khí lưu thông ra ngoài, rồi dùng sức làm hồi sức tim phổi, làm liên tục mấy lần, Lưu Tịnh Dung rốt cuộc tỉnh lại, hít sâu vào lấy lại hơi thở.Thẩm Văn Đào kích động ôm lấy Lưu Tịnh Dung nói:- Em rốt cuộc tỉnh lại rồi làm anh sợ chết đi được – Dù trong lòng của Lưu Tịnh Dung và Thẩm Văn Đào nắm chắc nhưng Lưu Tịnh Dung một khi vẫn còn chưa tỉnh dậy, hắn vẫn thật sự vô cùng lo lắng sợ hãi.Lưu Tịnh Dung ho khụ khụ một cái, khiến Thẩm Văn Đào lo lắng hỏi:- Dung nhi, em sao rồi?- Em không sao, mọi chuyện thế nào rồi? – Lưu Tịnh Dung ho khụ khụ một hồi rồi lại hỏi.Thẩm Văn Đào khẽ vuốt lưng của Lưu Tịnh Dung đáp lại:- Anh đã sắp xếp mọi chuyện rồi, Lý Thiên Hàng đã dẫn người đến Lưu gia, anh cũng đã báo tin cho mấy người Hoài Phong, trên đường em chuyển đến nhà xác bọn họ sẽ cứu em, em cố chịu đựng một chút.- Anh cứ làm theo kế hoạch, theo dõi nhất cử nhất động của Lý Thiên Hàng, khi hắn nghĩ đã diệt trừ được em, chắc chắn sẽ có hành động lớn hướng về Thiên Long quan – Lưu Tịnh Dung dặn dò.Thẩm Văn Đào gật đầu một cái rồi lại nói:- Dung nhi, chuyện tiếp theo cứ giao cho anh, em phải cố gắng tịnh dưỡng, em vẫn đang bị thương.
Dung nhi… - Đợi Lưu Tịnh Dung ngước đầu lên nhìn hắn lại nghiêm túc nói – Dung nhi, em nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt, anh thật sự vô cùng lo lắng cho em – Dù mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo trước đó, hắn cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lưu Tịnh Dung ngã xuống, trái tim của hắn dường như muốn dừng đập nghẹt thở, cảm giác cứ như rơi xuống vực sâu, hắn không muốn trải qua cảm giác đó lần nào nữa.Đáy lòng khẽ chạm một cái, Lưu Tịnh Dung hơi né tránh ánh mắt tràn đầy tình cảm của Thẩm Văn Đào, cô nhận ra Thẩm Văn Đào thật sự vô cùng lo lắng yêu thương cô nhưng bản thân lại sợ hãi, cô sợ tin tưởng một lần nữa sẽ tổn thương một lần nữa, nói cô hèn nhát cũng được, nhưng cô vẫn sợ hãi bị tổn thương.
Vì thế dù cô nhìn thấy Thẩm Văn Đào hối hận áy náy như thế nào, cô cũng không thể trái lương tâm nói lời tha thứ cho hắn.Chỉ nhìn biểu hiện của Lưu Tịnh Dung, Thẩm Văn Đào liền biết cô đang nghĩ gì, hắn cũng biết trước đây hắn đã sai như thế nào, hắn chưa từng nghĩ Lưu Tịnh Dung sẽ dễ dàng tha thứ cho hắn, chỉ cần biết trong lòng cô vẫn còn có hắn là đủ rồi, hắn sẽ dùng hành động từ từ để cho cô cam tâm tình nguyện tha thứ cho hắn.- Văn Đào, anh nhanh chóng rời khỏi đây trước đi, lỡ có người phát hiện mọi thứ sẽ vô ích – Không muốn tiếp tục với ánh mắt nóng rực của Thẩm Văn Đào, Lưu Tịnh Dung thúc giục.Thẩm Văn Đào tất nhiên đồng ý, không dám chậm trễ hắn còn nhiều việc phải làm.
Vừa rời khỏi, đi trong sân trường, gương mặt trầm tư nghiêm túc hơi cúi đầu, bỗng có người ngăn cản bước chân của hắn, hắn ngước mặt nhìn lên thấy là mấy người Hạng Hạo đằng đằng sát khí nhìn hắn.- Thẩm Văn Đào, anh đã đi đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh – Hạng Hạo lạnh lùng nói.- Tôi không có gì muốn nói với anh – Thẩm Văn Đào nhàn nhạt đáp lại.Cố Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng rồi nói:- Đúng, chúng tôi không có gì để nói với súc sinh, có nói cũng vô ích..
Danh Sách Chương: