Khi bọn họ đến phòng giam của Hạng Hạo thì bên trong đã xảy ra đánh nhau, xem ra Hạng Hạo bị thương không nhẹ, Hạng Hạo cũng nhìn thấy Thẩm Văn Đào, hai người trao đổi ánh mắt hiểu ý lẫn nhau, gần như cùng một lúc ba người đồng thời ra tay hạ tất cả các tên canh giữ bên trong phòng giam.
Nhanh chóng cởi trói cho tất cả mọi người, cùng nhau thoát ra, bọn họ chia nhau đi cứu những người khác, Thẩm Văn Đào lo lắng hỏi:- Hạng Hạo, anh không sao chứ?- Không sao, mọi người thoát trước đi, tôi đi cứu Bảo Bảo – Hạng Hạo cắn răng nói.Lưu Tịnh Dung thấy tình hình hiện giờ của Hạng Hạo thực sự không được tốt, nhưng cũng không định ngăn cản hắn đi cứu Tiền Bảo Bảo, chỉ lên tiếng đề nghị:- Tôi đi cùng với anh.- Không cần, tôi tự đi được – Hạng Hạo không đồng ý.Lưu Tịnh Dung đã chuẩn bị bị từ chối nên nói:- Tôi biết Bảo Bảo đang bị giam ở chỗ nào, tôi đi cùng anh nhanh hơn.- Tôi cũng đi – Thẩm Văn Đào cũng lên tiếng, hắn thật sự sợ Lưu Tịnh Dung sẽ gặp nguy hiểm.- Không được, Văn Đào, anh đưa mấy người bị thương rời đi trước đi – Lưu Tịnh Dung lắc đầu nói.Liếc nhìn sang người bị thương thực sự rất nhiều, cần người đưa bọn họ rời khỏi, Thẩm Văn Đào bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Không có thời gian cho bọn họ nói nhiều, Lưu Tịnh Dung đẩy Hạng Hạo một cái quay người định đi:- Chúng ta nhanh đi thôi.Thẩm Văn Đào bất chợt đưa tay ra kéo tay của Lưu Tịnh Dung, đợi cô kinh ngạc quay đầu nhìn lại mới lên tiếng:- Cẩn thận một chút.Đối diện với vẻ mặt vô cùng lo lắng, ánh mắt quan tâm chân thành, đáy lòng của Lưu Tịnh Dung khẽ động một cái, theo quán tính gật gật đầu đồng ý mỉm cười đáp lại:- Được – Rồi hai người Lưu Tịnh Dung và Hạng Hạo tiếp tục quay người chạy đi.Ở chỗ của Tiền Bảo Bảo chỉ có một người canh chừng, hai người bọn họ vừa tới đã kinh động tên đó, Lưu Tịnh Dung nhào vào đánh nhau với tên đó, miệng hét lớn:- Hạng Hạo, mau cứu Bảo Bảo đi.Hạng Hạo xiêu vẹo cố gắng hết sức mở dây trói trên người của Tiền Bảo Bảo.
Nhanh chóng thoát ra, Tiền Bảo Bảo đỡ lấy Hạng Hạo, Lưu Tịnh Dung tiếp tục hô lên:- Hai người đi trước đi, mặc kệ tôi.- Nhưng… - Tiền Bảo Bảo do dự, dù sao Lưu Tịnh Dung đến đây là để cứu cô, cô không thể bỏ mặc Lưu Tịnh Dung được.Thời gian đã không còn nhiều nữa, Lưu Tịnh Dung lần nữa quát:- Hạng Hạo bị thương không nhẹ, đi trước đi.Nhìn Hạng Hạo dường như sắp không chịu nổi nữa, Tiền Bảo Bảo cắn răng gật đầu một cái nói:- Cẩn thận một chút – Trong đầu Tiền Bảo Bảo nghĩ đợi đưa Hạng Hạo rời khỏi trước rồi quay lại giúp cho Lưu Tịnh Dung.Khi Lưu Tịnh Dung sắp đánh ngất được tên đó bỗng nhiên vai cô nhói lên một cái rồi mất sức, làm cho tên đó chớp được thời cơ đánh ngã cô, tay giương súng bắn vào hai người vừa bỏ chạy, gần như không cùng suy nghĩ Lưu Tịnh Dung lập tức đứng lên chắn trước họng súng.
“Pằng” viên đạn ghim thẳng vào vai của Lưu Tịnh Dung, cô nhói đau đến nỗi ngã quỵ xuống, kêu lên một tiếng đau đớn:- A…a… - Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt đẫm, tóc dính vào vầng trán.Đi chưa xa, Tiền Bảo Bảo và Hạng Hạo nghe được động tĩnh quay đầu lại, lập tức đoán được có chuyện gì, Hạng Hạo quơ lấy cái thau sắt ở bên cạnh dùng sức quăng thẳng vào người của tên đó, Lưu Tịnh Dung còn cắn răng quay người đá thêm một cái hạ gục luôn tên kia.Tiền Bảo Bảo chạy đến bên cạnh Lưu Tịnh Dung đỡ cô lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, có sao không?Lưu Tịnh Dung trên người tuy đau đớn nhưng vẫn cố rặn ra nụ cười khẽ lắc đầu đáp lại:- Không sao.- Chúng ta nhanh đi thôi – Một tay đỡ Lưu Tịnh Dung một tay đỡ Hạng Hạo, bọn họ nhanh chóng rời khỏi, nơi này không thể ở lâu, cô cũng không dám chần chừ sợ sẽ xảy ra như trong phim Hạng Hạo sẽ không kịp thời gian thoát ra bên ngoài, cô không biết bây giờ còn bao nhiêu thời gian.Mở cửa thoát ra, bên ngoài có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm bọn họ, Hạng Hạo và Tiền Bảo Bảo nhìn tình hình trước mắt kinh ngạc hỏi:- Mọi người… đây… là sao?Thẩm Văn Đào bước lên trước vội vàng đỡ lấy Lưu Tịnh Dung, Lưu Tịnh Dung thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng trên vai vẫn nhói đau, cơn đau như cắt da cắt thịt, sắc mặt đã trắng càng thêm trắng.
Vẻ mặt của Lưu Tịnh Dung thực sự không được tốt làm cho Thẩm Văn Đào vô cùng lo lắng hỏi:- Tịnh Dung, không sao chứ?Lưu Tịnh Dung lắc đầu muốn nói cô không sao nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy trời đất quay cuồng rồi tối sầm lại, loạng choạng cô cảm thấy bản thân đang ngã xuống, bên tai văng vẳng có thanh âm nôn nóng gọi cô:- Tịnh Dung, Tịnh Dung.Còn có vài thanh âm đang gọi:- Hạo ca, Hạng Hạo.Khi Lưu Tịnh Dung mở mắt ra lần nữa phát hiện bản thân đang ở trong bệnh viện, Thẩm Văn Đào luôn ngồi ở một bên phát hiện Lưu Tịnh Dung đã tỉnh vui mừng kêu lên:- Tịnh Dung, em tỉnh rồi sao? Em cảm thấy thế nào? Anh đi tìm Tô giáo quan – Rồi quay người chạy ra bên ngoài.Tô Duệ nhanh chóng đến kiểm tra thân thể lại cho Lưu Tịnh Dung, hai người trao đổi ánh mắt, cô biết Tô Duệ định nói gì, lại liếc nhìn Thẩm Văn Đào khẽ lắc đầu, Tô Duệ nuốt lại lời định nói, căn dặn vài câu bảo cô nghỉ ngơi cho tốt rồi rời khỏi, lúc này chỉ còn lại Thẩm Văn Đào và Lưu Tịnh Dung hai người.Thẩm Văn Đào thở phào nhẹ nhõm nói:- Em không sao thật sự rất tốt, em làm cho anh sợ muốn chết.Ánh mắt của Thẩm Văn Đào nhìn Lưu Tịnh Dung dường như ẩn chứa tình cảm gì đó, tay thì nắm chặt tay của Lưu Tịnh Dung không buông, Lưu Tịnh Dung ngượng ngùng hơi né tránh ánh mắt của Thẩm Văn Đào.
Thẩm Văn Đào cũng nhận ra Lưu Tịnh Dung lúng túng nhưng trải qua chuyện lần này đã khiến cho hắn nghĩ kĩ, Lưu Tịnh Dung thật sự đối với hắn rất quan trọng, cô xảy ra chuyện gì hắn sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ, thế giới đảo lộn.
Hắn cảm thấy nếu như bản thân vẫn còn chần chừ sau này hắn sẽ vô cùng hối hận nên lần này hắn không thể tiếp tục chần chừ nữa, mở miệng nhìn Lưu Tịnh Dung nghiêm túc nói:- Tịnh Dung, trải qua chuyện lần này anh phát hiện có những chuyện nếu bây giờ không nói thì sau này anh sẽ hối hận suốt đời – Ngừng một chốc chăm chú nhìn Lưu Tịnh Dung rồi lại nói tiếp – Tịnh Dung, anh yêu thích em, anh muốn chăm sóc yêu thương em suốt cuộc đời, liệu em có thể cho anh một cơ hội không?Đối diện với gương mặt chân thành, ánh mắt chứa chan tình cảm của Thẩm Văn Đào, trong đầu của Lưu Tịnh Dung lại hiện lên những hình ảnh của bọn họ, từ lúc mới quen biết đi đến bây giờ, chẳng biết từ khi nào hình ảnh của Thẩm Văn Đào đã in đậm rõ nét như vậy trong lòng cô, cũng chẳng biết từ khi nào cuộc sống của bọn họ đã xen lẫn hòa quyện vào nhau, cô phải thừa nhận trong lòng cô có hắn, yêu thích hắn.
Lưu Tịnh Dung không phải người bị động, nếu đã nhận ra tình cảm của mình thì nên trực tiếp nói ra, mỉm cười định lên tiếng đồng ý thì bên ngoài có tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ..
Danh Sách Chương: